Đệ Nhất Danh Sách

Chương 387: Lập Quân Lệnh Trạng

Chương 387: Lập Quân Lệnh Trạng
Trên xe, Nhâm Tiểu Túc ngồi nghe một đám lưu manh thương lượng cách để đột phá phòng tuyến Định Viễn. Hơn nữa, không riêng gì đột phá Định Viễn thôi, họ cần phải cân nhắc người của Tông thị bên quan ải sẽ tới tiếp ứng nữa.
Phải biết, chỗ khó khi đánh Định Viễn là vì nơi này có quan hệ với thổ phỉ ở quan ải.
Bình thường thì thấy hai bên không liên quan gì nhau nhưng khi chiến tranh kéo tới, mọi người có thể thấy rõ thổ phỉ hai chỗ này thuộc sự quản lý của cùng một thế lực.
Cho nên, muốn đánh Định Viễn sẽ phải chịu sự uy hiếp từ binh lực Tông thị tại quan ải.
Lúc đoàn xe rời khỏi cứ điểm 178, bỗng nhiên phía trước có người ngăn họ lại. Thì ra là Vương Thánh Tri và Vương Thánh Nhân. Trương Tiểu Mãn thấy thế liền nhảy xuống xe, hiếu kỳ hỏi:
- Hai người có việc gì?
Vương Thánh Nhân nói:
- Nhâm Tiểu Túc ở trong đại đội của ngươi sao? Chúng ta nghe Trương tư lệnh nói, hôm nay hắn sẽ tới tiền tuyến nên muốn cáo biệt với hắn, sẽ không chậm trễ hành trình của các ngươi đâu.
Trương Tiểu Mãn đánh giá bộ đánh Vương Thánh Nhân. Đây rõ ràng là đám người tới từ Trung Nguyên kia. Trương Tiểu Mãn không vui nói:
- Binh sĩ xuất phát đâu thể vì chuyện cáo biệt này mà dừng lại. Các ngươi mau tránh ra, bây giờ hắn là người của Đại đội tiên phong, không thể gặp các ngươi.
Trương Tiểu Mãn không vui. Binh sĩ xuất quân lại bị cản bởi chuyện nhảm nhí này là sao?
Vương Thánh Nhân cười nói:
- Thật nhàm chán, chúng ta không cáo biệt cũng được. Có thể chuyển phần lễ vật này cho hắn không? Ba ngày sau chúng ta phải rời khỏi cứ điểm 178 trở về Trung Nguyên. Về sau chúng ta sẽ giúp hắn tìm người tên là Lý Thần Đàn kia.
- Được rồi, được rồi….
Trương Tiểu Mãn không kiên nhẫn phất tay:
- Ta sẽ chuyển cho hắn.
Nói xong, Đại đội trưởng nhảy lại lên thùng xe, dẫn theo đội ngũ nhanh chóng rời khỏi hàng rào. Phía cuối đường là tháp chuông đứng sừng sững.
Vương Thánh Nhân nhìn đoàn xe khuất tầm mắt nói thầm:
- Ta buồn…
Lúc này, Vương Thánh Nhân vẫn đang phất tay với đoàn xe. Vương Thánh Trì chỉ cười không nói.
Trương Tiểu Mãn đưa hộp quà cho Nhâm Tiểu Túc:
- Chiến tranh không có nhi nữ tình trường, chỉ có sống và chết, biết không?
Nhâm Tiểu Túc không trả lời, hắn mở hộp quà ra thì thấy bên trong là một bánh ngọt. Nhâm Tiểu Túc ngắt một mẩu bánh ăn rồi đưa cho Trương Tiểu Mãn:
- Mọi người chia ra ăn đi.
Trương Tiểu Mãn sửng sốt:
- Nữ nhân người ta có lòng đưa điểm tâm cho ngươi, ngươi lại đưa chúng ta? Tiểu tử này, ngươi nghĩ cái gì thế hả?
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lát:
- Ăn không ngon.
Trương Tiểu Mãn:
- …
Một đám binh sĩ ngồi bên tranh nhau đoạt bánh trong tay Trương Tiểu Mãn:
- Hắn không ăn chúng ta ăn. Con gái nhà người ta tặng đồ đã tốt lắm rồi còn bày đặt chê bai.
Nhâm Tiểu Túc ngồi trong góc. Hắn biết quan hệ của mình và Vương Thánh Nhân không như đám binh sĩ nghĩ. Hai bên chỉ biết nhau mới hơn 10 ngày, chưa tới 1 tháng.
Có lẽ Vương Thánh Tri của thấy tương lai hắn có giá trị nên mới biểu đạt thiện ý.
Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng không nhận họ làm bạn. Về phần Vương Thánh Tri tìm tới Lý Thần Đàn sẽ gặp chuyện gì thì Nhâm Tiểu Túc không để ý.
Lấy thực lực của Lý Thần Đàn và Tư Ly Nhân, dù Vương Thánh Tri dụng tâm kín đáo thì Lý Thần Đàn cũng có đủ năng lực toàn thân trở ra.
Lúc Nhâm Tiểu Túc ăn bánh ngọt kia, hắn lại nhớ tới Dương Tiểu Cận, cũng không biết hiện tại cô nương đội mũ lưỡi trai thế nào rồi.
E rằng, tất cả mọi người đều nghĩ hắn đã chết.
Ngay cả Nhâm Tiểu Túc, lúc ấy hắn cũng không tìm được lý do để bản thân thể sống sót.
Trước khi báo thù xong, Nhâm Tiểu Túc không muốn có liên hệ với bất kỳ ai nữa. Tất cả chỉ là người qua đường mà thôi.
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc nói:
- Đại đội trưởng, chúng ta trực tiếp đánh tới quan ải đi.
- Ngươi bị khùng hả?
Trương Tiểu Mãn vừa bỏ bánh ngọt vào miệng vừa nói:
- Ta đã lập quân lệnh trạng quyết lấy cho bằng được Viễn Sơn, hơn nữa quan ải khó đánh hơn Viễn Sơn nhiều!
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Không phải khi Định Viễn bị tấn công phía quan ải sẽ phái người tới trợ giúp à. Vậy chúng ta đánh tới quan ải luôn, Định Viễn cũng sẽ phái người trợ giúp.
Trương Tiểu Mãn suy nghĩ, bỗng nhiên hắn nhận ra, ý của Nhâm Tiểu Túc là giả bộ đánh quan ải rồi mai phục, tấn công cho Định Viễn trở tay không kịp.
Đề nghị này rất hợp khẩu vị của Đại đội tiên phong.
Chung quy dù là chiến tranh hiện đại thì việc cứng đối cứng chẳng khác nào một cái cối xay thịt cả.
Bình thường quan quân của cứ điểm 178 đều được học kiến thức quân sự. Đừng nhìn bộ dáng một đám đại hán bọn họ mà lầm. Khi đọc được những án lệ* trước tai biến kia họ đều học hỏi rất nồng nhiệt.
*Những vụ án từng xảy ra ở quá khứ được đem ra làm mẫu
Một trong những án lệ tranh đoạt sân bay hoàn mỹ nhất là khi sức mạnh của phe tấn công mạnh gấp 10 lần phe phòng ngự, hơn nữa còn có súng ống, lựu đạn cùng trực thăng vũ trang nữa.
Vậy mà dưới tình huống này, sân bay vẫn thủ được hơn ba tháng trời, hai bên tử thương vô số.
Án lệ cho thấy, nếu bạn không có đội thiết giáp cùng tấn công trên không hùng hậu thì nhất định phải đánh cho cẩn thận.
Ngươi có trang bị, người ta cũng có, hơn nữa người ta còn có địa lôi, quỷ lôi, cạm bẫy các kiểu.
Ngươi muốn dùng hỏa lực nghiền ép thì ngươi cũng phải trả một cái giá lớn. Hoặc phải có người dùng mạng thăm dò bố cục hỏa lực cho ngươi.
Lúc trước, nếu không có Nhâm Tiểu Túc đưa Khánh Chẩn bản đồ bố phòng. Khánh Chẩn muốn hạ được trận địa 313 cũng phải mất không ít thời gian. Dù là bộ chỉ huy Khánh thị tự mình xuất mã cũng mất ít nhất một tháng.
Rất nhiều người cho rằng, trong chiến tranh, trận địa chiến đã không còn nữa. Trên thực tế cũng chẳng phải như vậy.
Dù có hỏa tiễn vạn năng nhưng vẫn chưa đủ.
Đám Trương Tiểu Mãn từng học qua án lệ rồi. Muốn nhanh chóng phá vỡ trận địa cần có sự oanh tạc của không quân. Thế nhưng bây giờ giống chim mới mới là bá chủ bầu trời, máy bay của con người trở nên yếu ớt vô cùng.
Hiện giờ Đại đội tiên phong phải đối mặt một lần 2 ổ thổ phỉ, họ có thể xin hỏa lực viện trợ phá hủy Định Viễn cùng quan ải. Tuy nhiên, đánh xong thì sao? Còn Tông thị thì đánh kiểu gì?
Đây chỉ là hai ổ thổ phỉ mà thôi, vẫn chưa phải trận chiến đao thật búa thật đâu.
Trương Tiểu Mãn suy nghĩ:
- Đến lúc đó hai mặt giáp công, chưa chắc chúng ta chịu nổi.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Không đánh quan ải, đánh Định Viễn cũng định phải giáp công hai mặt thôi.
- Cũng đúng…
Trương Tiểu Mãn nói:
- Nhưng nếu áp lực tới quan ải không đủ lớn, địch nhân ở Định Viễn không tới trợ giúp thì sao?
Nhâm Tiểu Túc ung dung nói:
- Việc tạo áp lực cho họ cứ giao ta.
- Ngươi dám lập quân lệnh trạng?
Trương Tiểu Mãn kinh ngạc.
- Ta dám!
Binh sĩ trên xem cảm thấy có gì đó là lạ. Lúc trước họ còn sợ Nhâm Tiểu Túc là tân binh chưa có kinh nghiệm chiến đấu. Kết quả bây giờ họ phát hiện sao Nhâm Tiểu Túc lại một lòng quyết chiến như vậy chứ?
Họ từng nghe nói Nhâm Tiểu Túc là siêu phàm giả nhỉ? Cũng không biết năng lực của Nhâm Tiểu Túc là gì mà dám nói khoác như thế.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất