Chương 392: Ước Mơ Của Trương Tiểu Mãn
Chiến trường tàn khốc, mỗi sai lầm đều phải trả giá bằng mạng sống. Liệu quá khứ sẽ lặp lại lần nữa? Núi Định Viễn đến cùng sẽ chôn thay bao nhiêu nhân mạng của cứ điểm 178?
Tất cả có trong ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH)!!!!
Binh sĩ có lòng trung thành không gì sánh kịp với cứ điểm đầy tang thương này. Có điều Nhâm Tiểu Túc khá là ngạc nhiên ở chỗ:
- Tập đoàn trong đất liền chưa bao giờ nói với cư dân về chiến công của các ngươi. Thậm chí những cư dân kia cũng chẳng biết ai đã bảo vệ cuộc sống hòa bình cho họ. Tuy vậy, các người vẫn nguyện ý tiếp tục bảo vệ họ ư?
- Biết hay không làm chuyện của họ…
Trương Tiểu Mãn cười nói:
- Thủ hộ hay không là chuyện của chúng ta.
Vì có thêm đạn dược và vật tư nên đồ mọi người khiêng theo khá nhiều. Hơn nửa binh lính phải mang vác nặng.
Thế nhưng chẳng ai phàn nàn cả, không ai muốn ném số đạn dược kia đi. Trên chiến trường, muốn sống đều phải dựa vào những thứ này.
Theo lời Trương Tiểu Mãn nói, trong lúc chiến đấu, thứ ngươi có thể tin tưởng chỉ có súng trong tay, đạn bên người và chiến hữu trong chiến hào.
Cho nên, Tiêm Đao Liên xem thường người nhu nhược, người nhu nhược sẽ hại chết chiến hữu.
- Trước kia, lúc Trương tư lệnh làm lính y tế trong quân, ngay cả súng cũng không biết dùng.
Trương Tiểu Mãn vừa ăn vừa cười nói:
- Lúc ấy, binh sĩ trong Tiêm Đao Liên đều xem thường hắn, hắn cũng không phản bác. Kết quả trong một chiến dịch, hắn cứng rắn cứu được hơn trăm thương binh, không riêng gì đại đội của mình, hắn còn cứu người của những liên đội khác. Lúc ấy Trương tư lệnh mới nhận được sự tôn trọng của mọi người. Trước đó, mọi người đều nghĩ hắn hèn nhát.
Các hán tử trong cứ điểm 178 chẳng chút ngần ngại mà thảo luận về Trương Cảnh Lâm, mà Trương Cảnh Lâm cũng chẳng để ý.
Trương Tiểu Mãn nói tiếp:
- Người gì nhìn qua là thấy gầy tong teo yếu ớt. Mọi người còn tưởng ngươi không thể đánh nhau, không ngờ ngươi lại hung mãnh như vậy.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
- Lúc Trương tiên sinh tới Tiêm Đao Liên, ngươi cũng ở đó à?
- Ở cái rắm, khi đó ta còn đang nghịch bùn đấy…
Trương Tiểu Mãn cười nói:
- Đều là chuyện của thế hệ trước cả.
- Thế hệ trước?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:
- Tư lệnh đời trước là ai?
Trương Tiểu Mãn nhớ lại:
- Biết làm gì, đều chết cả rồi.
- Thảm liệt như vậy?
Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người:
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Trận chiến 16 năm trước cực kỳ hung ác. Quân đội của tập đoàn đi 10 về 1, người còn sống cũng là cứu tử nhất sinh. Cứ điểm bị đánh tới sắp sập luôn…
Trương Tiểu Mãn nói:
- Có biết vì sao trước kia cứ điểm tiếp nhận lưu dân không. Một phần vì bản thân mọi người đều là lưu dân, có ít người là tội nhân từ Trung Nguyên lưu vong tới. Cho nên thân phận mọi người đều như không, chẳng ai ghét bỏ ai. Mặt khác là, trừ lưu dân ra, không ai nguyện ý sống ở mảnh đất khổ này. Mà cứ điểm 178 luôn cần có người thủ hộ.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc:
- Cứ điểm 178 còn có người lưu vong từ Trung Nguyên.
- Có chứ…
Trương Tiểu Mãn cười nói:
- Là láng giềng của ta đó. Bất quá hơn 10 năm nay, chưa thấy người Trung Nguyên nào bị đày tới nơi này cả. Nghe nói họ đã đổi nơi lưu vong rồi, chuyển sang hàng rào 176 phương bắc, nơi đó là thảo nguyên.
- Hàng rào 176 cách chúng ta có xa không?
- Rất xa.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Trừ tiếng chuông kia, ngươi không còn nguyện vọng gì khác à?
- Có chứ…
Trương Tiểu Mãn cười nói:
- Ta muốn là Doanh trưởng, giống cha ta vậy!
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt:
- Cha ngươi là Doanh trưởng?
Trương Tiểu Mãn ngừng lại một chút:
- Ý của ta là, mộng tưởng của cha ta cũng là làm Doanh trưởng.
Nhâm Tiểu Túc:
- …
Từ quan ải tới Định Viễn không xa. Đi chưa được bao lâu thì thấy Tiêu Tiểu Thần phụ trách tiên phong dựng thẳng tay lên. Nhất thời, binh sĩ phía sau đều nửa quỳ, giơ súng cảnh giới.
Trương Tiểu Mãn xoay người chạy tới đầu đội, thấp giọng nói:
- Sao thế?
- Phát hiện tình hình quân địch, dường như có cọc ngầm*…
*Ý chỉ người canh gác nhưng ẩn núp xung quanh chứ không lộ diện
Tiêu Tiểu Thần nói.
Trương Tiểu Mãn cầm kính viễn vọng nhìn về phương xa, thấy được chừng vài trăm mét ở phía trước có khói trắng bay lên từ khe núi:
- Hẳn là khói thuốc, nấu cơm sẽ không ra khói trắng như thế. Dưới núi vẫn có người canh gác, trông chuyên nghiệp nhưng người chấp hành lại quá vô dụng.
Thổ phỉ được Tông thị quản lý đúng là khác với thổ phỉ bình thường, thế nhưng cuối cùng thổ phỉ vẫn là thổ phỉ.
- Làm sao đây?
Tiêu Tiểu Thần hỏi:
- Trực tiếp tiêu diệt cọc ngầm hay sao?
- Ừ, tới khe núi rồi nói. Phó Nhiêu, Lâm Bình An, hai người nhìn xem có thể lén lút đi qua đó xử lý, không cần dùng súng không?
Trương Tiểu Mãn hỏi.
Hai người hắn chọn là người có thành tích huấn luyện tốt nhất, am hiểu thuật ẩn nấp cùng đánh gần.
Có điều Phó Nhiêu nhỏ giọng:
- Đại đội trưởng, Nhâm Tiểu Túc đi rồi…
Nghe xong, Trương Tiểu Mãn cảm thấy đau đầu. Trong đại đội có một tên hung mãnh sẽ khiến Đại đội trưởng như hắn bất lực. Trương Tiểu Mãn nói:
- Im lặng chờ đợi!
Lúc này, điều Trương Tiểu Mãn lo nhất là Nhâm Tiểu Túc lại gây ra động tĩnh lớn. Kết quả phía trước một chút tiếng vang cũng chẳng có, qua vài phút đồng hồ nữa lại thấy Nhâm Tiểu Túc khiêng theo 2 người quay lại. Đối phương chưa chết, chỉ hôn mê mà thôi.
Nhâm Tiểu Túc ném hai người này xuống đất:
- Có thể hỏi chúng về bố trí trên núi. Nói không chừng chúng ta có thể dùng pháo cối tiêu diệt cứ điểm của thổ phỉ, đám người này không cẩn thận như thế. Hẳn hai tên trước mắt sẽ biết không ít chuyện.
Trương Tiểu Mãn sửng sốt nửa ngày, loại chuyện đột phá phòng tuyến này rất khó lưu lại người sống. Vì muốn tránh thời điểm địch nhân chống cự sẽ nổ súng hoặc kêu to khiến mọi chuyện bại lộ. Cho nên, một khi xuất thủ sẽ tiêu diệt sạch sẽ.
Thế nhưng đến tay Nhâm Tiểu Túc, chuyện không có khả năng lại biến thành có khả năng.
Bất quá Trương Tiểu Mãn nghiêm túc nói;
- Tiểu Túc à, ngươi hung mãnh là thật. Thế nhưng hành quân tác chiến phải nghe lời chỉ huy, nghe lệnh của ta biết không? Không phải ta cố ý thị uy mà là kỷ luật trong quân đội phải nghiêm minh mới được.
Nhâm Tiểu Túc dừng lại một chút:
- Đã hiểu, thật xin lỗi.
- Không cần xin lỗi, người tại cứ điểm 178 đều từng đi lính không như ngươi, chưa tiếp nhận huấn luyện đã phải lên chiến trường. Vì thế trong quá trình chiến đấu chúng ta sẽ dạy ngươi nhiều điều, ngươi chỉ cần khiêm tốn lắng nghe là được.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Ừ, về sau ta sẽ không tự tiện hành động nữa.
Trương Tiểu Mãn đập tỉnh hai thổ phỉ trên mặt đất. Phó Nhiêu và Lâm Bình an che miệng hai tên thổ phỉ:
- Ta buông tay ra, ngươi dám la ta lập tức giết ngươi.
Thổ phỉ điên cuồng gật đầu, Trương Tiểu Mãn lấy bản đồ cùng bút máy tới:
- Cho các ngươi một cơ hội, vẽ bản đồ bố trí Định Viễn ra, ta sẽ tạm tha chết cho các ngươi.
Phó Nhiêu và Lâm Bình An buông lỏng tay, chỉ nghe thổ phỉ hỏi:
- Bản đồ bố phòng là gì?
- Là nơi đặt súng máy hạng nặng và pháo cối trên núi, sau đó báo cho ta biết ở nơi nào có bao nhiêu người canh gác….
Trương Tiểu Mãn lạnh lùng nói:
- Chúng ta là người của cứ điểm 178, trung thực hợp tác sẽ không chết, biết không?
Hai tên thổ phỉ nghe vậy thì ngây ngẩn cả người:
- Các người tới từ cứ điểm 178? Chúng ta hợp tác!
Nhâm Tiểu Túc nhìn một màn này thì ngây ngẩn cả người. Dường như hai tên thổ phỉ chỉ cần nghe tên cứ điểm 178 thì lập tức thay đổi, không sợ Trương Tiểu Mãn đạt được lợi xong sẽ đổi ý giết mình.