Chương 502: Kế Hoạch
Trong thế giới của siêu phàm, năng lực siêu phàm tầng tầng lớp lớp, kỳ lạ vô cùng. Bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện siêu phàm giả có năng lực hiếm lạ.
Khi bóng tối phủ xuống, Nhâm Tiểu Túc dẫn theo Chu Nghênh Tuyết lặng lẽ tới bên cạnh hàng rào. Chỉ thấy Chu Nghênh Tuyết lấy ra một hạt giống rồi ném nó xuống đất. Không cần xới, không cần tưới nước, hạt giống tự động nảy mầm rồi nhanh chóng phát triển.
Nhâm Tiểu Túc nghe âm thanh soàn soạt phát ra từ dưới đất, Mặt đất trông chẳng có gì khác bình thường. Thực vật cũng chẳng cao lên, nhiều lắm chỉ cao chừng một khóm rau thơm mà thôi.
Nhưng khi Chu Nghênh Tuyết nhổ cái cây kia ra, phía dưới nó là một cái hang đường kính chừng một mét. Chu Nghênh Tuyết nói:
- Nhảy vào được rồi, may mà nhổ sớm, bằng không nó còn đào sâu hơn nữa.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Không gian lớn nhất đào được là bao nhiêu?
- Khoảng chừng một gian phòng.
Chu Nghênh Tuyết nói.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một chút, có thể tùy ý đào được một căn phòng chừng 10 mét dưới đất, loại năng lực đặc biệt này có thể tạo ra một hầm trú ẩn ngay lập tức.
- Ngươi xuống trước đi…
Nhâm Tiểu Túc nói với Chu Nghênh Tuyết.
Chu Nghênh Tuyết bĩu môi, đúng là không tin tưởng nàng mà.
Bất quá Chu Nghênh Tuyết cũng chẳng nhiều lời, nhanh chóng nhảy vào đó. Sau khi nàng tiến vào địa đạo, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có ánh sáng nên thầm nghĩ, chẳng lẽ Nhâm Tiểu Túc lại nhìn lén mông nàng. Chu Nghênh Tuyết chửi thầm Nhâm Tiểu Túc không biết xấu hổ trong lòng, thế nhưng không dám mở miệng.
Kết quả vừa rời khỏi cửa động, Nhâm Tiểu Túc bỗng nói với Chu Nghênh Tuyết:
- Ngươi tới tụ họp với họ trước đi. Ta còn có việc phải làm.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc ném cho Nhâm Tiểu Túc một cái hộp dài. Bên trong là súng ngắm, để Chu Nghênh Tuyết đeo trên lưng.
Làm như vậy chủ yếu là để đám Ngô Đồng không nghi ngờ. Chung quy bây giờ Chu Nghênh Tuyết cũng mang danh là tay súng bắn tỉa, đeo một cái hộp chứa súng sau lưng mới thích hợp. Đóng kịch cũng phải nhập vai chứ.
Làm xong, Nhâm Tiểu Túc lập tức rời đi, bỏ mặc Chu Nghênh Tuyết một mình trong hàng rào. Nàng vội vàng gieo hạt giống khác để lắp cửa vào hang. Cảm giác vô lực dâng trào, đã bảo giúp nàng làm nhiệm vụ sao tự nhiên lại rời đi thế kia.
May mà đây không phải hàng rào Vương thị, bằng không một mình nàng phải trốn khỏi sự giám sát của camera thì có phần vất vả.
Chu Nghênh Tuyết đi tới địa điểm tụ hợp. Chỗ khác nhau giữa hàng rào Chu thị và Vương thị là, ở Chu thị, ngươi lẻn vào hàng rào xong có thể nghênh ngang đi lại trên đường cái, chẳng ai quản ngươi cả.
Nhưng trong hàng rào Vương thị, chỉ cần sơ suất sẽ bị trí thông minh nhân tạo phát hiện.
Đến nơi, Chu Nghênh Tuyết gõ cửa rồi tiến vào.
Một sát thủ khác hiếu kỳ hỏi:
- Phụ tá của ngươi đâu?
Chu Nghênh Tuyết còn có thể nói thế nào nữa, nàng bình tĩnh đáp:
- Ta đã giao việc cho hắn làm rồi.
Đám sát thủ nhìn nhau, cười thầm: Quả nhiên là tiểu bạch kiểm kia không có cách tiền vào hàng rào!
Bất quá ngoài mặt mọi người vẫn không tỏ vẻ gì cả. Chung quy Chu Nghênh Tuyết là siêu phàm giả kiêm tay súng bắn tỉa. Họ không thể trêu vào.
Lúc này, Ngô Đồng lấy một tấm bản đồ to ra:
- Ta có người ở nơi này, đã giúp ta thăm dò thói quen nghỉ ngơi và làm việc của Chu Hi Long. Mỗi sáng sớm hắn sẽ rời khỏi hàng ở ngõ hẻm Hồng Tùng, dọc đường Giang Hán đi về phía bắc, đại lộ Giải Phóng, đường Tam Dương để tới nơi làm việc. Tối hắn sẽ dự tiệc xã giao, địa điểm thay đổi tùy thời. Nhưng cơ bản sẽ quay lại nơi ở trên hẻm Hồng Tùng.
Chu Nghênh Tuyết âm thầm quan sát thần sắc những sát thủ khác. Nàng phát hiện ba sát thủ kia có chút lơ là, biểu hiện họ đã biết trước tin này rồi. Ngô Đồng đang nói cho mình nàng nghe mà thôi
Bốn người trước mặt đã hình thành một đoàn thể nhỏ.
Ngô Đồng nói tiếp:
- Chúng ta có hai cách. Một là tập kích vào sáng sớm, trên đường làm việc của hắn. Một là tập kích ở ngõ hẻm, đợi hắn về vào ban đêm.
- Hai cách này có ưu khuyết điểm riêng. Hành động vào buổi sáng sẽ ổn định hơn vì đây là tuyến đường hắn phải đi hằng ngày, khuyết điểm ở chỗ, bấy giờ là buổi sáng, không tiện di chuyển.
- Động thủ vào buổi tối sẽ có lợi hơn cho việc chúng ta rút lui. Tầm nhìn ban đêm chênh lệch, kẻ địch đuổi bắt chúng ta cũng không thuận lợi.
Đợi Ngô Đồng nói xong, Chu Nghênh Tuyết bỗng nói:
- Các ngươi đã chuẩn bị phương án rút lui chưa?
- Chưa, vẫn như quy định cũ, mỗi người tự tìm cách rút lui.
Ngô Đồng cười nói.
- Vậy chọn buổi tối đi…
Chu Nghênh Tuyết bình tĩnh, cười nói:
- Không thể chỉ vì một nhiệm vụ mà mạo hiểm tính mạng được, đúng không?
- Được, nếu siêu phàm giả đã nói vậy thì chọn cách ban đêm. Phục kích ở hẻm Hồng Tùng rồi đột kích đối tượng.
Ngô Đồng gật đầu.
Mỗi ngày có bao nhiêu người hộ tống hắn? Biệt thự có bao nhiêu thủ vệ?
Chu Nghênh Tuyết nhíu mày hỏi.
- Hộ tống hắn có 7 người, ngồi hai xe chống đạn, trong đó có một người luôn ngồi bên cạnh hắn. Một trong số đó sẽ luôn cử ra một người ngồi bên cạnh hắn. Hoặc là sĩ quan phụ tá hoặc là siêu phàm giả. Về năng lực siêu phàm giả là gì thì chúng ta khoogn rõ. Sau khi tới nơi, bảy người này cũng sẽ vào biệt thự.
Ngô Đồng nói.
Nói tới đây, một người ngồi bên cạnh Ngô Đồng nói với Chu Nghênh Tuyết:
- Bên cạnh ngõ hẻm có một tòa cao ốc. Bốn người chúng ta sẽ đột kích biệt thự. Đến lúc đó Chu tiểu thư hãy chọn chỗ ẩn nấp, dùng hỏa lực hỗ trợ chúng ta. Đến lúc đó nếu có người xông vào từ bên ngoài, hi vọng Chu tiểu thư sẽ giải quyết giúp. Thời gian hành động dự tính là tối đêm nay.
Kỳ thật điểm khó nhất trong hành động ám sát này là nắm giữ hành trình mục tiêu, tìm kiếm mục tiêu. Chỉ cần hoàn thành xong thì những hành động khác sẽ thuận lợi hơn.
Mục tiêu lần này không khó để điều tra, người của Ngô Đồng đã sớm chuẩn bị, giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Cho nên, sắp xếp như vậy khá thỏa đoán, giáng cho đối phương một đòn lôi đình sẽ giúp tỷ lệ thành công tăng cao.
Hơn nữa, kế hoạch bốn người này chắc chắn không đơn giản như vậy. Đối phương không nói thêm, chỉ sợ đã muốn cho Chu Nghênh Tuyết “ra rìa”.
Chu Nghênh Tuyết lạnh lùng nói:
- Không thành vấn đề.
Nói là vậy chứ trong lòng Chu Nghênh Tuyết không khỏi luống cuống. Đêm nay hành động mà Nhâm Tiểu Túc lại không có ở đây, nàng dùng hỏa lực hỗ trợ người khác kiểu gì a.
Bất quá Chu Nghênh Tuyết thầm nghĩ, dù nàng chưa được huấn luyện bắn súng tỉa nhưng dựa vào kính ngắm để bắn ở khoảng cách gần hẳn không có vấn đề gì.
Dù sao trước đấy nàng từng là quân nhân của Dương thị, dù gì cô cũng từng thấy người khác dùng súng ngắm rồi.
Chu Nghênh Tuyết yên lặng rời khỏi tòa nhà, tìm kiếm cao ốc phía sau ngõ hẻm, thật vất vả mới leo lên tới nơi. Chu Nghênh Tuyết mở hộp súng mà Nhâm Tiểu Túc giao cho mình ra…
Bên trong chỉ có mấy cục gạch…
Chu Nghênh Tuyết xém nữa mắng to. Cái tên không biết xấu hổ này, biến mất không tính, ngay cả súng cũng không để lại cho nàng. Tối nay chẳng lẽ bắt nàng dùng mấy viên gạch này đánh ra “hỏa lực” để áp chế đối thủ hả? Hay là cầm cục gạch chọi cửa sổ nhà người ta?!