Chương 501: Chia Phần
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết, nhìn dáng dấp lấy lòng của đối phương xong cũng không nói gì nhiều.
- Được rồi, đóng giả là tay súng bắn tỉa cho tốt. Ta không có ý kiến gì.
- Vậy còn phần thưởng của nhiệm vụ lần này…
Chu Nghênh Tuyết cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.
- Ta 8 ngươi 2.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết mà nói.
- Ta chỉ có 2 phần?!
Chu Nghênh Tuyết khó tin.
- Ngươi có ý kiến?
Nhâm Tiểu Túc nhìn chằm chằm nàng.
- Không có không có.
Chu Nghênh Tuyết biết tự lượng sức mình. Tuy nàng am hiểu ám sát, gián điệp, tình báo nhưng đối phó với một thành viên trong Đoàn chủ tịch không nằm trong khả năng của nàng. Cho nên đúng như Nhâm Tiểu Túc suy đoán, Chu Nghênh Tuyết ôm bắp điều Nhâm Tiểu Túc, tự nàng cũng phát hiện chuyện Nhâm Tiểu Túc muốn che giấu hành tung nên chủ động trở thành “bao tay” cho đối phương, cả hai cùng có lợi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn nàng, bỗng nói:
- Ngươi có muốn tiến vào An Kinh tự không?
- Muốn…
Hai mắt Chu Nghênh Tuyết sáng lên:
- Nghe nói chỉ cần trở thành thành viên của An Kinh tự, dù không hoàn thành nhiệm vụ vẫn có tiền cố định.
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói:
- Trên đời nào có việc dễ như vậy, nhất định phải làm việc mới có ăn. Nhưng nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi!
- Ngươi tính làm gì?
Chu Nghênh Tuyết đột nhiên hỏi, nàng nhận ra, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng có hứng thú với An Kinh tự.
- Được rồi, về lều của ngươi đi. Chờ ngươi vào được An Kinh tự lại nói tiếp.
Nhâm Tiểu Túc cọc cằn nói.
Nói xong, thiếu niên đẩy Chu Nghênh Tuyết ra khỏi lều. Ở chung một chỗ với nữ nhân khác, lỡ chuyện này truyền tới tai người kia thì phiền toái!
Bấy giờ, những sát thủ cấp A còn lại vẫn chưa ngủ. Họ yên lặng nhìn Chu Nghênh Tuyết chui vào lều Chu Nghênh Tuyết, sau hơn 10 phút lại chui ra, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra. Ra ngoài, Chu Nghênh Tuyết vuốt gọn lại tóc…
Sát thủ cấp A tên Ngô Đồng cảm khái:
- Quan sát viên kiểu gì mà như thế, rõ ràng là nuôi tiểu bạch kiểm.
- Vậy thì có sao đâu, rất nhiều nữ sát thủ sau khi trải qua mấy nhiệm vụ máu tanh cũng cần có người an ủi. Chẳng phải nam nhân cũng đi thanh lâu còn gì. Nam nữ đều có nhu cầu như nhau…
Một sát thủ khác nói.
Một người nữa lên tiếng:
- Ta chỉ sợ đến hàng rào, tên tiểu bạch kiểm kia sẽ liên lụy chúng ta.
- Sợ cái gì…
Ngô Đồng cười nói:
- Kỳ thật ta và Chu Nghênh Tuyết đã thương lượng với nhau rồi. Ta đã nói nàng ấy biết chúng ta sẽ tách riêng ra để vào hàng rào. Muốn biết tên kia có phải tiểu bạch kiểm không chỉ cần nhìn xem Chu Nghênh Tuyết có dẫn hắn vào hàng rào không là được. Nếu không vào được cũng không dính dáng gì tới chúng ta.
- Hắc hắc, lão Ngô anh minh!
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đang nằm trong lều vãi, trong tay là súng lục để đề phòng có người đánh lén ban đêm.
Dù là gió thổi cây lay cũng không thoát khỏi thính lực của hắn.
Nhâm Tiểu Túc không cách nào tin tưởng bốn sát thủ còn lại, nói không chừng trong số đó có người mang âm mưu trong người thì sao.
Vừa rồi Chu Nghênh Tuyết tới, hắn bảo muốn đưa Chu Nghênh Tuyết vào An Kinh tự cũng chẳng phải nói đối mà đó là kế hoạch đã được Nhâm Tiểu Túc định sẵn.
Phải biết, mục đích của hắn là muốn để An Kinh tự giúp mình tìm người. Hắn một mực che giấu tung tích là sợ đối phương biết được thân phận của mình sẽ bắt cóc đám Vương Phú Quý.
Dựa theo lời Chu Nghênh Tuyết nói, di động cấp độ A là được một con hạc giấy chuyển tới.
Có lẽ người khác chỉ nghĩ con hạc giấy kia là một tờ giấy mà thôi, mà giấy thì làm sao có mắt, nhưng Nhâm Tiểu Túc biết, e rằng hạc giấy truyền tin nhớ rõ mặt những người nó gửi di động cho rồi.
Ngược lại, dù hắn có che kín mặt, chỉ sợ khi ấy cũng sẽ khiến người khác hoài nghi. Còn không bằng đẩy Chu Nghênh Tuyết ra mặt, để nàng ta làm bia đỡ đạn, hắn trốn sau màn chỉ huy sẽ tốt hơn.
Mọi người đều hài lòng, cả hai cùng có lợi.
Sáng hôm sau, mọi người bắt đầu xuất phát. Ánh mắt mấy sát thủ cấp A trong đoàn nhìn Chu Nghênh Tuyết và Nhâm Tiểu Túc có phần kỳ quái, nhưng Nhâm Tiểu Túc không để ý, an tâm đóng tốt vai trợ lý.
Kết quả khiến Nhâm Tiểu Túc không ngờ tới là, Chu Nghênh Tuyết là chủ tới nghiệm. Thậm chí còn kêu Nhâm Tiểu Túc pha trà cho mình. Sau đó cảm thấy tội lỗi, buổi tối sẽ vào lều nhận lỗi bồi thường…
Trên thực tế, Chu Nghênh Tuyết cảm thấy, thân phận súng bắn tỉa trong mắt người khác không có ý nghĩa gì lắm. Đặc biệt đã ghiền là sai Nhâm Tiểu Túc pha trà cho nàng.
Người khác không biết thân phận Nhâm Tiểu Túc nhưng nàng còn lạ gì. Nhưng còn gì sung sướng hơn để một siêu phàm giả truyền kỳ pha trà cho mình.
Có điều tối hôm đó, nàng phải đám chân tới tay tê rần. Nhâm Tiểu Túc không đuổi nàng đi nữa mà để nàng đấm chân tới tận nửa đêm. Bấy giờ Chu Nghênh Tuyết mới an phận hơn một chút…
Nhâm Tiểu Túc phát hiện, kỳ thật Chu Nghênh Tuyết cũng rất thú vị. Chỉ mới có một tí thuốc nhuộm đã tưởng mình là ông chủ một xưởng….
Có câu danh ngôn hình dung rất đúng về loại người như Chu Nghênh Tuyết: ba ngày không đánh thì muốn nhảy lên nóc lật ngói rồi. Vui vui vẻ vẻ đứng trên vực thẳm mà thăm dò phía dưới nữa chứ.
Khi đội ngũ tới bên ngoài hàng rào 73, mỗi người một ngả. Xe được giấu ở phương bắc nơi hoang dã, được che lại bằng tấm vải bố màu xanh chuyên dụng.
Đợi đám người đó rời đi, Chu Nghênh Tuyết nhanh chóng biến lại thành nha hoàn. Sau khi sắp xếp hành lý xong, nàng lấy táo ra, bắt đầu gọt táo cho thiếu niên…
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết;
- Bình thường gián điệp các ngươi dùng cách gì để lẻn vào hàng rào? Chắc không cần dùng chiêu bám vào xe đâu nhỉ?
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Cơ bản đều dùng chiêu này. Trừ phi có chút người quen trong hàng rào, hối lộ tư quân để vào. Có một tí tư quân thu phí tới hơn 100.000 đồng, đủ tiền lương hai mươi năm của họ luôn.
- Vậy ngươi có cách gì không?
Nhâm Tiểu Túc đi tới một sườn núi cao, dùng kính chuyên dụng quan sát xung quanh hàng rào 73. Kết quả hắn ngạc nhiên phát hiện, bốn sát thủ kia cùng nhau leo lên một chiếc xe chở thịt đông lạnh từ ngoài nơi hoang dã.
Thì ra đám người này đã sớm có cách tiến vào hàng rào, chỉ là không cho hắn và Chu Nghênh Tuyết đi chung thôi.
Bất quá vấn đề này không lớn, người ta không có nghĩa vụ gì phải giúp đỡ hắn cả. Vấn đề ở chỗ, Nhâm Tiểu Túc phát hiện miệng cống ra vào hàng rào được kiểm tra vô cùng nghiêm khắc. Trừ chiếc xe đông lạnh ra, những chiếc xe khác phải mở tung đồ đạc để kiểm tra. Muốn bám vào xe để vào hàng rào rất khó thành công.
Nếu có một mình hắn thì dễ giải quyết rồi, trực tiếp nhảy vào là xong. Thế nhưng Chu Nghênh Tuyết thì sao. Quan sát viên vào rồi, tay súng bắn tỉa lại còn ở ngoài thì quan sát làm cái rắm gì nữa.
Chỉ nghe Chu Nghênh Tuyết nói:
- Ta có thể khống chế một loài thực vật mở ra một đường hầm dưới đất. Cứ điểm 178 là nơi có chân tường dày nhất cũng chỉ tới 27 mét mà thôi, thực vật của ta có thể nhẹ nhàng đào ra.
Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc thay đổi cách nhìn với Chu Nghênh Tuyết. Thì ra năng lực điều khiển thực vật của đối phương vẫn có tác dụng nhất định
Chỉ là siêu phàm giả hệ thực vật kỳ quái hơn so với tưởng tượng của Nhâm Tiểu Túc, lại có thể đào được đường hầm nữa cơ.