Chương 510: Yên Tâm, Ta Nhất Định Đến
Đến lúc này, tên đã lên dây, đi hay không không do La Lam làm chủ nữa. Ít nhất cũng phải đợi Nhâm Tiểu Túc làm xong nhiệm vụ trước cái đã.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc cũng không ngờ trong một ngày hắn lại hố La Lam tới hai lần.
Bây giờ Nhâm Tiểu Túc cũng không quản được nhiều. Hắn khiêng La Lam lên rồi chạy ra ngoài. Đám Chu Kỳ hai mặt nhìn nhau, đám hộ vệ thề sống thề chết bảo vệ La Lam nhất thời không biết nên làm sao mới tốt. Nếu là kẻ địch thì trực tiếp nổ súng là xong, thế nhưng đây là Nhâm Tiểu Túc a. Họ thường xuyên nghe La Lam nhắc tới thiếu niên này.
Một đường chạy đi này, đám tùy tùng thấy không ít binh sĩ Chu thị té xỉu trên đường, thế nhưng vừa nãy, một chút động tĩnh họ cũng chẳng nghe thấy.
Tới cổng Quan Hồ, Chu Nghênh Tuyết đã trộm một chiếc xe chạy tới. Vốn là xe bảy chỗ nay mạnh mẽ để 14 người chui vào. Cả đám đi theo hướng đã định trước trong kế hoạch.
Không có hi sinh hay chiến đấu kịch liệu như trong tưởng tượng. Nhâm Tiểu Túc cứ thể cứng rắn cướp La Lam đi.
Đương nhiên, này cũng vì lực lượng giám thị của Chu thị không quá mạnh. Chu Sĩ Tể cũng nghĩ La Lam sẽ không cần chạy trốn làm gì.
La Lam ngồi ở phía sau, ê rằng nói:
- Tiểu Túc, ngươi làm gì vậy hả? Sao ngươi lại ở đây?
- À, đi ngang qua thôi…
Nhâm Tiểu Túc không chút để ý trả lời.
La Lam là một người can đảm, cẩn thận. Đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó sái sai:
- Sao ngươi biết ta bị giam lỏng… đừng nói người ám sát ban ngày là ngươi nha?
- Ha ha ha, sao mà được?
Nhâm Tiểu Túc lúng túng:
- Ta làm sao mà gây ra mấy chuyện sa hố bằng hữu như vậy chứ?
La Lam bán tín bán nghi:
- Thật không?
Nhâm Tiểu Túc nói lảng sang chuyện khác:
- Ngươi tới hàng rào 73 làm gì, không phải Khánh thị đang cần người à?
- À, ra ngoài du lịch, thuận tiện kết giao bằng hữu tí…
La Lam cũng không tính lừa gạt Nhâm Tiểu Túc:
- Gần đây chúng ta cảm thấy dã tâm Vương thị rất lớn nên phải phòng ngừa chu đáo.
- Về sau các ngươi có kế hoạch gì không?
- Trước ở lại Chu thị một hồi rồi đi tới Khổng thị, sau cùng sẽ ghé qua Vương thị một chập.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc:
- Ngươi nói họ có dã tâm còn dám chui đầu vào lưới?
La Lam cười nói:
- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Hơn nữa, hiện tại Vương thị sẽ không dám làm gì ta. Ta chỉ đi tham qua thôi mà, nhìn thử xem hàng rào Vương thị có tốt như người ngoài vẫn bàn không.
Không thể không nói, Nhâm Tiểu Túc rất bội phục La Lam. Tên này đúng là đầu sắt, chỉ vì Khánh thị mà nơi nguy hiểm nào cũng dám đi.
Kỳ thật, có một khoảng thời gian Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, Khánh Chẩn trở thành Ảnh tử của Khánh thị mà La Lam liền trở thành Ảnh tử của Khánh Chẩn.
Chuyện dơ bẩn gì Khánh Chẩn không làm được, La Lam sẽ làm giúp hắn.
Sau khi rời khỏi biệt thự được khoảng 10 phút, cung điện thông báo:
“Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng 1 điểm tốc độ.”
Nhâm Tiểu Túc mừng thầm.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, điểm tốc độ và sức mạnh của hắn sắp đạt tới mốc 20 điểm rồi. Cũng không biết khi ấy cung điện sẽ mở ra cho hắn năng lực gì.
Hiện tại, điểm sức mạnh của Nhâm Tiểu Túc là 13.5 mà điểm nhanh nhẹn là 13.1!
- Dừng xe…
Nhâm Tiểu Túc nói.
Chu Nghênh Tuyết kinh ngạc nhưng không hỏi gì, lập tức giẫm phanh dừng lại.
Nhâm Tiểu Túc cười tủm tỉm nhìn La Lam:
- Nếu các ngươi đã không muốn đi thì quay lại thôi.
La Lam:
- ???
Lúc này, cả đám không khỏi chấn kinh, rốt cuộc tên này đang làm gì vậy?
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc đưa một USB cho La Lam:
- Bên trong có một đoạn ghi âm, là đoạn thẩm vấn của ta với người tên là Ngô Đồng, sát thủ cấp A của An Kinh tự. Họ tổ đội năm người tới hàng rào 73, thông đồng với cục trưởng phòng trật tự giết Chu Hi long. Đoạn ghi âm này chính là bằng chứng, từ đó có thể chứng minh ngươi trong sạch.
La Lam có chút sửng sốt:
- Sát thủ của An Kinh tự? Sao ngươi tìm được hắn?
- Bên ngoài công viên có ba người chết vì bắn lén. Trên người họ là di động đặc biệt được An Kinh tự phát cho sát thủ cấp A…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Thi thể Ngô Đồng nằm ở số 67 đường Lữ Thuận. Ngươi cũng có thể báo cho Chu thị những việc này.
Nhân chứng vật chứng đều có đủ, Chu thị không có lý do gì tiếp tục giam giữ La Lam nữa. Kỳ thật đây mới đúng là kế hoạch nguyên bản của Nhâm Tiểu Túc. Nếu không vì nhiệm vụ của cung điện, hắn sẽ trực tiếp đưa USB cho La Lam là xong việc rồi.
La Lam cầm USB trong tay, cả kinh:
- Sao ngươi không sớm lấy thứ này ra, vừa rồi đưa cho ta chẳng phải xong xuôi rồi hả?
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc:
- Không cứu ngươi ra, sao ngươi biết ta là bạn tốt thế nào!
La Lam buồn bã:
- Ngươi nói trong tổ hợp 5 sát thủ cấp A đã có 3 người chết. Thi thể một người ở đường Lữ Thuận, vậy người thứ 5 chính là ngươi…
- Không phải ta.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu.
La Lam tức cười, hắn nhìn chằm chằm Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi thề đi!
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
- Sát thủ thứ 5 là một thùng cơm á!
Chu Nghênh Tuyết ở bên cạnh không vui:
- Lão gia, sao ngươi lại nói ta như vậy!
Mọi ánh mắt trong xe lập tức đổ dồn về phía Chu Nghênh Tuyết…
La Lam cười khan:
- Đấy, ta đang thắc mắc vì cái gì tay súng bắn tỉa không bắn Chu Hi Long khi hắn còn ngồi ở ghế dài. Lúc đó mục tiêu bất động càng dễ trúng hơn. Kết quả tay súng bắn tỉa lại đợi tới khi Chu Hi Long đứng dậy, bắt đầu di chuyển mới nổ súng. Thì ra vì sợ ở gần quá nên ngộ thương ta.
Nhâm Tiểu Túc lần nữa tán thưởng:
- Quả nhiên là La mập, chỉ số thông minh thật sự có chỗ hơn người!
- Hơn cái rắm!
La Lam tức giận mở cửa xe:
- Nếu ta muốn tìm người thì đi đâu tìm?
- Chợ đêm bên ngoài bên đoàn Thanh Hòa…
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
- Hẳn ta sẽ ở đây phần lớn thời gian trong lúc chờ nhận nhiệm vụ.
- Được, ta sẽ ghé qua…
La Lam vẫy tay, dẫn người quay về biệt thự Quan Hồ.
Hai bên không nhiều lời, La Lam cũng chẳng trách Nhâm Tiểu Túc làm gì. Hắn hiểu khi Nhâm Tiểu Túc nhận nhiệm vụ chẳng biết mình tìm Chu Hi Long hợp tác. Bằng hữu ở thế đạo nào, có thể lo lắng lúc bóp cò sẽ ngộ thương ngươi đã đủ tốt rồi.
Ở thời buổi này, lợi ích là tối cao. Mọi người đã không còn trong thời đại lấy tình bạn, tình yêu, tình thân, tôn nghiêm hay chính nghĩa làm đầu nữa.
Bỗng nhiên La Lam quay đầu, cười nói:
- Nếu có một ngày, ngươi thấy tên ta trong một nhiệm vụ thì sao?
Nhâm Tiểu Túc nhướng này:
- Yên tâm, ta nhất định sẽ tới.
- Ha ha…
La Lam nở nụ cười:
- Có lời này đã đủ rồi, chúng ta gặp lại ở chợ đêm!
La Lam hiểu rõ, Nhâm Tiểu Túc tới tìm hắn không phải để chấp hành nhiệm vụ.
La Lam dẫn theo thuộc hạ quay lại khu biệt thự. Kết quả vừa tới bên ngoài đã thấy nơi này bị phong tỏa. La Lam nhìn người trung niên trước mặt, cười nói:
- Ngươi là Chu Sĩ Tể. Khó có dịp người đại diện của Chu thị lại tự thân tới tiếp đãi ta. Nếu ta nói ta chỉ đi tản bộ, không biết ngươi có tin không…