Chương 509: Không Được, Ngươi Phải Đi!
Quan Hồ là khu biệt thự nổi danh trong hàng rào 73, vốn Nhâm Tiểu Túc tính đi cứu La Lam ngay, kết quả Chu Nghênh Tuyết lại bảo nàng đói bụng.
Chu Nghênh Tuyết kiên nhẫn nói:
- Ngươi nghĩ đi, trước khi cứu La Lam, chúng ta cũng phải nghĩ tới đường lui chứ. Chung quy nơi này là địa bàn của chu thị, dù là Quan Hồ cũng là khu biệt thự trong hàng rào nhà người ta. Ngươi để ta ăn một chút gì đó đi, trong lúc ăn ta có thể nghĩ kỹ kế hoạch rút lui…
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
- Được rồi.
Không thể không nói, có đôi khi Chu Nghênh Tuyết cũng rất có tác dụng trợ giúp. Tỷ như tìm kiếm, tỷ như dễ dàng tiến vào hàng rào hoặc là mang theo bút ghi âm chẳng hạn. Nếu bỏ cái tật lúc nào cũng cắn hạt dưa thì càng tốt.
Hơn nữa, Chu Nghênh Tuyết còn yêu tiền hơn hắn nữa.
Chu Nghênh Tuyết vừa ăn vừa móc điện thoại di động ra, nói:
- Phần thưởng của nhiệm vụ giết Chu Hi long đã được gửi vào tài khoản. Ta cũng mở khóa được điện thoại của Ngô Đồng rồi, có thể xem thử trong tài khoản của hắn có bao nhiêu tiền. Cũng không biết di động của 3 người khác thì sao.
Vừa rồi, Nhâm Tiểu Túc chỉ muốn hỏi Ngô Đồng mà thôi, ai ngờ Chu Nghênh Tuyết lại muốn lấy luôn tiền trong tài khoản của đối phương.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
- Ngô Đồng chủ yếu hoạt động ở Chu thị. Chúng ta phải tới hàng rào Chu thị lấy tiền à?
Nếu vậy thì tỷ lệ bại lộ sẽ tăng cao.
- Không cần…
Chu Nghênh Tuyết lắc đầu:
- Chúng ta quay lại chợ đêm cũng được. Chợ đêm có hàng rào của Chu, Lỗ, Vương thị luôn. Hơn nữa còn không có camera giám sát.
- Đừng có nghe họ nói cái gì mà không có camera…
Nhâm Tiểu Túc bĩu môi.
- Tập đoàn nói vậy chỉ là gạt người thôi. Nhất định sẽ có camera bí mật. Họ thành lập ngân hàng trong chợ đêm sao lại không quan tâm chuyện ai là người rút tiền. Đây là một tin tức rất quan trọng đó.
Chu Nghênh Tuyết gật đầu:
- Vậy thì… Ngô Đồng là sát thủ cấp A nổi tiếng từ lâu. Ta nghĩ tài khoản của hắn sẽ có rất nhiều tiền.
- Ừ.
- Ta đi vệ sinh nhé?
Chu Nghênh Tuyết hỏi ý Nhâm Tiểu Túc.
- Đi đi.
Kết quả Chu Nghênh Tuyết đi một chuyến hơn 20 phút đồng hồ. Nhâm Tiểu Túc lẳng lặng ngồi chờ trong tiệm cơm, Chu Nghênh Tuyết hẳn là chạy rồi, thù lao lần này phong phú, hơn nữa còn lấy được tài khoản của Ngô Đồng. Chu Nghênh Tuyết muốn chạy cũng hợp tình hợp lý thôi.
Nhâm Tiểu Túc thở dài, xem ra phải tuyển người khác để gia nhập An Kinh tự rồi.
Nhâm Tiểu Túc không đuổi theo Chu Nghênh Tuyết. Một phần, suốt đoạn đường này đối phương rất nghe lời, mặc khác là mẹ của Chu Nghênh Tuyết bệnh nặng, rất cần tiền. Dưới sự ảnh hưởng của những nhân tố này, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không cần đuổi tận giết tuyệt với Chu Nghênh Tuyết..
Nàng chỉ là một cô nương bình thường cố sống trong loạn thế nào thôi.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh vang lên, cắt đứt sự trầm tư của Nhâm Tiểu Túc:
- Lão gia, chúng ta đi thôi.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạ ngẩng đầu nhìn Chu Nghênh Tuyết đối diện mình:
- Sao ngươi không chạy:
Chu Nghênh Tuyết nghĩ nghĩ một chút:
- Ngươi không tính đuổi giết ta hả?
- Truy sát ngươi làm gì?
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười đứng dậy:
- Nhưng ta tò mò là, số tiền kia hẳn sẽ khiến ngươi động tâm, sao ngươi lại không chạy?
Chu Nghênh Tuyết nghĩ nghĩ:
- Ta cũng muốn chạy, thế nhưng trên thế giới này, chỉ một mình ta khó lòng mà sống tốt được. Cho nên, nếu đã tìm được bắp đùi thì phải ráng ôm cho chặt chút.
Kỳ thật, vừa rồi Chu Nghênh Tuyết đúng là tính chạy. Nàng ở trong toilet một chút, muốn nhìn thử phản ứng của Nhâm Tiểu Túc ra sao, thử xem đối phương có muốn giết nàng không.
Kết quả Chu Nghênh Tuyết thấy, Nhâm Tiểu Túc còn chẳng có chút ý tứ đuổi theo, cũng không biết nàng nghĩ sao, cuối cùng lại quay về.
Cho tới giờ phút này, bỗng dưng nàng thật tâm thật dạ muốn đi theo Nhâm Tiểu Túc làm nhiệm vụ rồi.
...
Hai người tới Quan Hồ, Chu Nghênh Tuyết quan sát binh sĩ canh phòng chặt chữ. Chỉ là một khu biệt thự mà có cả một chi đội vác súng, đạn lên nòng sẵn sàng chiến đấu đóng quân.
- Lão gia, người tính cứu La Lam thế nào?
Chu Nghênh Tuyết ngồi xổm, hỏi.
Kết quả vừa dứt lời, Chu Nghênh Tuyết đã thấy Nhâm Tiểu Túc đứng dậy đi tới cửa lớn của biệt thự.
Nàng phát điên mất thôi, Nhâm Tiểu Túc tính trực tiếp xông vào à?
Chẳng lẽ suy nghĩ của siêu phàm giả truyền kỳ không giống người thường?!
Lúc này, La Lam đang đứng trong sân biệt thự hút xì gà. Chu Kỳ đứng bên cạnh hỏi:
- Chúng ta đã chuẩn bị tốt kế hoạch chạy trốn. Sau khi giết một đường khỏi Quan Hồ, chúng ta sẽ đi thẳng tới phía tây. Khi ấy sẽ người người bọc hậu trong hàng rào cho chúng ta. Rời khỏi hàng rão sẽ có người của Khánh Chẩn tới tiếp ứng.
La Lam không lên tiếng.
Chu Kỳ cười nói:
- Làm sao, không dám đi? Sợ không có người giải quyết chuyện ở đây?
La Lam nghĩ nghĩ rồi nói:
- Chỉ là một mặt thôi. Chỉ cần không phải kẻ đần đều biết việc này không phải do tôi làm. Chu Sĩ Tể là người thông minh, hắn sẽ không hồ đồ như vậy. Thế nhưng ngươi có nghĩ tới không, nếu muốn xông ra ngoài, hơn 100 người lẩn trong hàng rào 73 của chúng ta sẽ bỏ mạng. Hơn nữa, chúng ta làm vậy, Chu thị nhất định đuổi theo, bằng không mặt mũi của họ biết để ở đâu? Đường này là đường máu, ta không thích đem mạng sống người dưới ra là đá lót đường.
Chu Kỳ nhíu mày:
- Lòng dạ đàn bà. Ngươi là anh trai của chủ nhân Khánh thị, vốn không nên đặt mình vào hiểm cảnh, người dưới vào sinh ra tử vì ngươi cũng là vì nghiệp lớn!
- Nghiệp lớn chẳng lẽ còn lớn hơn cả mạng người?
La Lam gạt gạt xì gà:
- Nếu có người muốn giết ta, ta sẽ không chút do dự rời đi, cần đi thì sẽ đi thôi. Thế nhưng hiện tại ta biết Chu thị sẽ không giết ta, không cần để thủ hạ lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng vì mình.
Chu Kỳ bĩu môi:
- Được rồi, cái nơi tồi tàn này chẳng có lấy một người phụ nữ nào. Thật nhàm chán.
La Lam cười nói:
- Tựa như ngươi nói, nếu ta chạy, Chu thị chắc chắn nghĩ ta sợ tội chạy trốn. Vừa chạy, dù trong lòng mọi người có biết không phải ta làm đi nữa cũng khó lòng nói rõ.
Kết quả và lúc này, một bóng người lộn vòng qua tường rào, tiến vào sân, nâng La Lam lên bỏ chạy!
Đối phương vừa chạy vừa nói:
- Đừng lo, binh sĩ bên ngoài đã bị ta đánh ngất rồi. Thừa dịp chạy thôi.
La Lam kinh hô:
- Nhâm Tiểu Túc, ngươi mau thả ta xuống! Bây giờ ta không đi được!
Chu Kỳ chưa từng gặp Nhâm Tiểu Túc, thế nhưng vừa nghe tới tên hắn liền run rẩy. Sao loại người hung ác này đột nhiên lại xuất hiện ở hàng rào 73 thế?!
Nhâm Tiểu Túc nghe La Lam nói thế thì nhíu mày:
- Vì sao không đi?
- Ta đi, chẳng phải tự nói bản thân là tội phạm à?
La Lam hạ giọng quát.
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ suy nghĩ. Hình như đúng là thế thiệt. Cơ mà nếu không cứu La Lam, nhiệm vụ của hắn biết phải làm sao?!
Nghĩ vậy, Nhâm Tiểu Túc trở nên kiên định hơn:
- Không được, ngươi phải đi!