Đệ Nhất Danh Sách

Chương 512: Nâng Cấp Năng Lực

Chương 512: Nâng Cấp Năng Lực
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ suy nghĩ một hồi. Từ thời đại Chư thần quật khởi tới bây giờ, Chu Nghênh Tuyết là siêu phàm giả hệ thực vật đầu tiên hắn thấy, coi như tương đối hiếm có.
Nhưng hệ thực vật cũng không nên yếu như vậy chứ. Trong ba hạt giống nàng ta có thể tạo ra chỉ có một loại là dùng để chiến đấu được mà thôi.
Trong suy nghĩ của Nhâm Tiểu Túc, nếu Chu Nghênh Tuyết có thể khống chế được thực vậy thì năng lực này còn có thể khai thác ở phương diện khác không?
Phải biết, siêu phàm giả nào cũng có hướng nâng cấp và phát triển riêng cả.
Hai người dừng xe trong rừng, Nhâm Tiểu Túc nói:
- Trước ngươi nói ta nghe một chút, trước kia ngươi thức tỉnh năng lực của mình kiểu gì?
Chu Nghênh Tuyết đáp:
- Trong một lần bị lùng bắt sau khi tiến hành nhiệm vụ bí mật ta bị trúng đạn dẫn tới hôn mê. Sau khi tỉnh lại liền phát hiện bản thân có thể ngưng tụ một hạt giống.
Nói xong, Chu Nghênh Tuyết đưa tay phải qua, chỉ thấy ánh sáng màu xanh lá không ngừng xoay quanh ngón trỏ của nàng, cuối cùng ngưng tụ thành một hạt giống.
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút:
- Vậy cũng được, năng lực của ngươi thức tỉnh đơn giản như vậy?
Chu Nghênh Tuyết kinh ngạc:
- Không ai bảo siêu phàm giả thức tỉnh năng lực khó khăn cả. Cho nên mới bảo siêu phàm giả là trời cho, ai có cơ hội thì có được năng lực siêu phàm thôi.
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc chưa từng hỏi những người khác thức tỉnh năng lực thế nào. Hắn chỉ biết bản thân thức tỉnh năng lực rất khó, quá trình thức tỉnh kia chỉ xảy ra trong nháy mắt. Nhưng vấn đề là trước khi thức tỉnh, tối nào hắn cũng lâm vào tình trạng hôn mê.
Cũng chính vì vậy mà lưu dân ở thị trấn mới bảo đầu có hắn có vấn đề.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:
- Ngươi có thể câu thông với các loài thực vật khác không, từng thử qua chưa?
Chu Nghênh Tuyết kinh ngạc:
- Thực vật không có tư duy, tại sao phải câu thông với chúng?
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, lúc trước khoai tây xạ thủ không chủ động công kích Chu Nghênh Tuyết vốn đã nói rõ nàng ta có năng lực thân thiện với thực vật. Từ đó việc khống chế được thực vật có gì khó đâu?
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
- Ngươi ngồi ở đây và nhắm mắt lại, cố gắng cảm thụ thực vật xung quanh đi.
Chu Nghênh Tuyết ngoan ngoãn ngồi xếp bằng dưới đất nhắm mắt. Kết quả không tới một phút đồng hồ, Nhâm Tiểu Túc chợt nghe tiếng kêu rột rột vang lên từ bụng Chu Nghênh Tuyết.
Chu Nghênh Tuyết ủy khuất mở mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Lão gia, ta đói bụng.
Nhâm Tiểu Túc đen mặt:
- Ngươi ngoan ngoãn nhắm mắt cảm thụ cho ta. Nếu không có kết quả thì không cần ăn cơm đâu!
Nhâm Tiểu Túc kỳ vọng Chu Nghênh Tuyết ở chỗ, vì hắn cũng có năng lực hệ thực vật nên khi biết Chu Nghênh Tuyết cũng vậy, Nhâm Tiểu Túc rất mong chờ việc Chu Nghênh Tuyết có thể nâng cấp hạt giống của nàng.
Phải biết, kỳ thật trên phương diện chiến đấu khoai tây xạ thủ khá vô dụng, chỉ có thể làm tốt khi giữ nhà mà thôi, ngược lại còn không thể phòng ngừa siêu phàm giả nữa.
Mà hắn cũng không thể xem khoai tây xạ thủ như năng lực hệ “thức ăn” được, như vậy thì còn gì là tôn nghiêm của khoai tây xạ thủ nữa!
Đương nhiên, nếu để siêu phàm giả biết điều này chắc còn khó chịu hơn cả Nhâm Tiểu Túc nữa. Trên cơ bản, mọi người đều chỉ có một năng lực, Nhâm Tiểu Túc có nhiều năng lực như vậy, chỉ có một cái hơi vô dụng thì có làm sao?
Kết quả vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc thấy Chu Nghênh Tuyết mở mắt. Đầu ngón tay nàng ngưng tục một đoàn ánh sáng màu xanh lá. Sau đó nhẹ nhàng tiến nhập vào một cây táo, chỉ thấy cả cái cây bỗng dâng tỏa ra một lớp ánh sáng nhẹ. Nguyên bản trái trên cây có màu xanh, nay đã biến thành màu đỏ.
Không chỉ vậy, cành cây dần hạt hấp xuống như chủ động dâng tảo cho Chu Nghênh Tuyết vậy.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
- Năng lực mới?
- Ừ…
Chu Nghênh Tuyết vui vẻ cắn táo:
- Rất ngọt nha!
- Đây là thời điểm ăn táo hả…
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói:
- Đây là năng lực gì?
- Trước kia ta cảm thấy thực vật không có tư duy, chắc chắn không thể xây dựng quan hệ với con người, cho nên chưa từng thử qua…
Chu Nghênh Tuyết nghĩ nghĩ:
- Nhờ lão gia nhắc nhở ta mới phát hiện, thật ra ta có cảm giác rất thân thiết với chúng. Hơn nữa, chúng cũng rất thích ánh sáng màu xanh lục của ta, rất mong muốn. Đợi khi ánh sáng tiến vào trong thân cây, chúng sẽ nghe theo sự sai khiến của ta, thậm chí càng thêm cường tráng hơn và thân thể chúng có thể thay đổi một chút.
Nhâm Tiểu Túc bỗng móc một hạt giống ra, đưa cho Chu Nghênh Tuyết:
- Thực hiện một lần nữa rồi tự tay gieo nó xuống.
Sau một khắc, Chu Nghênh Tuyết lặp lại như cũ rồi gieo hạt giống khoai tây xạ thủ xuống đất. Chỉ trong nháy mắt liền có chồi non xuất hiện rồi trưởng thành thành một bụi cây… khoai tây xạ thủ không có gì thay đổi cả
Nhâm Tiểu Túc kỳ quái, hắn vẫn có thể khống chế khoai tây xạ thủ như cũ, không giống như Chu Nghênh Tuyết nói, quyền khống chế thuộc về nàng.
Hắn nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Ngươi có thể khống chế nó?
- Có thể…
Chu Nghênh Tuyết tò mò đánh giá bụi cây:
- Đây là cái gì? Dường như phần rễ cất giấu rất nhiều quả, còn có thể bắn ra rất nhanh nữa.
Khi Nhâm Tiểu Túc bắt đầu khống chế khoai tây xạ thủ, hắn lại hỏi:
- Bây giờ cảm ứng được không?
Chu Nghênh Tuyết lắc đầu:
- Không được.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn Nhâm Tiểu Túc. Đây là năng lực của Nhâm Tiểu Túc? Bất quá không đúng, trong tình báo đâu nói Nhâm Tiểu Túc có năng lực này. Chẳng lẽ hắn có hai năng lực?
Đương nhiên, nếu Chu Nghênh Tuyết biết chân tướng, e rằng sẽ tức tới đau răng mất. Nhâm Tiểu Túc đâu chỉ có hai loại năng lực…
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã phát hiện sự thay đổi của khoai tây. Sau khi bị Chu Nghênh Tuyết thuần hóa, quyền khống chế khoai tây thuộc về hai người. Hơn nữa thay đổi quan trọng là nó có tới hai “hộp đạn”, mỗi ngày sản xuất ra 100 củ khoai…
Quả nhiên đường phát triển hệ lương thực của hắn càng chạy càng xa!!!
Chu Nghênh Tuyết thúc đẩy cho khoai tây phun ra một củ khoai. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
- Khi còn ở thị trấn, ngươi cho ta ăn nhiều khoai tây là vì thứ này?
- Khục khục, lúc đó không ăn chẳng phải lãng phí sao?
Nhâm Tiểu Túc nói lãng sang chuyện khác:
- Được rồi, hôm nay cắm trại ở đây, dựng lều lên đi!
Chu Nghênh Tuyết hái được một bọc táo lớn, vừa ăn vừa dựng lều. Hai má phồng lên như chuột gặm phô mai vậy.
Nhưng vào lúc này, một đoàn xe lái tới từ phương bắc. Bất quá lại không giống xe việt dã họ thấy ở nơi hoang dã. Xe mà Nhâm Tiểu Túc thường thấy hoặc màu xanh lá hoặc màu vàng đất. Đám La Lam thường dùng xe màu đen. Mà đoàn xe trước mắt thì khác, trông lòe loẹt vô cùng, lớp ngoài xe như được phun sơn cùng cải tạo khiến lốp xe lớn hơn bình thường. Từ xe việt dã lại được sửa lại trông như nửa xe việt dã và nửa xe mô tô vậy.
Xe tới ngày càng gần, thậm chí Nhâm Tiểu Túc còn nghe được tiếng nhạc xập xình trong xe. Bên trong có nam nữ trẻ tuổi đung đưa thân thể theo tiết tấu nhạc.
Đoàn xe đi qua bên cạnh Nhâm Tiểu Túc rồi từ từ lùi lại kế bên hai người. Một người trẻ tuổi đi xuống, hỏi Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết:
- Xin hỏi một chút, đây là đường tới Chu thị?
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn họ một cái, lịch sự đáp:
- Là đường này, đi tầm 300km nữa là tới Chu thị.
- Cám ơn nhé.
Nói xong, người trẻ tuổi chuẩn bị lái xe đi, kết quả một cô nương bỗng hoảng sợ nói:
- Các ngươi nhìn táo trên cây kia đi, táo có màu đỏ a!
Nhâm Tiểu Túc yên lặng đội mũ lên, nhỏ giọng hỏi Chu Nghênh Tuyết:
- Trên xe họ có dấu hiệu gì không?
Chỉ thấy trên thân xe có một ký hiệu núi tuyết màu trắng khá bắt mắt.
Chu Nghênh Tuyết nhỏ giọng nói:
- Là ký hiệu của tập đoàn Thanh Hòa. Đây là người của tập đoàn Thanh Hòa. Nghe nói núi tuyết này là được chính người sáng lập của họ vẽ thành.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất