Đệ Nhất Danh Sách

Chương 513: Ít Nhất Có Một Tên Là Cẩu Độc Thân

Chương 513: Ít Nhất Có Một Tên Là Cẩu Độc Thân
Nhâm Tiểu Túc im lặng nhìn đám người trẻ tuổi lái xe về phía mình, trong xe có hai nam hai nữ đi hái táo.
Bất quá vẫn có người hiểu chuyện hỏi thăm Nhâm Tiểu Túc:
- Xin chào, chúng ta có thể cắm trại kế bên các ngươi không? Sẽ không chiếm chỗ các ngươi đâu, chúng ta cắm trại ở bên kia.
Ngược lại Chu Nghênh Tuyết tức giận nói:
- Đó là cây táo của ta!
Có người nghi ngờ nói:
- Đây không phải cây táo sinh trưởng trong rừng à? Sao tự nhiên thành của ngươi?
Kỳ thật người này nói cũng không sai, ở nơi hoang dã không có dấu vết người sông. Cây táo mọc trong rừng sao lại thành của Chu Nghênh Tuyết rồi.
Kết quả, trong đội xe có một người ra hiệu cho những người khác chớ nói nữa:
- Đồ ở nơi hoang dã thì chú trọng người nào tới trước lấy trước. Nếu người ta đã phát hiện ra trước thì chúng ta không đụng vào nữa.
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu, trông đám người này lòe loẹt nhưng rất có lễ phép, còn nói chuyện theo đạo lý nữa.
Nhâm Tiểu Túc nói với người trò chuyện với mình khi nãy:
- Các ngươi tự cắm trại đi, đừng ảnh hưởng tới chúng ta là được.
Nhâm Tiểu Túc có kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã cấp đại sư. Cho nên vị trí cắm trại hắn lựa chọn là tốt nhất. Thông gió, trống trải, không có độc trùng gì, lại gần với nguồn nước.
Cách nơi này tầm 100m là một con sông nhỏ, nước trong tới có thể nhìn thấy đáy.
Có lẽ những người khác không biết vì sao cắm trại ở đây tốt. Thế nhưng họ sẽ cảm giác được cắm trại ở chỗ này an tâm và thuận tiện hơn nhiều.
Đám thiếu niên của tập đoàn Thanh Hòa chọn một nơi cách đám Nhâm Tiểu Túc 50m rồi bắt đầu dựng trại. Vừa làm vừa cười nói vui vẻ.
Nhâm Tiểu Túc quan sát đối phương, năm chiếc xe, 17 người, 9 nam 8 nữ. Có ít nhất một người là cẩu độc thân.
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn Chu Nghênh Tuyết đang leo lên cây táo, buồn bực nói:
- Ngươi làm gì thế?
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Ta hái hết táo xuống, tránh bị người khác nhớ thương!
Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười. Chu Nghênh Tuyết cũng đâu có thiếu thốn gì, sao chi li tính toán như vậy chứ.
- Hái đủ cho mình ăn được rồi, chia sẻ một chút cũng có sao đâu. Ra ngoài đừng gây thêm rắc rối. Hái hết số đó, ngươi có ăn cả đêm cũng đâu hết.
Kết quả Chu Nghênh Tuyết không đồng ý:
- Ta mang theo ăn trên đường!
- Ngươi cảm thấy thân phận của họ là gì?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Người có thể tùy ý ra vào hàng rào hẳn là con cháu nhà giàu ở Lạc Thành…
Chu Nghênh Tuyết hồn nhiên vô tư:
- Tuy những năm gần đây Thanh Hòa không khuếch trương nhưng việc làm ăn rất tốt. Đại nhân vật trong Thanh Hòa không chia cái gì mà cục trưởng một phòng, mà từng người phụ trách một hạng mục riêng.
- Ta cảm thấy tuổi của họ không lớn…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Hẳn cũng trên dưới 20 mà thôi.
- Ừ, nói không chừng còn là sinh viên nữa.
Chu Nghênh Tuyết không yên lòng đáp.
Nhâm Tiểu Túc cảm khái:
- Trước kia ta rất muốn học đại học. Chung quy cảm giác sống cuộc sống học tập rất tốt.
Thiếu niên Thanh Hòa bên kia đang tìm cây táo khác. Trong rừng cũng không thiếu cây táo, thế nhưng cây táo họ tìm chỉ có táo xanh mà thôi. Có người hái xuống ăn thử, kết quả chua tới méo mặt.
Một người nói thầm:
- Sao cây táo của họ lại chín rồi?
Người trẻ tuổi ngăn mọi người tranh cãi lúc trước cười nói;
- Không phải thứ gì các ngươi muốn đều sẽ là của các ngươi, thứ gì không phải sẽ không thuộc về ngươi.
- Được rồi Hứa Chất, đây hẳn là tư tưởng của Hứa gia các ngươi. Nói thật, hiện tại nhìn biểu ca Hứa Khác các ngươi nắm giữ cả Thanh Hòa, hắn chẳng động tâm tí nào?
Một nam sinh mập mạp cười nói.
- Không biết nữa.
Người trẻ tuổi được gọi là Hứa Chất lắc đầu:
- Những năm đây biểu ca có phần trầm mặc ít nói, ta cũng không biết hắn muốn gì.
- Ngươi nói xem, quan hệ của đôi nam nữ kia là gì? Tình nhân?
Mập mạp hỏi:
- Nhìn qua không giống nha. Bộ dáng thiếu niên hẳn còn khá trẻ. So với chúng ta có khi còn nhỏ tuổi hơn. Mà nữ nhân kia trông lại lớn tuổi, tầm 25, 26 tuổi gì đó. Chẳng lẽ là hai chị em?
- Có khả năng…
Hứa Chất gật đầu:
- Bất quá đừng trêu chọc họ. Người có thể độc lai độc vãng ở nơi hoang dã không tầm thường.
Mập mạp cười nói:
- Sợ cái gì, lần này ra ngoài chúng ta có mang theo súng mà.
Hứa Chất lắc đầu:
- Súng không phải vạn năng. Hơn nữa lần này chúng ta ra ngoài một mình, lỡ có chuyện gì mà cầu cứu Lạc thành, nói không chừng trường học còn xử phạt ngươi nữa kia kìa.
- Xử phạt thì xử phạt, dù sao tốt nghiệp xong ta cũng có chỗ làm rồi…
Mập mạp bĩu môi:
- Thúc thúc ta nói, đợi tốt nghiệp xong sẽ dẫn ta tới chợ đêm cùng hắn.
- Tính cách của ngươi thích hợp tới chợ đêm. Chỉ là phải nhớ kỹ đừng gây chuyện, hiện tại trong chợ đêm có rất nhiều siêu phàm giả. Chọc tới họ thì dù ngươi là người của tập đoàn cũng không được đảm bảo đâu. Đợi khi tập đoàn báo thù ngươi thì đó cũng là chuyện 7 ngày sau đó rồi.
Hứa Chất cười nói.
- Phì, nói chuyện xui xẻo!
Mà Nhâm Tiểu Túc không quan sát đám người trẻ tuổi này nữa. Hắn cảm giác bản thân và đối phương sẽ không gặp gỡ gì nhiều. Sau khi tìm được bằng hữu bị thất lạc, hắn sẽ quay về Tây bắc.
Nói thật, đi qua nhiều nơi thế này, hắn càng thích ở chúng với dám hán tử Tây bắc hơn.
Tuy Tây bắc có chút cực khổ, điều kiện sinh hoạt cũng hơi kém nhưng Nhâm Tiểu Túc không để ý tới những cái đó.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Sau này ngươi tính làm gì?
Chu Nghênh Tuyết vừa ăn táo vừa mơ hồ nói:
- Kiếm đủ tiền thì về hưu thôi.
- Thế đạo không yên ổn, muốn về hưu chỉ sợ hơi khó…
Nhâm Tiểu Túc cảm khái.
Khánh Chẩn là người có thói quen phòng ngừa chu đáo. Nếu Khánh thị đã để La Lam tới Trung Nguyên, nói rõ trong liên minh hàng rào rất nhanh sẽ có chuyện.
Bấy giờ, đột nhiên Chu Nghênh Tuyết nói:
- Đúng rồi, gần đây ta cảm thấy thực vật có điểm kỳ lạ.
- Kỳ lạ ở đâu?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ hỏi.
- Ta có thể cảm nhận được, chúng rất khao khát chất dinh dưỡng, rất rất muốn luôn… cảm giác như muốn hòa vào vậy…
Chu Nghênh Tuyết thấp giọng nói:
- Cảm giác này rất mơ hồ, ta cũng không biết đúng không nữa.
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, bỗng nhiên hắn nhớ tới Cảnh Sơn. Thịt cá hắn vứt đi đều biến mất không dấu vết.
Hắn từng nghĩ là vật thí nghiệm. Có điều vật thí nghiệm ăn cơm thừa canh cặn như thế thì có chút thấp kém rồi, mấu chốt là cơm thừa canh cặn này ăn không đủ no a.
Bây giờ suy nghĩ một chút, khả năng cao là do khu rừng kia có vấn đề.
Trong liên minh hàng rào, Cảnh Sơn là nơi có dị biến thứ hai, nơi đầu tiên là chỗ bị Hỏa Chủng khống chế.
Đột nhiên, thiếu niên được gọi là Hứa Chất bưng một phần hoa quả tới, cười nói với Chu Nghênh Tuyết:
- Xin chào, ta muốn dùng trái cây này đổi lấy một ít táo của ngươi.
Trong lúc nói chuyện, hắn như muốn mượn cơ hộ dò xét Nhâm Tiểu Túc. Kết quả Nhâm Tiểu Túc cúi đầu, thủy chung không để đối phương có cơ hội nhìn rõ mặt mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất