Chương 90: Vây Bắt Nhâm Tiểu Túc
Không biết vì sao, đột nhiên Lạc Hinh Vũ cảm giác được Khánh Chẩn có vẻ ngoài bình tĩnh còn hung ác hơn thứ quái vật trong lồng kia.
Hơn nữa… sao lại liên quan tới công ty Hỏa Chủng?
- Lấy ánh sáng tới soi nó.
Khánh Chấn nói tiếp.
Có người đem đèn pha tới rọi vào mặt vật thí nghiệm. Kết quả dường như thứ này rất ngạ ánh sáng, vô thức lấy tay ngăn lại trước mặt.
Khánh Chẩn nghi ngờ nói:
- Rõ ràng là sợ sáng, sao hôm nay lại hoạt động vào ban ngày. Là vì tiến hóa hay… có thứ gì đặc thù thu hút nó, khiến nó dù ghét ánh sáng vẫn phải ra ngoài!
Lúc này, có người bình tĩnh nói:
- Nó e ngại ánh sáng có hai khả năng. Một là không cách nào chấp nhận bản thân như hiện tại, hai là có gene của dã thú trong cơ thể nên lây nhiễm tập tính dã thú.
- Việc này không vội.
Khánh Chẩn gật đầu nói:
- Dùng bộ đàm hỏi Hứa Man, có tìm được ba người kia không? Ta đoán đại khái họ lơi dụng khe hở khi các ngươi bắt quái vật để tiến vào đây.
Khánh Chẩn đoán được đám Nhâm Tiểu Túc đột phá vòng vây là khi nào. Hiện tại Khánh Chẩn rất muốn tìm được ba người Nhâm Tiểu Túc. Vì hắn muốn biết, sở dĩ vật thí nghiêm bỗng nhiên hoạt động vào ban ngày có phải bị hấp dẫn bởi một trong ba người họ không!
…
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đang đi dọa trên một quảng trường lớn. Có lẽ vì chất lưỡng xây dựng tốt nên nhiều cửa hàng to vẫn không sụp đổ vì địa chấn.
Bất quá, bên ngoài trông còn tốt nhưng bên trong đã bị hỏng hết rồi. Không ít trần nhà bị vỡ từng mảng trên nền gạch. Quầy hàng cũng bị xốc loạn lung tung, bụi đóng trên dấy cứ như dày cả tấn.
Những vật phẩm kia không chịu được sự bào mòn của thời gian đều đã tan vỡ.
Cũng trong chính quảng trường lớn này Nhâm Tiểu Túc tìm được một vài món đồ trang sức!
Tất cả đều bị oxy hóa biến thành màu đen, chỉ có thể bẽ gãy chúng rồi nhìn vào trong phần bị gãy đó để thấy được chút ít màu trắng bạc của kim loại.
Vàng cũng bị oxy hóa.
Dường như vàng trong tiệm sau khi tiếp xúc với những mảng vỡ từ trần nhà thời gian dài mà hình thành một tầng chấm đỏ, có điều cũng không ảnh hưởng nhiều tới giá trị của nó.
Bạc cũng không cần lắm, đầu năm nay bạc không quá đáng giá.
Nhâm Tiểu Túc chỉ có một người nên đồ vật lấy được cũng có hạn. Hắn chỉ lấy những thứ có giá trị cao thôi!
Lúc này, không gian liền phát huy tác dụng. Một hộc tủ đựng được bao nhiêu vàng nhỉ? Lúc trước Nhâm Tiểu Túc còn sợ không gian chỉ có kích thước nhiêu đó là hết. Có điều hiện tại không cần lo, vàng nơi này đủ để hắn, Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ sống vài chục năm!
Vàng trong tiệm đa phần đều là đồ trang sức. Nhâm Tiểu Túc vì tiết kiệm không gian nên quyết đoán ngồi vòng tay, dây chuyền thành một đống mà nhét vào. Có sức mạnh thì muốn làm gì chả được.
Dù là thế, không gian vẫn còn nhiều kẽ hở khiến Nhâm Tiểu Túc tiếc nuối vô cùng.
Cuối cùng hắn chỉ có thể cởi áo khác, dùng áo khoác đựng thêm một số vàng nữa.
Nhâm Tiểu Túc không thấy kim cương trong đây. Có điều đầu năm nay kim cương đã không đáng tiền nữa. Trương tiên sinh từng nói, trước đây thật lâu kim cương là đồ vật cực kỳ đắt đỏ. Kỳ thật số lượng của kim cương rất lớn, chỉ mới có một phần được đào lên thôi.
Cho tới thời đạt này, không có ai thổi phồng kim cương nữa, hoặc do đại bộ phần con người đều muốn đồ ăn chứ chẳng phải thứ hào nhoáng như kim cương. Vì thế giá trị của kim cương cũng giảm đi.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc nghe được tiếng bước chân chỉnh tề vang lên bên ngoài cửa hàng. Hắn cau mày, là người của Khánh thị tới!
Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ sự tồn tại của hắn, Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận không giấu được Khánh thị lâu. Nếu Lưu Bộ bị bắt thì sớm muộn chuyện ba người họ cũng lòi ra.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đang ở trong tiệm vàng cầm một bọc vàng lớn. Không gian trong cung điện đã đầy rồi.
Hắn không quan tâm Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận có đạt được mục đích không. Dù sao Nhâm Tiểu Túc cũng là thắng lợi trở về.
Có lẽ vì đám Hứa Hiển Sở là siêu phàm giả nên có hứng thú với bí mật tiến hóa của thế giới. Mà Nhâm Tiểu Túc lại chẳng thấy tò mò lò bao. Nếu tiệm mát xa chân trong chỗ này vẫn hoạt động thì họa chăng hắn sẽ hứng thú…
Cho nên, hiện tại Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới bản thân ôm một ít vàng này chạy trốn.
Có điều khi hắn chuẩn bị rời đi lại nghe được tiếng bước chân chỉnh tề của binh sĩ từ bên ngoài. Nhâm Tiểu Túc nhíu mày lui vào sâu trong tiệm vàng.
Xem ra Lưu Bộ đã bị bắt và khai ra sự tồn tại của họ. Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không hoảng loạn, cửa hàng này rất lớn, hắn cảm thấy dù binh sĩ có vào đây cũng khó lòng tìm được hắn.
Huống chi phế tích này lớn như vậy, kiến trúc lại nhiều vô kể. Dù Khánh thị phái ra mấy ngàn nhân viên tác chiến cũng không thể kiểm kê hết từng ngóc ngách nơi này. Chỉ sợ mấy mười ngày nửa tháng mới đủ.
Hứa Man dẫn theo tổ đội đi trên đường phố đầu bụi bặm. Họ luôn trong trạng thái chiến đấu, bất kỳ lúc nào cũng nổ súng được. Vì theo lời Lưu Bộ nói, Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận là nhân vật tương đối nguy hiểm. Nhất là Hứa Hiển Sở sẽ đạt tới cấp C.
Về phần Nhâm Tiểu Túc, kỳ thật phán đoán của mọi người đồng loạt là: một tên lưu dân bình thường, sức mạnh lớn, có kỹ năng giết người khéo léo nhưng không có tính uy hiếp cao.
Không phải Hứa man và Khánh Chẩn quá tự tin, mà là Lưu Bộ không biết át chủ bài thật sự của Nhâm Tiểu Túc là gì.
Kinh nghiệp chiến đấu của Hứa man vô cùng phong phú. Hắn hiểu rõ dù Nhâm Tiểu Túc có khỏe mạnh tới đầu thì đứng trước vũ khí nóng cũng không thể chịu nổi một kích.
Nhâm Tiểu Túc núp trong khung sắt của nát của một cửa hàng. Hắn đảm bảo vị trí hiện tại của mình núp sau bóng mờ nên không bị người bên ngoài nhìn ra được.
Khi Nhâm Tiểu Túc thấy Hứa Man dẫn tổ đội chậm rãi đi về phía trước, Nhâm Tiểu Túc mới thoáng thả lỏng.
Có điều khi Hứa Man đi qua tới ngã tư thì hắn chợt dần lại, quay người nói với quân nhân sau lưng:
- Tòa nhà này có một tí vật phẩm bày trí không giồng trong trí nhớ của ta. Có người đã tới đây, nói không chừng còn ở bên trong!
E rằng Nhâm Tiểu Túc không thể ngờ Khánh thị lại có nhân viên tác chiến khủng bố, trí nhớ kinh người như thế!
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc không hề lấy đồ ở mặt tiền, cùng lắm chỉ đụng vào một hai thứ thôi. Thế nhưng Hứa Man vẫn phát hiện ra được