Chương 1: Huyện Tam Hà (1)
Giang Châu, bến tàu huyện Tam Hà.
Trương Vân Xuyên cùng mấy chục tay bốc vác mặc áo ngắn rộng thùng thình đang tựa như con kiến chăm chỉ, đi qua đi lại, vận chuyển thóc lúa lên trên tàu.
Vận chuyển xong, Trương Vân Xuyên nằm ngã chỏng vó ở trên đất trống ẩm ướt của bến tàu, há to miệng thở hổn hển.
Nhìn lên ráng mây đỏ đầy trời, trong lòng hắn cũng nhịn không được chửi má nó.
Thật sự là quá xui xẻo!
Người khác xuyên việt thời không đều là làm vương hầu quân tướng, tệ nhất cũng là kẻ phá gia chi tử gia tài bạc triệu, mình lại trở thành một tay bốc vác bến tàu huyện Tam Hà vương triều Đại Chu, ngày ngày vác bao tải.
Cuộc sống làm bốc vác nửa năm qua, thiếu chút nữa làm mình mệt chết.
Cũng không biết bạn gái da trắng mặt xinh kia ở một cái thời không khác, trong lòng Trương Vân Xuyên liền tràn đầy buồn bã.
Nếu không phải ù ù cạc cạc xuyên việt đến vương triều Đại Chu này mà nói, mình nhắm chừng đã kết hôn rồi đi.
Đang lúc Trương Vân Xuyên ngẩn ngơ xuất thần.
“Phát tiền công rồi!”
Nơi xa có người lớn tiếng rống lên, đám bốc vác xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ở trên mặt đất nghỉ ngơi sau khi nghe được tiếng hò hét, tựa như gà chọi, ùn ùn bò dậy, tràn qua.
“Trương Vân Xuyên!”
“Trương Vân Xuyên đến chưa? !”
“Nơi này, nơi này nè.”
Trương Vân Xuyên nghe được đọc tên mình, cũng vội vàng chen đến phía trước.
“Hai mươi đồng tiền lớn!”
Quản sự con tàu sau khi nhìn Trương Vân Xuyên vài lần, cẩn thận đếm hai mươi đồng tiền, vươn tay cho Trương Vân Xuyên.
“Đa tạ, đa tạ.”
Trên mặt Trương Vân Xuyên tràn đầy nụ cười nhận lấy hai mươi đồng tiền.
Vuốt ve hai mươi đồng tiền nặng trịch, trong lòng Trương Vân Xuyên rất vui vẻ.
Tính cả bạc nửa năm qua mình ăn dùng tiết kiệm tích góp, gom góp một chút nữa, liền đủ đi mua một cái thân phận bộ khoái nha môn trong huyện, đến lúc đó không cần đến bến tàu đi nhận việc vác bao tải nữa.
“Bốp!”
Ngay lúc này, một đôi tay to khoác lên trên vai Trương Vân Xuyên.
“Ai u, hôm nay thu hoạch không tồi nha.”
Trương Vân Xuyên quay đầu nhìn, nhìn thấy là một hán tử khôi ngô vẻ mặt dữ tợn, giờ phút này hắn đang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm mình.
Người này là một tiểu đầu mục Mã bang huyện Tam Hà, Mã bang một khu vực này đều tính là địa bàn của bọn họ.
“Hề hề, đều là nhờ hồng phúc của Trương gia ngài.”
Đáy mắt Trương Vân Xuyên nhanh chóng hiện lên một phần chán ghét không dễ phát hiện, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt.
“Chỉ tiểu tử ngươi biết nói chuyện.” Tiểu đầu mục sau khi cười mắng một tiếng, vươn ba ngón tay: “Quy củ cũ, ba đồng tiền hiếu kính.”
Huyện Tam Hà nằm ở chỗ giao giới ba con sông, thủy vận bận rộn, lượng lớn dân chúng đều dựa vào bến tàu sống qua ngày.
Mã bang là một bá chủ ở bến tàu huyện Tam Hà.
Phàm là người nhận việc ở bến tàu Tam Hà, mỗi ngày phải nộp lên cho bọn họ ba đồng tiền hiếu kính.
Nếu ai không đưa, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
Trương Vân Xuyên nghe nói có người bị người của Mã bang đánh chết, ném xuống sông.
Về phần thật hay giả, hắn không thể khảo chứng.
Nhưng Mã bang ở huyện Tam Hà thật sự rất có thế lực cùng bối cảnh, là tồn tại đủ để đi ngang.
“Hề hề, quy củ ta hiểu mà.”
Trong lòng Trương Vân Xuyên tuy đặc biệt khó chịu đối với Mã bang cái bang phái ức hiếp bóc lột cửu vạn bực này, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Mã bang nửa năm qua áp bức mình không ít tiền đồng đâu, quay đầu đợi sau khi mình thành công ứng mộ bộ khoái, phải làm Mã bang các ngươi nôn hết ra không thiếu một đồng!
“Về sau làm phiền Trương gia ngài quan tâm nhiều hơn.”
Trong lòng Trương Vân Xuyên ở cùng lúc thầm mắng Mã bang đám người này là một lũ rác rưởi ăn tươi nuốt sống, tay chân lanh lẹ chia ra vài đồng tiền đưa tới trong tay tiểu đầu mục Mã bang.
Tiểu đầu mục nhìn trong tay dư thêm một đồng tiền, cũng nhếch miệng cười cười đối với Trương Vân Xuyên.
Tiểu tử này so với đám cửu vạn coi tiền như mạng kia mà nói thì rất biết điều, rất hợp khẩu vị của hắn.
Tiểu đầu mục không biểu lộ gì cả nhét tiền đồng dư ra vào túi áo của mình.
Hắn nâng tầm mắt lên, nói với Trương Vân Xuyên: “Ngày mai lúc trời sáng còn có một lô muối cần lên thuyền chuyển đi Tần Châu, lúc bốc lên thuyền tính ngươi một suất, tới đây sớm một chút.”
Trương Vân Xuyên cũng ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ ra sự vui mừng.
“Đa tạ Trương gia.”
Trương Vân Xuyên lập tức ôm quyền nói lời cảm tạ.
“Ừm.”
Tiểu đầu mục gật gật đầu, cũng không nói nhiều, sau đó sải bước chân chữ Bát, lại đi thu tiền hiếu kính của đám cửu vạn khác.
Tuy trả giá thêm một đồng tiền, nhưng Trương Vân Xuyên cũng cảm thấy đáng giá.
Muối ăn này giá bán cao, chủ hàng trả tiền công cũng nhiều.
Nếu bốc đầy một thuyền muối ăn, ít nhất có ba bốn mươi đồng tiền lớn có thể nhận.
Nhưng loại chuyện tốt này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Huống hồ ai có thể đi kiếm một phần tiền công này, đó đều là người của Mã bang định đoạt.
Trương Vân Xuyên nhét vào trong lòng mười sáu đồng tiền mình vất vả vác bao tải kiếm được đi về nhà, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cha mẹ hắn ở thế giới này đã sớm qua đời, lưu lại hắn cùng muội muội năm nay mười tuổi sống nương tựa lẫn nhau.
Trong nhà cũng chỉ có vài mẫu đất cằn tổ truyền cùng một căn nhà lâu năm thiếu tu sửa, ba gian phòng cỏ tranh.