Chương 120
Chu loạn.
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: Metruyen.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
Hơn mười vạn quân Chu bị đánh cho tơi bời, bị quân Hán đuổi giết đến đại doanh ở Đàn Châu cũng không dám vào, chạy thẳng xuống phía nam. Nếu không nhờ La Húc dẫn mười ngàn thiết kỵ Hổ Bí liều chết chặn hậu, thì quân Chu bị quân Hán đuổi đánh một trăm năm mươi dặm cuối cùng đến hai vạn người cũng không giữ được.
Trong một ngày đánh liền tám trận, quân Chu liên tiếp thua chạy. Mười ngàn thiết kỵ Hổ Bí của La Húc cuối cùng chỉ còn lại chưa tới hai ngàn, mà hơn chín vạn quân tinh nhuệ của Đại Chu bao gồm Tả Vũ Vệ, Hữu Vũ Vệ, Tả Kiêu Vệ chạy một mạch tới biên giới Hán Chu khi tập kết sơ bộ, chỉ còn lại chưa đến hai vạn nhân mã. Nếu không phải Hữu Uy Vệ Đại tướng quân Mông Hổ đem theo năm vạn viện binh tới cứu kịp thời, chỉ e quân Hán sẽ một đường đuổi đánh qua tận biên giới.
Mặc dù vậy, dưới sự chấn động của bại quân bên mình, binh mã của Hữu Uy Vệ cũng đại loạn một trận. Nếu không phải Hữu Uy Vệ Đại tướng quân Mông Hổ hạ lệnh xử chém binh lính bỏ chạy, nói không chừng năm vạn viện binh của y đều bị quân Hán quét sạch. Giết hơn một ngàn bại binh, binh mã của Hữu Uy Vệ mới ổn định dần trận tuyến.
Mười mấy vạn đại quân, thậm chí cả binh mã Ngũ hành đại doanh, binh mã của Hữu Kiêu Vệ trấn thủ tại đại doanh Đàn Châu cũng đều bị làm cho loạn hết lên. Tàn binh chạy theo các ngả tan tác, binh mã của Ngũ hành đại doanh và Hữu Kiêu Vệ còn coi như đầy đủ, Tả Vũ Vệ, Hữu Vũ Vệ, Tả Kiêu Vệ cộng thêm kỵ binh Hổ Bí, mười vạn đại quân coi như hoàn toàn tan nát rồi.
Quân Hán thuận thế thu về Đàn Châu, phân mười ngàn binh mã trấn giữ. Lưu Lăng đích thân dẫn hơn mười vạn đại quân đóng quân ở biên giới, nhìn chằm chằm về phía lãnh thổ Đại Chu. Sài Vinh thân mang trọng thương được người bảo hộ một đường chạy trối chết, qua biên giới vẫn chưa tỉnh lại. Ở Tấn Châu tĩnh dưỡng hơn mười ngày, mới được cứu về từ Quỷ Môn Quan.
La Húc và Hữu Uy Vệ Đại tướng quân Mông Hổ tập kết bại binh, bại binh chạy từ Bắc Hán không rõ phương hướng bị Lưu Lăng sai người chặn giết tứ phía, về đến Tấn Châu còn sót lại không quá mười ngàn người. Hai mươi vạn đại quân xuất chinh, sau khi kiểm kê nhân số chỉ còn sót lại hơn năm vạn tàn binh bại tướng. Cộng thêm nhân mã Hữu Uy Vệ đến chi viện, cũng tạm coi như là mười vạn nhân mã, chống cự với Lưu Lăng ở Tấn Châu.
May mắn là Lưu Lăng không định cất quân tấn công Tần Châu, không thì với sĩ khí của quân Chu thật sự không thấy được có thể chống đỡ được quân Bình Nam Đại Hán vốn đang hăng máu chém giết như lang như hổ kia. Tần Châu là cánh cửa phía Bắc của Hậu Chu, một khi Tần Châu bị công hãm, vậy thì đường xuống phía Đông Nam sẽ hoàn toàn rộng mở, sĩ khí quân Hán đang lên, ai biết chắc liệu có hăng hái đánh đến tận Đông Kinh Biện Lương hay không.
Lưu Lăng cắm quân ở ngoại thành Tấn Châu mười dặm, sai người truyền tin đại thắng về Thái Nguyên Phủ. Một ngày sau tin tức truyền đến, Tây Hạ hưng binh hơn bốn mươi vạn thảo phạt Đại Chu, vừa đánh chiếm được Linh Châu, sau đó binh mã không dừng lại, tiến quân thần tốc mấy trăm dặm bao vây Hạ Châu. Đại Liêu ở phương Bắc cũng lợi dụng dịp này, xuất binh từ Bá Châu, đánh Hùng Châu, bao vây Dịch Châu, Định Châu, quân Càn Ninh Đại Chu liên tiếp bại trận, xem ra cả Thương Châu cũng sắp không giữ được nữa rồi.
Quân Tây Hạ như mãnh hổ hạ sơn, quân Đại Liêu như đàn sói săn mồi, toàn bộ phía bắc của Đại Chu đều bị rơi vào một trận loạn chiến. Chỉ trong hai mấy ngày ngắn ngủi, quân tiên phong Tây Hạ ở Linh Châu trực chỉ về Phủ Châu bị cô lập ở phía bắc, từ đó mấy trăm dặm quốc thổ Đại Chu rơi vào tay người Tây Hạ. Quân Liêu công phá Hùng Châu, Dịch Châu, bao vây Thương Châu Phủ. Tám vạn nhân mã quân Càn Ninh bị giết chỉ còn chưa tới một vạn. Sài Vinh vẫn còn nằm trên giường bệnh cấp tốc điều binh mã của Tả Lĩnh quân vệ ở Thanh Châu, Hữu Lĩnh quân vệ ở Cổn Châu tiến lên phía bắc chống đỡ quân địch.
Lại lệnh cho mười vạn nhân mã cắm ở Tần Châu, phái gần năm vạn quân Hữu Uy Vệ hành quân đến Chương Vũ, ngăn cản đại quân Tây Hạ tiếp tục nam tiến. Chưa đầy một tháng, Hậu Chu đã mất đi hơn một nghìn dặm lãnh thổ. Từ Thương Châu lên phía bắc thuộc về Đại Liêu. Từ Chương Võ lên phía bắc thuộc về Tây Hạ. Diện tích quốc thổ giảm gần hai thành.
May là hai Đại tướng quân thống lĩnh Tả Hữu quân vệ Nhạc Lạc và Mi Hoang dụng binh thận trọng, tiến bước nào rào bước ấy, ngăn cản thiết kỵ Đại Liêu tại tuyến Doanh Châu, không cho tiến xuống phía nam nửa bước. Mà Đại Liêu chiếm được mấy trăm dặm quốc thổ phồn hoa cũng đã thỏa mãn, vội hưởng thụ chiến lợi phẩm không tiếp tục thúc binh xuống phía nam nữa.
Ở tuyến Chương Võ, Hữu Uy Vệ Đại tướng quân Mông Hổ thống lĩnh năm vạn quân, tập hợp binh lính ở các châu phủ quận và tư binh của các hộ giàu tổng cộng hơn mười vạn người, ở phía bắc của Chương Võ đại thắng Đại tướng Tây Hạ là Lý Sơn Hổ, giết hàng vạn tên địch, ngăn bước chân đại quân Tây Hạ tiến xuống phía nam. Nhưng từ phía bắc của Chương Võ trở lên mấy trăm dặm sông núi, đã không bao giờ nhìn thấy được lá cờ Đại Chu nữa.
Quốc chủ Tây Hạ là Ngôi Danh Nẵng Tiêu ra lệnh chém Lý Sơn Hổ, đích thân dẫn quân tấn công Chương Võ. Hai bên đại chiến mấy trận, mỗi bên đều tổn thất vài vạn người. Quân Chương Võ thà chết không lui, ba mươi mấy vạn quân của Ngôi Danh Nẵng Tiêu bao vây Chương Võ.
Sài Vinh tức tốc điều sáu vạn quân Tả Hữu Long Vũ Vệ gần Biện Châu đi lên tây bắc chi viện cho quân Chương Võ, lại lệnh cho binh lính các quận Lân Châu, Phượng Tường, Hộ Quốc, Vĩnh Hưng, tổng cộng tập kết được hơn hai mươi vạn nhân mã, hỏa tốc tiến lên phía bắc, hội chiến với đại quân Tây Hạ ở Chương Võ. Hai bên giằng co qua lại hơn một tháng trời, quân Tây Hạ ở thành Chương Võ bỏ lại ước chừng năm vạn thi thể, thấy quả thực không thể công phá, Ngôi Danh Nẵng Tiêu mới mang quân từ từ rút lui.
Hữu Uy Vệ Đại tướng quân Mông Hổ khinh địch đem quân truy kích, bị Ngôi Danh Nẵng Tiêu mai phục ở cách phía nam Hạ Châu năm mươi dặm, hai bên huyết chiến, quân Chương Võ tổn thất hơn sáu vạn, đại thương nguyên khí. Quân Tây Hạ thừa thắng truy kích, hơn hai mươi vạn quân Chương Võ tổn thất mất hơn nửa. Có điều binh mã Tây Hạ cũng tổn thất không nhỏ, không thể tiếp tục công thành, Ngôi Danh Nẵng Tiêu chia quân đóng giữ, đổi tên Linh Châu thành Sóc Phương, Phủ Châu thành Vĩnh Yên, Hạ Châu thành Định Nan.
Tây bắc tam châu, quy về Tây Hạ. Mà bốn châu ở đông bắc là Dịch Châu, Hùng Châu, Mạc Châu, Định Châu bị Đại Liêu thâu tóm. Quốc thổ chín mươi tám châu thoáng cái mất đi bảy châu. Quân dân Thương Châu, Doanh Châu không dám ra ngoài thành mười dặm phía bắc, kỳ thực hơn nửa đất đai đã bị Liêu Quốc chiếm giữ rồi. Xung quanh Chương Võ bị Tây Hạ cướp không chừa một mảnh, biến thành một đống hoang tàn.
Ngay khi Sài Vinh đang sứt đầu mẻ trán, Bắc Hán Trung Vương Lưu Lăng phụng chỉ dụ của Bắc Hán Hiếu Đế, nghị hòa với Đại Chu. Sài Vinh không còn sức chiến tiếp, phái Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, Tri Xu Mật Viện Sự Ông Hòa hội đàm với Lưu Lăng tại thành Tấn Châu, xác định biên giới, hai bên nghị hòa. Đại Chu bồi thường ba mươi vạn quán tiền, năm ngàn con ngựa, cộng với các hiện vật khác. Quân Hán rút binh khỏi Đàn Châu, nhưng mười vạn nhân mã Bình Nam quân không giải trừ.
Những ngày tiếp theo, đặc sứ của Chu Quốc nhiều lần đàm phán với sứ giả Tây Hạ và Đại Liêu, nhưng lợi ích quân sự căn bản không thể dựa vào đám quan văn đấu võ mồm với nhau mà đòi lại được lãnh thổ. Hai bên cãi cọ qua lại, mất ba tháng trời, cuối cùng đất đai đã mất của Đại Chu một tấc cũng không đòi lại được.
Hữu Uy Vệ Đại tướng quân Mông Hổ, Đại Đô Hộ La Húc mặc dù có công đánh địch, nhưng vì thua trận nên cũng không được phong thưởng quá cao, chỉ thưởng mỗi người năm trăm sấp lụa, thăng tước một bậc. Mà phía Bắc Hán chiến công của Lưu Lăng quá lớn, lại cộng thêm hắn là Thân Vương, nên càng khó ban thưởng. Trừ đám người Vương Bán Cân, Trình Nghĩa Hậu, Triệu Nhị, Hoa Tam Lang đều được phong thưởng ra, bắc phương Kiến Hùng quân Tiết Độ Sứ là Hà Khôn xuất binh tới đông bắc lợi dụng sơ hở của thiết kỵ Liêu Quốc giành được hai quận của Đại Chu, gia phong Quán Quân Đại tướng quân.
Ba người Vương Bán Cân, Trình Nghĩa Hậu, Lưu Mậu phong tước lên Huyện Công, phá lệ thưởng cho mỗi người hai trăm hộ thực ấp.
Về phần Lưu Lăng, chỉ nhận được một khẩu dụ của Hiếu Đế: - Mau chóng ổn định cục diện ở phương nam rồi quay về đây, Trẫm ... nhớ đệ rồi.
Lưu Lăng để lại phần lớn nhân mã nguyên Phủ Viễn quân đóng ở tuyến Đàn Châu, Ngọc Châu. Lệnh cho tướng quân của nguyên Phủ Viễn quân là Đỗ Nghĩa làm Chỉ huy sứ Phủ Viễn quân, Mậu Nguyên làm Phó chỉ huy sứ, yên định loạn cục ở phương nam. Đợi sau khi quân Chu đóng ở Tần Châu rút lui dần, Lưu Lăng ra lệnh cho tướng quân của nguyên Kiến Hùng quân là La Tam Thủy, đem quân Kiến Hùng quay về phương bắc tìm Hà Khôn phục mệnh.
Lại lệnh cho Lưu Mậu giữ chức Đại Lĩnh Ứng Châu, nắm hai vạn binh mã đóng ở Ứng Châu, phối hợp tác chiến với quân Hán ở tuyến Đàn Châu, Ngọc Châu. Lưu Mậu làm theo chỉ thị của Lưu Lăng, ở Ứng Châu chiêu mộ hơn một vạn năm trăm nghìn người, ngày nào cũng huấn luyện không ngừng.
Lưu Lăng thấy mọi sự đã bố trí thỏa đáng, đầu tháng thứ ba kể từ khi hắn xuống phía nam, thống lĩnh một vạn tám ngàn nhân mã còn lại sau khi từ Thái Nguyên nam hạ kinh qua nhiều trận đẫm máu quay về Thái Nguyên Phủ. Một vạn tám ngàn nhân mã này trải qua máu lửa tôi luyện, đã thay da đổi thịt. Bất kể là Cấm quân, đại doanh Kinh Kỳ doanh, hay là quân thủ bị Thái Nguyên, những kẻ còn sống đã thực sự trở thành những chiến binh thiên chùy bách luyện chân chính.
Trên người bọn họ không còn trông thấy sự ngây ngô, nao núng, chỉ còn lại ý chí chiến đấu cao ngút và tinh thần bất khuất.
Hậu Chu Thế Tông Sài Vinh sau khi tịnh dưỡng ở Tần Châu hơn ba tháng, xa giá trở về đô thành Đông Kinh Biện Châu. Lúc đi hai mươi vạn quân tinh nhuệ hùng hổ, lúc về chỉ đem theo hơn một vạn Ngự lâm quân. Mười sáu vạn đại quân bỏ mạng ở đất khách quê người, những kẻ còn sống mặt người nào cũng u sầu bi thảm.
Còn đâu khí thế hiên ngang cao ngạo, đến cả Ngự lâm quân vốn được tuyển chọn kỹ lưỡng mà giờ cũng ủ rũ một đám. Xa giá từ Tần Châu một đường đi về đông nam, dọc đường đi qua hai vùng Chiêu Nghĩa, Chương Khánh văn thần võ tướng trấn giữ ở đó quỳ bên ngoài thành nghênh đón thánh giá, Sài Vinh lại không thèm xuống xe, chỉ dặn dò quan lại hai vùng đó vài câu, rồi lập tức đi tiếp.
Sau nửa tháng, Sài Vinh rốt cục cũng rời khỏi cái địa ngục chiến trường mà y suốt đời không thể nào quên đó, về tới thành Biện Châu phồn hoa hưng thịnh. Văn võ bá quan đứng ở cách thành trăm dặm nghênh đón thánh giá, Sài Vinh cũng chỉ hỏi vài câu về những việc trong triều khi y vắng mặt, sau đó lại quay về xe ngựa, mãi tới khi đến cửa Cấm cung mới chịu xuống.
Biết tâm trạng của Bệ hạ không được tốt, không ai dám dây vào, chúng quan lại chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, đều nói trong thời gian Bệ hạ xuất chinh trong nước yên ổn thái bình, không dám nói cho Sài Vinh trong thời gian y bắc phạt, ở Thọ Châu có tên thổ phỉ Dương Nhất Sơn tập hợp mấy vạn người, tấn công châu phủ, Thọ Châu trong vòng bán kính hai trăm dặm trở lại đã không còn bóng người rồi.
Sài Vinh hỏi sơ qua đám quần thần vài câu, rồi bảo mình đi đường đã mệt liền quay về tẩm cung. Sau khi tắm rửa, việc đầu tiên của Sài Vinh là sai người gọi họa sư tới, họa lại khuôn mặt của Trung Vương Bắc Hán Lưu Lăng, rồi treo trong phòng ngủ của mình. Sài Vinh làm vậy là để ghi nhớ kỹ cái kẻ đã khiến cho y gặp phải thất bại lớn nhất trong cuộc đời này, vĩnh viễn không quên.
Mặc dù triều thần không dám báo cáo chuyện Dương Nhất Sơn tạo phản ở Thọ Châu cho Sài Vinh, nhưng sang ngày hôm sau Sài Vinh đã hay tin. Đầu tiên y mắng cho văn võ bá quan cả triều một trận, sau đó liền phái Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Hàn Canh đem quân dẹp loạn. Đại tướng quân Hàn Canh trên chiến trường Bắc Hán bị đánh cho không còn manh giáp khi đối diện với tên bạo đồ Dương Nhất Sơn, cuối cùng cũng thể hiện ra được khí phách đại danh tướng của mình.
Hàn Canh chỉ huy một vạn năm ngàn quân Tả Vũ Vệ mới bổ xung từ các phủ quận, hơn hai vạn người ở bờ sông Nam Hoài Thọ Châu quyết chiến với quân chủ lực của Dương Nhất Sơn. Đối mặt với đội quân thổ phỉ sáu vạn trong số mười lăm vạn đại quân của Dương Nhất Sơn, Hàn Canh tay cầm đại giáo xung phong đi đầu. Một trận đánh cho đại quân của Dương Nhất Sơn tháo chạy trối chết, giết chết hơn một vạn tên địch, bắt giữ hơn ba vạn tên.
Dương Nhất Sơn chỉ đem theo hơn một trăm kỵ thân binh tháo chạy, loạn Thọ Châu đã được dẹp yên.
Dương Nhất Sơn trở thành con chuột chui rúc, y không dám xuống phía nam, một đường không ngừng chạy về phía đông bắc, tiến vào biên giới Sơn Đông. Dựa vào uy tín của bản thân dọc đường đi y lại chiêu mộ thêm năm sáu ngàn sơn tặc loạn phỉ, dọc đường lên phía bắc cướp phá chém giết. Ở biên giới Sơn Đông lại gặp phải quân Càn Ninh bị thiết kỵ Đại Liêu đánh bại, quân Càn Ninh nhịn đã lâu giờ đánh bọn sơn tặc tạo phản quả thực là không tốn chút công sức nào. Dương Nhất Sơn vất vả lắm mới tập hợp được quân lại một lần nữa đại bại, đem theo ba mươi mấy thân binh chạy trốn vào trong núi.
Mà lúc này, Lưu Lăng đang ở Thái Nguyên chuẩn bị cho hôn sự đầu tiên của mình.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch