Chương 121
Hán loạn
Sau khi trở về Thái Nguyên, sinh hoạt của Lưu Lăng rối loạn mất mấy ngày. Có điều sự rối loạn này không phải là phiền loạn, mà là do quá náo nhiệt. Lần này nam hạ chống lại sự xâm lược của Đại Chu, nói thực kể cả Hiếu Đế cũng cảm thấy triển vọng không khả quan. Kết quả giành được thắng lợi nhanh đến mức khiến người khác không thốt nên lời, rất nhiều người vẫn còn cảm thấy mơ hồ không giống với thực tại.
Hai mươi mấy vạn đại quân hùng hổ, bị Trung Vương tiêu diệt dễ dàng như vậy sao?
Thời điểm Lưu Lăng trở lại Thái Nguyên Phủ, bách tính trong thành đã bắt đầu truyền tai nhau chuyện hắn là thần tiên hạ phàm rồi. Nói cái gì dưới chân thành Ngọc Châu Lưu Lăng đứng trên mây niệm chú, cầm một nắm hạt đậu vẩy xuống, liền biến thành ba mươi vạn võ sĩ mặc áo giáp vàng đánh cho quân Chu tan tành.
Còn có kẻ nói Lưu Lăng mượn binh của thần Lục Đinh Lục Giáp, đốt một tờ giấy liền biến thành biển cả mênh mông nhấn chìm một nửa quân Chu, sau đó lại đốt một tờ giấy biến thành biển lửa cuồn cuộn, thiêu chết nửa số quân Chu còn lại. Còn nói Lưu Lăng mượn cung thần Xạ Nhật của Hậu Nghệ, một tiễn bắn cho Hoàng đế Hậu Chu sống dở chết dở.
Nói chung là các phiên bản truyện thần thoại bắt đầu lưu truyền trong dân gian, hơn nữa còn có chiều hướng ngày càng nghiêm trọng. Thậm chí còn có những dân chúng ngu muội bày lễ thắp hương trước cửa Trung Vương phủ, quỳ ở đó cả ngày trời, đuổi cũng không đi. Những người dân này cầu xin đủ thứ, có người cầu xin Lưu Lăng hiển linh diệt ma đuổi tà, có người cầu xin Lưu Lăng ban cho lá bùa phù hộ cả nhà bình an. Còn có người cầu xin Lưu Lăng nói với Long Vương ban cho mưa xuống, thậm chí còn có một người thiếu phụ khóc nức nở cầu xin Lưu Lăng phù hộ cho cô ta nhanh chóng có thai...
Tóm lại, trong mắt dân chúng Thái Nguyên, Lưu Lăng đã trở thành vị thần tiên năng lực siêu phàm, còn tiên hơn cả Hoàng Đại Tiên, thần hơn cả Ngọc Hoàng Đại Đế, nhiệm màu hơn cả Tống Tử Quan Âm...
Mà từ sau khi Lưu Lăng vào cung nói chuyện trắng đêm với Hiếu Đế trở về Vương phủ, văn võ bá quan đến thăm hỏi liên miên không ngừng. Lễ vật gửi tới trong vòng năm ngày đã chất đầy ba xe ngựa lớn, Lưu Lăng ai đến cũng không từ chối, tặng cái gì nhận cái đó, đợi chất đầy một xe liền sai người chở vào trong cung kiểm kê số lượng in ra thành quyển, Hiếu Đế lại sai người đem nạp vào quốc khố.
Biết rõ tính Lưu Lăng sẽ không giữ lại một đồng nào, nhưng đám quan lại tới tặng lễ vật vẫn tới lui nhộn nhịp. Ước chừng nửa tháng, Lưu Lăng nhận lễ vật đến mỏi cả tay. Có điều tốt xấu gì thì tính ra, đợt này quốc khố cũng phải thu được thêm mười vạn quán tiền, gần bằng nửa tiền cống hằng năm cho Đại Liêu rồi.
Đối với kết quả này Lưu Lăng cười nói cứ như vậy nửa năm nữa, thực lực của Đại Hán nhất định tăng lên rất nhiều.
Kỳ thực Lưu Lăng cũng biết thừa tại sao đám quan lại này lại lũ lượt kéo đến, mặc dù mấy vị đại nhân đó không hề nhắc đến ai, chỉ là chúc mừng Trung Vương đại thắng, lập chiến công hiển hách. Nhưng Lưu Lăng biết bọn họ đến vì cái gì, còn không phải là vì đống thư từ Lưu Lăng sau khi giành lại Đàn Châu nhận được kia.
Đống thư từ này Lưu Lăng đều đã xem qua một lượt, hắn phát hiện ngoại trừ Đại học sĩ Tô Tú và lão Tể tướng Lư Sâm ra, quan lại Bắc Hán đều đã ngầm xưng thần với Đại Chu trong bóng tối rồi. Đến cả Thượng trụ quốc, Thiên Sách tướng quân Tô Hổ Bào, Trung Thư Lệnh Âu Dương Nhân Hòa đều có mặt trong đó.
Bất kể là ai đến gõ cửa chúc mừng, Lưu Lăng đều vui mừng nghênh đón. Tới tới lui lui hơn mười ngày, đám người cuối cùng cũng mơ hồ đoán ra Lưu Lăng không định gây khó dễ cho bọn chúng. Ngay cả hai đại nhân vật hàng Tể tướng của sở Quân Cơ cũng đều lén lút qua lại với Hậu Chu trong thời gian đại chiến, kẻ khác so với họ quả thực chỉ là tiểu lâu la.
Hai mươi ngày sau, ngay khi mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm, người của Bát Môn Tuần Sát Ti liền bắt đầu đến từng nhà một bắt người. Từ quan Tam phẩm trở lên bắt bảy tám người, trong đó bao gồm cả Quân cơ Đại thần Thượng Trụ Quốc Đại tướng quân Tô Hổ Bào. Quan Tam phẩm trở xuống thực ra bắt được không nhiều, chỉ có bốn người.
Thời điểm người của Bát Môn Tuần Sát Ti muốn vào phủ Thiên Sách Tướng quân bắt người, đã xảy ra xô xát bằng binh khí. Mấy trăm gia tướng, binh sĩ, người hầu, nô bộc ở phủ của Tô Hổ Bào không ngờ lại dám cầm đao thương chống cự. Bọn họ trấn giữ ở cửa chính của phủ Thiên Sách Tướng quân, dùng vũ khí như tên tiễn gây ra không ít tổn thương cho người của Bát Môn Tuần Sát Ti.
Cuối cùng vẫn là Nhạc Kỳ Lân mời Thánh chỉ tới, điều động một ngàn binh mã từ đại doanh Kinh Kỳ cưỡng chế tấn công mới phá được phủ Tướng quân. Toàn bộ phủ trên dưới hơn bốn trăm nhân khẩu đều bị bắt, lại ở trong thư phòng của Tô Hổ Bào tìm được thư từ qua lại giữa y và Chu Thế Tông Sài Vinh, còn có chứng cứ y ngầm câu kết với Tây Hạ. Hiếu Đế giao việc này cho Lưu Lăng xử lý, Lưu Lăng ở trên công văn chỉ phê một chữ.
Trảm.
Trong vòng một ngày, bên ngoài cổng thành Thái Nguyên máu chảy thành sông, tổng cộng hơn năm trăm cái đầu người bị chặt xuống bên ngoài cổng thành. Có điều trong lúc bao vây phủ đệ của Tô Hổ Bào có một tên kiếm khách đã chạy trốn mất, kẻ đó thân thủ vô cùng tráng kiện, liên tiếp chém được mười mấy binh sĩ của đại doanh Kinh Kỳ, trong đó còn có hai Bạch tổng thân thủ không kém. Tên kiếm khách đó dùng một thanh trường kiếm sáng loáng không có vỏ, gần như không có ai là đối thủ của y.
Sau khi y vượt tường chạy trốn, người của Kỳ Lân Vệ đã đuổi theo sau. Có điều vài ngày sau đó, đều không tra ra được tung tích của kẻ này.
Ngay sau khi trảm năm trăm người, Quân cơ Đại thần, Trung Thư Lệnh Âu Dương Nhân Hòa ở trên triều thỉnh tội, Hiếu Đế phê chuẩn cho ông ta từ quan, không giết. Âu Dương Nhân Hòa khóc rống lên tại chỗ, hết sức ân hận.
Sau đó, Hiếu Đế nghe theo kiến nghị của Lưu Lăng, chọn ra hơn ba mươi người trong số các thanh niên ưu tú được đề bạt từ kỳ khoa cử năm nay bổ sung vào các Bộ, trong đó người có tài được bổ nhiệm làm quan lớn.
Hiếu Đế và Lưu Lăng đều không có tâm trạng học theo Tào Tháo đốt cháy thư từ thu phục lòng người, hiện nay Bắc Hán đã mục nát đến tận cùng rồi. Những kẻ này chính là ung nhọt thối rữa nhất, giữ lại bọn chúng không những không biết ơn lòng nhân từ của Hiếu Đế, mà ngược lại chỉ cần bất kể là quân Chu hay Tây Hạ Đại Liêu cất quân xâm lược lần nữa, bọn chúng sẽ lại giống như ruồi nhặng ngửi thấy mùi thịt tiếp tục nhào tới khấu đầu xưng thần.
Thường nói phá rồi lại lập, Hiếu Đế sau khi trải qua một trận bệnh nặng cũng coi như đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu bản thân cứ cố chấp duy trì sự đoàn kết ngoài mặt của triều đình Đại Hán, chỉ e sẽ không có lợi cho ngày tháng sau này. Không thanh trừ hết đám sâu mọt hút máu người này, thì cây đại thụ Bắc Hán vốn đã không được khỏe mạnh này chỉ cách ngày sụp đổ không xa nữa.
Hiếu Đế chỉ cho Lưu Lăng nghỉ ngơi mười ngày, sau đó liền đem một đống việc đại sự trong triều giao cho hắn. Lưu Lăng chỉ còn nước cười khổ, sau đó liền giống như một người máy đã được lên dây cót vùi đầu vào đống công việc lộn xộn. Đám người đã giết kia là đáng phải giết, bọn chúng không chỉ đơn giản là lén lút xưng thần với Hậu Chu, Lưu Lăng thậm chí còn phát hiện trong đám thư từ kia có không dưới một bức bản đồ địa hình bố trí quân sự của Bắc Hán, các chú thích quân sự của các châu phủ đều được đánh dấu rõ ràng.
Đối với hạng người như vậy nếu nhân từ nương tay, tức là tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Không khí vui mừng sau đại thắng không hề bị đống máu tươi đầy đất, bị hơn năm trăm cái đầu lâu dính đầy máu ngoài thành Thái Nguyên làm cho giảm bớt. Lão bách tính vẫn reo hò nhảy nhót, trong thành Thái Nguyên vẫn cứ giăng đèn kết hoa. Thậm chí đến cả Hiếu Đế cũng phá lệ xuất hiện ở trên Cổ Lâu chung vui cùng bách tính, có thể thấy trận đại thắng này có ảnh hưởng lớn như thế nào đến Bắc Hán.
Thành quả của thắng lợi không chỉ là đánh tan hai mấy vạn đại quân Hậu Chu, giành lại Đàn Châu, Ngọc Châu, mà hơn thế là chiếm được lòng dân. Dân chúng thông qua trận đại thắng này, khiến cho bọn họ cảm nhận được niềm kiêu hãnh khi là con dân của Đại Hán, cảm thấy bản thân được bảo vệ, Đại Hán có năng lực bảo vệ con dân của mình.
Mà trong khoảng thời gian Lưu Lăng nghỉ ngơi, nhận quà cáp, sau đó giết người này, tình báo các mặt của Hậu Chu, Tây Hạ, Đại Liêu thông qua ảnh vệ dưới trướng Lưu Lăng đã được dựng lên, mạng lưới tình báo ngày càng lớn mạnh được tập hợp lên. Mỗi ngày Lưu Lăng đều chú ý đến những tin tình báo này, không bỏ sót một tin nào.
Nói tóm lại lần này Bắc Hán coi như là kẻ thắng, nhưng lại không phải là kẻ được lợi nhiều nhất. Bất kể là Tây Hạ hay Đại Liêu, lần này nhân cơ hội kẻ khác gặp nguy xuất binh đánh Chu đều kiếm về đầy chậu đầy túi. Tây Hạ giành được đất đai ba châu mười mấy quận, Đại Liêu giành được bốn châu thành thị phồn hoa, lợi ích mà bọn họ thu được lớn hơn nhiều so với cái họ bỏ ra.
Mà việc khiến Lưu Lăng vui nhất chính là, Dương Nghiệp vốn vì tính toán lâu dài được sắp xếp nằm vùng ở doanh trại của quân Chu, đã tạo nên một kỳ tích ở Đại Chu. Vốn khổ nhục kế của Dương Nghiệp coi như uổng phí vô ích rồi, không ai ngờ được Phùng Phục Ba dụ địch lại dẫn tới một trận quyết chiến, hơn nữa khiến cho Lưu Lăng tìm ra cơ hội chiến thắng nhờ trận chiến đó.
Đã phái ảnh vệ tới Đại Chu chuẩn bị đón Dương Nghiệp và hai mươi mấy vị hảo hán kia về, nhưng tin tình báo mà Dương Nghiệp truyền về lại khiến cho Lưu Lăng chấn động.
Hắn không ngờ, Chu Thế Tông Sài Vinh vì để trấn an bại binh, lại có thể triệu kiến đám người Dương Nghiệp trên triều! Dương Nghiệp tự xưng là Dương Sơn Dân, mạo nhận làm một tên đội trưởng nhỏ bé thủ hạ của đại tướng quân Chu là Sở Ly Hỏa đã chết trận. Với thân phận này, trên lý thuyết là cả đời cũng không thể gặp được Hoàng đế. Có lẽ là do nghe nói đến việc đám Dương Nghiệp hai mươi mấy tên cả người đẫm máu, bảo vệ thân xác của Sở Ly Hỏa quyết không đầu hàng làm cho cảm động.
Có thể là nhằm trấn an binh sĩ thu phục lòng người, Sài Vinh đích thân tiếp kiến Dương Nghiệp, hơn nữa còn trước mặt bá quan văn võ trong triều, đặc cách đề bạt hắn từ một tên đội trưởng Cửu phẩm nhỏ nhoi lên chức Lục phẩm Chấn Uy giáo úy, tính ra thăng liền sáu cấp, đây là vinh hạnh đặc biệt mà đám con cháu tầng lớp dưới trong quân đội chưa từng có.
Hơn nữa Sài Vinh còn phân Dương Nghiệp vào làm dưới trướng của Hữu Uy Vệ Đại tướng quân Mông Hổ người đang nổi nhất ở Đại Chu lúc này, có tư cách thống lĩnh một đội binh mã năm trăm người. Đây là một chuyện tốt, đối với Bắc Hán mà nói là một chuyện cực kỳ tốt. Chỉ cần Dương Nghiệp một lòng trung thành, hắn sẽ giống như một cái đinh cắm vào trong nội bộ quân đội của Đại Chu!
Một khi Sài Vinh đã tôn Dương Nghiệp làm tấm gương cho đám con em nhà nghèo trong quân đội, Lưu Lăng nhất định phải nắm lấy cơ hội này. Hắn phái đội ảnh vệ năm mươi người tiến vào Đại Chu, ngầm bảo vệ sự an toàn của Dương Nghiệp. Mặc dù chức vị của Dương Nghiệp ở Đại Chu hiện giờ không cao, nhưng đã có thể tiếp xúc với một ít tin tức quân sự của Đại Chu.
Sau khi sắp xếp xong xuôi đường lui của Dương Nghiệp, Lưu Lăng phái ảnh vệ báo cho Dương Nghiệp, phàm sự đều lấy sự an toàn của bản thân làm đầu, một khi phát hiện thân thế của mình bị bại lộ liền lập tức rút lui. Mà Dương Nghiệp lại làm một việc khiến cho Lưu Lăng kinh ngạc, việc này khiến cho nhận thức của Lưu Lăng về con người của Dương Nghiệp lại sâu hơn một chút.
Hai mươi tám binh sĩ Bắc Hán theo Dương Nghiệp đến Đại Chu, ngoại trừ hai mươi thân tín của y ra, đều đã bỏ mạng do thương thế quá nặng mà không được điều trị. Lưu Lăng tự nhận mình không phải là một người lương thiện, nhưng cũng bị thủ đoạn của Dương Nghiệp làm cho kinh ngạc. Y làm như vậy, không có gì đáng trách. Vì sự an toàn của bản thân, phải loại trừ đi những kẻ không đáng tin lại nắm quyền sinh tử của mình trong tay. Không sai, chỉ là về mặt đạo nghĩa khiến người ta không nói nên lời.
Chuyện ở biên giới tạm thời chấm dứt, chuyện trong triều cũng tạm thời chấm dứt. Hôn sự của Lưu Lăng cuối cùng cũng chính thức được bàn tới, mà người mạnh mẽ đốc thúc việc này, vẫn là Hoàng đế Đại Hán Lưu Trác.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch