Đế Trụ

Chương 125

Chương 125
Vào sau mới là vương đạo.


Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp

Nguồn truyện: Metruyen.com

(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

Lưu Lăng đang trong thư phòng đọc ba bản tấu chương của Tiểu Lục Tử mang tới. Nếu nhị ca của hắn đã cho người mang tấu chương thẳng tới phủ hắn, hắn cũng không cần phải dùng lễ nghi phiền phức mà già mồm cãi láo. Đây là sự tín nhiệm của nhị ca hắn đối với hắn.

Bản tấu chương đầu tiên là liên quan tới tình báo của bên phía Đại Chu điều động quân đội. Tin tức như vậy Lưu Lăng sớm đã có được rồi, thậm chí còn tỉ mỉ hơn cả tấu chương này.

Người tâm phúc số 1 của quân Đại Chu hiện nay là Hữu Uy Vệ Đại tướng quân Mông Hổ. Con người này dù khi ở Chương Vũ vì khinh địch mà liều lĩnh bị Ngôi Danh Nẵng Tiêu hung hăng đánh một trận. Nhưng nói chung thì khả năng về mặt quân sự của y vô cùng xuất chúng. Nếu không phải y trấn thủ tốt Chương Vũ, thiết kỵ Tây Hạ không chừng còn có thể cướp đi ít nhiều địa bàn rồi.

Bởi vì khi ở Chương Vũ, về cơ bản Hữu Uy Vệ vốn đã bị lính Tây Hạ đánh cho tàn phế rồi. Hữu Uy Vệ mới tổ chức lại hiện đang tập kết ở gần Tấn Châu, do Mông Hổ đích thân luyện binh. Hữu Uy Vệ mới thành lập vẫn tổ chức theo cơ cấu ba vạn người, chỉ có điều những binh lính mới chiêu mộ này chưa qua khổ luyện một hai năm thì rất khó đạt được sức chiến đấu của binh lĩnh cũ.

Ch dù là Mông Hổ dùng khoảng thời gian một hai năm để luyện những tân binh này có thể đánh trận. Nhưng còn chưa nhìn thấy máu, tân binh mãi mãi cũng không thể trưởng thành được. Chính như ba vạn nhân mã của Lưu Lăng đi xuống phía nam, sống quay về được một vạn tám nghìn người đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt. Mười tám nghìn người này kỳ thực không có hệ thống huấn luyện, nhưng mỗi người bây giờ đều đã có khí chất thiết huyết rồi.

Mà Mông Hổ chọn Tấn Châu để luyện tập tân binh Hữu Uy Vệ, kỳ thực không phải là vì Tấn Châu thích hợp luyện binh, mà phần nhiều là vì không phục. Đối với cuộc chiến tranh của Bắc Hán, y cũng không kịp tham gia, lúc dẫn nhân mã Hữu Uy Vệ chạy tới thì Lưu Lăng đã đánh cho hai mươi vạn đại quân dưới trướng Sài Vinh chạy trốn trối chết rồi.

Con người Mông Hổ này rất tự phụ. Y chưa từng giao đấu với Lưu Lăng, tuyệt đối không thể nhận thua. Hôm qua khi Lưu Lăng nhận được tin tức này, liền lệnh cho người sáu trăm dăm đưa thư cho Đỗ Nghĩa ở Đàn Châu. Nội dung bức thư là muốn Đỗ Nghĩa tăng cường phòng bị, đề phòng con người Mông Hổ này.

Địa điểm luyện binh của Mông Hổ chọn là Tấn Châu, vì muốn để tân binh luyện được tâm huyết, y chắc chắn sẽ gây chiến với quân Hán ở biên giới, sẽ không hưng binh khấu biên, nhưng các trận xung đột nhỏ tuyệt đối sẽ không thiếu được. Trong thư, Lưu Lăng còn nói cho Đỗ Nghĩa biết, chỉ cần Mông Hổ dám sai người tới biên giới gây sự, cũng không cần cố kỵ, tới bao nhiêu người thì giết chết bấy nhiêu người.

Mông Hổ muốn mượn xung đột để luyện binh, đó chính là muốn đám tân binh nếm thử hương vị của máu. Sức chiến đấu của tân binh có hạn, với thực lực quân Phủ Viễn hiện tại dạy dỗ một lũ tân binh hoàn toàn không cần tốn sức. Nếu Mông Hổ tự phụ, vậy thì đánh cho y tự phụ, chỉ cần đánh y nhiều lần, tân binh Hữu Uy Vệ mãi mãi đừng có mơ nâng cao được sỹ khí.

Ý của Lưu Lăng là muốn để nhân mã của Hữu Uy Vệ cứ nghĩ tới đánh trận là sợ.

Đã có sự bố trí, cho nên tấu chương này Lưu Lăng chẳng qua là xem qua chút, lát nữa sau khi vào cung sẽ bẩm báo thật sắp xếp của mình cho Hiếu Đế nghe. Dù sao chức vị Lục châu binh mã sứ mình cũng đã nhận rồi, chỉ thị cho Đỗ Nghĩa hắn cũng không phải là có chút vượt quyền nào.

Tấu chương thứ hai là liên quan tới Khâm sai Đại Liêu sắp tới Thái Nguyên Phủ thu nhận cống nạp. Chuyện này trước khi Lưu Lăng đi xuống phía nam đã nghĩ xong cách ứng phó rồi. Đương nhiên cũng không cần quá quan tâm, chỉ cần Khâm sai Liêu quốc tới Thái Nguyên, Lưu Lăng đương nhiên sẽ có cách để hắn ta ra về tay không.

Hơn nữa còn chuyện Tây Hạ muốn chỗ tốt, sau khi Lưu Lăng suy xét cẩn thận chỉ mỉm cười. Hắn đưa ra đề nghị với Hiếu Đế chính là bốn chữ, vắt chày ra nước.

Quan điểm này thật ra cũng không có suy nghĩ khác biệt với Chu Diên Công. Lưu Lăng tin tưởng Quốc chủ Tây Hạ Ngôi Danh Nẵng Tiêu không thể là người có tầm nhìn hạn hẹp. Con người này đơn giản chính là muốn thăm dò thái độ của Bắc Hán, kiên cường một chút cũng không phải là điểm xấu. Ngược lại càng yếu thế, hậu quả sẽ càng không thể khống chế được.

Xem xong ba tấu chương, Lưu Lăng liền duỗi thẳng lưng ra, thấy thời gian cũng đã không còn sớm nữa, do đó đã gọi Liễu Mi Nhi thay quần áo theo mình vào cung cấm.

Nghe nói Hoàng đế Bệ hạ điểm danh muốn mình vào hoàng cung, trong lòng Liễu Mi Nhi liền thấy thấp thỏm không yên. Nàng không phải là một người phụ nữ ngốc nghếch, hôn sự của Lư Ngọc Châu và Vương gia nàng cũng biết, trong lòng khó tránh khỏi có chút ghen tức. Nhưng nàng cũng biết đây là mệnh lệnh của Hoàng đế, Vương gia cũng không thể ngăn cản được.

Huống hồ, khi biết Lư Ngọc Châu ngàn dặm xa xôi tới Ngọc Châu vì Vương gia, Liễu Mi Nhi đối với vị đại tiểu thư của Lư phủ nhỏ hơn mình nửa tuổi này, càng thấy kính phục. Nàng thường nghĩ, nếu nàng và Lư Ngọc Châu đổi vị trí cho nhau, liệu mình cũng có dũng khí vượt ngàn dặm đuổi theo?

Nàng biết đáp án, cho nên mới càng khâm phục Lư Ngọc Châu hơn.

Nàng cũng biết Hoàng đế Bệ hạ vì sao lại muốn Vương gia đưa mình vào cung. Nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi. Với thân phận của nàng, có thể nhận được sự sủng ái của Vương gia, còn gì xa xỉ hơn nữa. Cũng đã từng có khi nàng ảo tưởng có một ngày nào đó Vương gia nạp nàng vào một phòng tiểu thiếp, như vậy cũng xem như là bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi. Nhưng từ sau khi thân mật da thịt với Vương gia, ý nghĩ này đã dần nhạt đi.

Cái gì mà thân phận hay không thân phận, chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Vương gia, là đủ rồi.

Từ sau khi Vương gia trở về, những ngày này hai người hàng đêm đều ôm nhau ngủ. Mỗi lần Vương gia đòi hỏi, nàng đều động tình phối hợp. Nàng biết mình đang mong mỏi điều gì, nàng khao khát mang thai một sinh mệnh nhỏ của Lưu gia. Hàng đêm, hai người đều triền miên khiến cho nàng như si mê như say sưa, khó mà tự kiềm chế.

Dưới cái nhìn chăm chú của Lưu Lăng, mặt Liễu Mi Nhi đỏ lên khi thay quần áo. Nàng mặc váy dài màu xanh biếc vừa mới tháo xuống một nửa, đôi tay ma mãnh luồn lách trên người nàng đến đỉnh của hai tòa nhũ phong cao ngất đó. Động tác ma mãnh thuần thục, sờ nắn hai quả nho đã ngày càng thuần thục.

Ngón tay nhẹ nhàng vân vê, cái cảm giác đó khiến cho Lưu Lăng vừa say sưa vừa si mê.

Mặc dù Liễu Mi Nhi đã không còn là thiếu nữ ngây thơ lần đầu tiên trải qua chuyện đó, nhưng Lưu Lăng vuốt ve mạnh dạn như vậy cũng khiến nàng khó mà thích ứng. Hơn nữa cái dáng vẻ Vương gia bất lương này căn bản là không thèm để tâm tới lời thánh nhân dạy bảo ban ngày không thể tuyên dâm. Hắn muốn là động tình … Liễu Mi Nhi đến giờ vẫn vì chuyện giao hợp mạnh bạo trên thảm cỏ ở hoa viên đó mà đỏ ran mặt lên.

Thấy bàn tay ma quái đó di chuyển tới cặp mông nhẵn nhụi của Liễu Mi Nhi, bỗng nhiên luồn vào đám cỏ đó sờ soạng. Liễu Mi Nhi bỗng hoảng hồn:

- Vương gia … chúng ta còn phải vào cung … Bệ hạ … ừ … Bệ hạ đang chờ chúng ta.

Âm thanh mất hồn được phát ra từ mũi Liễu Mi Nhi, không thể nghi ngờ chính là một liều thuốc kích tình. Động tác trên tay Lưu Lăng càng ngày càng mạnh bạo, càng ngày càng kịch liệt. Hắn đứng phía sau Liễu Mi Nhi, cúi người xuống hôn nhẹ lên chiếc cổ nhẵn nhụi của nàng, đầu lưỡi lướt qua tấm lưng trơn mịn của nàng, để lại một đường mờ mờ.

Cảm thấy hơi thở của người đàn ông phía sau gấp gáp, cảm thấy dục vọng nóng bỏng của người đàn ông phía sau, tim Liễu Mi Nhi đập loạn xạ. Nàng thích cùng Vương gia làm chuyện thân mật này, thích Vương gia yêu thương từng tấc da thịt của mình, càng thích Vương gia ôm nàng vào trong lòng.

Dần dần, ngón tay Lưu Lăng cảm nhận được sự ẩm ướt, Liễu Mi Nhi đã được Lưu Lăng dạy dỗ dưới sự âu yếm yêu thương của Lưu Lăng cũng đã động tình. Dòng nước ướt át đó chính là lời tố cáo nàng. Bọt nước trong suốt trên thảm cỏ rậm rạp đó, phong cảnh mê đắm lòng người.

Ngón tay Lưu Lăng linh động phá lệ, chuyển lên khe suối dưới ngọn núi đó. Ngón tay hắn rất thô, luyện võ thời gian dài đã khiến cho tay hắn cũng không còn mềm mại nữa, mà cũng chính vì như vậy, cảm giác của Liễu Mi Nhi mới ngày càng mãnh liệt, ngày càng khó mà tự chủ được.

Ngón tay đó như giao long, luồn lách trong thủy liêm động.

- Ừ …

- Vương gia … Mi Nhi xin người dừng tay, mau chút …

Lưu Lăng ôm chặt lấy nàng từ phía sau, môi áp sát dái tai Liễu Mi Nhi khẽ hỏi:

- Vẫn dừng tay? Hay là nhanh hơn?

Liễu Mi Nhi mi thái như hỏa, quay người lại ôm lấy Lưu Lăng. Môi hai người chạm vào nhau, cuồng nhiệt đáp ứng lẫn nhau. Đầu lưỡi nàng khéo léo quấn quanh trong miệng Lưu Lăng, trêu trọc dục hỏa của Lưu Lăng.

Cuối cùng, Lưu Lăng cũng không nhẫn nại được nữa đã cởi bỏ quần áo trên người xuống, đưa tay ra kéo chiếc váy dái trên mông Liễu Mi Nhi xuống. Liễu Mi Nhi ưm một tiếng, xấu hổ vô cùng. Mặc dù nàng biết thư phòng của Lưu Lăng rất an toàn, đám người hầu không thể vào được, nhưng chuyện nam nữ làm giữa ban ngày ban mặt như vậy, một thiếu nữ 17 tuổi như nàng sao có thể thoải mái được?

Nhưng Liễu Mi Nhi biết Lưu Lăng thích nhất là tiến vào từ phía sau, cho nên dù nàng xấu hổ cũng vẫn ngoan ngoãn cúi người xuống. Hai cánh tay vịn lên đầu giường, thân trên cúi thấp xuống, nâng cao cặp mông tròn trịa đó lên. Mông nàng rất đẹp, hai đường cong hoàn mỹ khiến cho huyết mạch người ta sôi trào.

Làn da trắng nõn, cặp mông đầy đặn mà không mất đi sự đàn hồi, Lưu Lăng nhìn đám tuyết trắng đó, lại càng không thể kìm nén nổi dục hỏa của mình.

Ôm lấy vòng eo tuyệt đẹp của Liễu Mi Nhi, nhẹ nhàng tách đôi chân thon dài thẳng tắp của Liễu Mi Nhi ra. Hắn ngả người về phía trước, tìm kiếm đào nguyên bí động khiến người ta si mê đó. Bởi vì nóng vội, vài lần lỗ mãng đều không thể đi vào, Liễu Mi Nhi đưa bàn tay ngọc của mình vào giữa hai chân, đỡ lấy hỏa nhiệt đó đặt đúng địa điểm.

Lưu Lăng ngả người về phía trước, kêu khẽ một tiếng giống như dã thú được phát ra từ cổ họng hắn.

Ấm áp, chặt hẹp, cảm giác đó khiến người ta say mê.

Liễu Mi Nhi tận hưởng sự tấn công từ phía sau, hai cỗ xác thịt phát ra âm thanh va vào nhau ba ba ba cùng với tiếng rên rỉ của nàng trong phòng rất rõ ràng. Trước đây, Liễu Mi Nhi chưa từng thấy mình lại là một người phụ nữ to gan như vậy, lại say mê chuyện nam hoan nữ ái như vậy.

Lưu Lăng ra sức xung kích, động tác của hắn kịch liệt mà lại nhanh. Mỗi lần va chạm đều khiến cho Liễu Mi Nhi không khỏi tự chủ mả rên rỉ thành tiếng. Tiếng rên rỉ ấy càng khiến cho người ta thấy ngứa ngáy khó chịu. Từ phía nam trở về nhiều ngày như vậy, hàng ngày hai người đều có cơ hội gặp nhau. Dù như vậy, Lưu Lăng vẫn rất si mê Liễu Mi Nhi.

Cơ thể Liễu Mi Nhi ngày càng mềm ra, hai cánh tay cũng dần không thể chống nổi thân mình. Đôi chân thon dài của nàng cũng dần cong lại, một dòng suối róc rách cũng theo cặp đùi nhẵn mịn của nàng từ từ chảy xuống. Nàng lao lên giường, tiếng rên rỉ cũng có chút khàn khàn. Thân thể đã hoàn toàn mấy đi khí lực. Nếu không phải Lưu Lăng phía sau đỡ lấy bờ eo của nàng, chỉ e là nàng đã mềm nhũn mà ngã xuống đất rồi.

Cũng không biết là bao lâu, cùng với tiếng rên rỉ khàn khàn của Lưu Lăng, một dòng lửa nóng xông vào bên trong cơ thể Liễu Mi Nhi. Cơ thể nàng run rẩy, cơ thể vốn đã bị mất đi khí lực dường như được nguồn điện, run lên từng hồi. Tóc nàng bị mồ hôi dính chặt vào tấm lưng trắng nõn của nàng, giống như quốc họa xuân sắc dưới ngòi bút của đại sư.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất