Đế Trụ

Chương 124

Chương 124
Suy tư.


Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp

Nguồn truyện: Metruyen.com

(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

Theo lý mà nói tấu chương quan trọng như vậy chắc chắn phải đặt trong tấu chương có chữ gấp. Chí ít cũng là đặt trong tấu chương có chữ trọng, nhưng lại đặt cùng với tấu chương quan lại các châu phủ địa phương. Nếu không phải Hiếu đế bỗng nhiên hiếu kỳ xem quan viên các nơi đã dâng lên quà tặng cộng lại bao nhiêu tiền, nói không chừng xem chán những lời chúc mừng tới cuối cùng cũng không phát hiện ra.

Tuy nhiên, suy nghĩ lại một chút Hiếu Đế liền hiểu huyền cơ trong đó. Chuyện này chắc chắn là Tô Tú làm. Con người này sợ chết, còn có lòng đố kỵ rất lớn. Chu Diên Công chẳng qua là một thường dân áo vải, không phải xuất thân gia thế. Mặc dù là Lưu Lăng đề bạt lên cũng đã nhận được sự trọng dụng của mình. Nhưng xem ra trong bách quan vẫn chịu sự kỳ thị không ít.

Bản tấu chương này Lư Sâm chắc chắn là vẫn chưa nhìn thấy. Với một người như Lư Sâm nếu nhìn thấy bản tấu chương như vậy chắc chắn sẽ đích thân mang tới tận tay mình.

Tô Tú, hừ!

Rõ ràng, Tô Tú không muốn mình nhìn thấy bản tấu chương này. Hắn ta là cố ý để nó trong tập tấu chương loại nhẹ, nguyên nhân trong đó chắc chắn không chỉ là đố kỵ. Hiện giờ Quân Cơ Xứ đã thiếu đi hai người rồi, mà mình thì tất nhiên là muốn chọn hiền tài để bổ sung vào đó. Mấy ngày trước Tô Tú và Lư Sâm đã đưa danh sách đề cử mấy người, nếu để mình nhìn thấy bản tấu chương này sẽ trọng dụng Chu Diên Công. Như vậy người mà hai người bọn họ đề cử chắc chắn sẽ bị loại ra một người.

Đều là vì tư lợi, hoàn toàn không quan tâm tới chuyện quốc gia. Con người Lư Sâm này vẫn là công tư phân minh, với ông ta thì sẽ không làm ra động tác lén lút như vậy. Tô Tú không dám vứt bỏ tấu chương này là vì Chu Diên Công sớm muộn gì cũng sẽ phải quay về triều đình. Hắn ta làm như vậy chỉ là muốn kéo dài, chờ người của hắn ta đề cử được mình bố trí vào Quân Cơ Xứ, Chu Diên Công trở về cũng đã muộn rồi.

Tới lúc đó nhắc tới tấu chương này, nếu mình hỏi tới Tô Tú cũng viện cớ, nhiều lắm thì nhận là không làm tròn trách nhiệm, không chú ý tới bản tấu chương quan trọng như vậy. Mà tới khi đó mình chắc chắn sẽ rất ảo não vì sao không xem toàn bộ tấu chương một lượt, đối với Tô Tú cũng không có gì để xử phạt.

Tính toán tốt đấy, Tô Tú thật đúng là hiểu mình.

Hiếu Đế thở dài một tiếng, thần tử của mình, giống như lão Cửu, Lư Sâm, Chu Diên Công vì sao lại không có nhiều thêm vài người nữa chứ? Trước đây Tiên đế vì ổn định sự nghiệp, về cơ bản sự tín dụng của quan lại đều là chọn từ trong vọng tộc địa phương. Nhận được sự ủng hộ của những đại hộ vọng tộc Sơn Tây, đối với sự ổn định đất nước khi đó cũng có tác dụng rất lớn.

Còn hiện giờ đã trôi qua 20 năm rồi, những người thế gia vọng tộc đó đối với cơ nghiệp của Bắc Hán cũng đã không có tác dụng ổn định nữa, mà là phá hoại! Những người này câu kết với nhau, bài trì dị kỷ. Họ coi thường những hàn môn tử đệ xuất thân khoa cử, xem thường chân tài thực học lại không phải là người xuất thân thế gia. Chu Diên Công chính là một ví dụ sống động.

Họ chỉ nghĩ làm thế nào ổn định lợi ích gia tộc, mà không ổn định cơ nghiệp Đại Hán. Từ khi Tiên tế lập quốc tới nay đã hơn 20 năm, quan lại từ ngũ phẩm trở lên không có ai xuất thân khoa cử! Điều đó cũng chính là nói, thực quyền của Bắc Hán đều nằm trong tay của những người gọi là thế gia vọng tộc.

Họ không muốn cùng Đại Hán chung hoạn nạn, cũng không thể cùng phú quý. Họ chỉ muốn làm thế nào để tăng thêm lợi ích của gia tộc mình, mà không phải là làm thế nào để cải thiện triều cục Đại Hán. Nhưng Hiếu Đế hiểu cục diện này, y bây giờ cũng không thể thay đổi được gì nữa. Những quan lại đó trong triều rắc rối khó gỡ, dựa vào nhau mà cũng căm thù nhau. Mặc dù sau khi lão Cửu trở về phối hợp với mình hạ được mười mấy quan lại không ra gì nhất. Nhưng đó là vì họ ngầm tư thông với giặc ngay cả Hoàng đế cũng dám bán đứng. Tiêu diệt được những thế gia vọng tộc như họ cũng không dễ dàng gì, qua một thời gian nữa, muốn động tới họ cũng khó.

Dù như vậy, khi Hiếu Đế ra tay cũng rất cẩn thận, y có thể chém đầu Tô Hổ Bào là vì Tô Hổ Bào sau khi Tiên đế đăng cơ mới mắt đầu phát tích. Bối cảnh gia tộc của ông ta không thâm hậu, hơn nữa còn có thể nói là gia tộc của ông ta là dựa vào một tay ông ta gây dựng lên. Còn Tô gia bản địa lại không giống với ông ta, người xuất thân võ phu chân đất. Nhân vật đại diện cho Tô gia bản địa là Tô Tú.

Còn thế lực của Âu Dương gia cũng lớn tương đương. Cho nên Hiếu Đế và Lưu Lăng sau khi bàn bạc với nhau, cuối cùng cũng chỉ là nói chuyện bãi quan Âu Dương Nhân Hòa. Rõ ràng nghi ngờ Tô Tú ngầm tư thông với Tây Hạ, nhưng bởi vì thế lực Tô gia quá lớn mạnh, cuối cùng cũng chỉ có thể tạm thời giả câm giả điếc mà thôi.

Tô Tú lúc này lại đưa ra một chiêu, Hiếu Đế làm sao lại không tức giận cơ chứ?

Y ngồi trên ghế oán hận nghĩ, Tô Tú ngươi không phải không muốn Trẫm đề bạt hàn môn đệ tử sao? Ngươi không phải sợ Chu Diên Công uy hiếp địa vị của ngươi sao? Vậy thì được, Trẫm sẽ ban cho Chu Diên Công một phần thưởng lớn!

Nghĩ tới đây, Hiếu Đế đich thân viết một chỉ ý. Chỉ ý này không giao lại cho phòng Quân Cơ định ra, mà là y đích thân viết đóng dấu. Ngẫm nghĩ lại sau đó tuyên Bùi Hạo, người cùng Lưu Lăng đi xuống phía nam đã trở về, tiến cung.

Từ sau khi Bùi Hạo trở về đã trở thành một người khác, có thể nói là chiến tranh đã khiến cho nội tâm của y có sự xung kích lớn. Y đã trở nên mạnh mẽ hơn, càng kiên cường hơn. Từ trên người y toát lên khí chất, có thể khiến cho người ta nhìn thấy rõ sự biến đổi lớn của y. Điều này giống như một con trùng kén, sau khi trải qua một trận mưa gió đã phá kén thành bướm.

Hiếu Đế đã đề bạt y làm Hình bộ Thượng thư, chủ quản công việc của Hình bộ. Mặc dù phụ thân của Bùi Hạo chỉ là một phú hào, nhưng Bùi gia ở Sơn Tây, thậm chí là đối với cả Trung Nguyên mà nói đều xem như là danh môn vọng tộc. Bùi gia Sơn Tây chẳng qua chỉ là một chi. Họ Bùi thế gia thực sự ở Đại Chu quốc phương nam. Với hai vị Hoàng đế tôn trọng võ công là Thái tổ Đại Chu Quách Uy và Thế Tông Sài Vinh, cũng không dám xem thường sự tồn tại của Bùi gia.

Đại Chu hiện giờ từ quan lớn tam phẩm trở lên, trong quan văn chí ít cũng có tới bốn người xuất thân từ Bùi gia. Còn võ tướng từ tứ phẩm trở lên, Bùi gia cũng có năm người.

Mặc dù chi này của Bùi Hạo gia là chi cuối, nhưng sức ảnh hưởng cũng không thể xem thường được.

Nhìn Bùi Hạo mặc trang phục quan văn tam phẩm, dù gầy gò không ít, nhưng tinh thần lại sáng lạng, Hiếu Đế hiểu ý mỉm cười.

- Trẫm có chuyện muốn khanh đi làm, người khác, Trẫm không tin tưởng.

Lời mở đầu của Hiếu Đế khiến Bùi Hạo kinh ngạc, trong lòng liền dâng lên niềm cảm kích vô cùng.

- Bệ hạ chỉ bảo vi thần, vi thần nhất định sẽ tận lực làm.

Bùi Hạo khom người nói.

Hiếu Đế mỉm cười nói:

- Khanh còn chưa biết Trẫm nhờ khanh làm gì, khanh đã long trọng như vậy sao?

Bùi Hạo trang trọng nói:

- Bệ hạ dặn dò, cho dù là chuyện gì, vi thần cũng đều tận lực làm.

Hiếu Đế hài lòng gật đầu, đem thánh chỉ vừa viết xong đóng dấu chuyển cho Bùi Hạo nói:

- Khanh xem qua cái này trước đi.

Bùi Hạo ngẩng đầu lên, không dám đón nhận.

- Bệ hạ có lẽ để vi thần đi tuyên chỉ? Không biết là vị đại nhân nào tiếp chỉ?

Hiếu Đế thấy y không nhận, cũng không thèm để ý, tiện tay đặt xuống bàn nói:

- Khanh bây giờ là Hình bộ Thượng thư, chuyện này vốn không nên giao cho khanh đi làm. Nhưng hiện giờ trong văn võ toàn triều này, Trẫm có thể tin tưởng được cũng không nhiều. Lời này Trẫm thực sự không nên nói, dù sao các khanh cũng đều là thần tử của Trẫm, người nghi ngờ không dùng, dùng người không nghi ngờ. Nhưng Trẫm lúc này thực sự là đã thất vọng quá rồi.

Hiếu Đế đập mạnh xuống bàn một cái, ngữ khí vẫn không hề thể hiện chút tức giận nào, mà phần nhiều là bất đắc dĩ.

- Khanh chọn một trăm thân tín từ bộ hình ra, mang thánh chỉ của Trẫm ra Thái Nguyên nghênh tiếp Chu Diên Công từ Tây Hạ trở về. Sau đó bất kể nơi gặp y là ở đâu, lập tức tuyên chỉ. Khanh sẽ giao một trăm thân tín đó lại cho Chu Diên Công, còn khanh thì hộ tống quốc thư và lễ vật của Tây Hạ trở về Thái Nguyên.

Hiếu Đế ngẫm nghĩ một hồi, lại nói tiếp:

- Nói cho Chu Diên Công biết, Trẫm đã tin tưởng hắn ta, để hắn ta buông tay đi làm, cho dù là xảy ra vấn đề lớn gì, Trẫm cũng đều đứng về phía hắn ta.

Y liếc nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Bùi Hạo, liền cười giải thích:

- Trẫm định cho Chu Diên Công một tiến trình lớn, để hắn ta giúp Trẫm làm việc. Trẫm định phong Chu Diên Công làm Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, kiêm Xu Mật Viện Sử, Lục Châu Tuần Án Chuyên Sử, giám sát đôn đốc sáu châu phương nam về vấn đề thiên tai.

Bùi Hạo ban đầu thì khiếp sợ, nghe Hiếu Đế nói xong đã từ khiếp sợ chuyển sang chết lặng người. Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, kiêm Xu Mật Viện Sử là đại quan tam phẩm. Còn Lục Châu Tuần Án Chuyên Sử càng là quyền lợi lớn vô cùng. Đỡ đầu cái danh này, Chu Diên Công chính là có quyền lợi đôn đốc và giám sát quan viên, bổ nhiệm và bãi bỏ quan lại từ tứ phẩm trở xuống mà không cần xin chỉ. Còn việc giám sát và đôn đốc sáu châu phương nam về vấn đề thiên tai lại càng là miếng mồi béo bở.

Nếu muốn nhét đầy túi riêng, một vòng tuần tra cũng kiếm được chục vạn quan cũng không chừng.

- Kinh ngạc sao?

Hiếu Đế thấy rõ sự chấn động trong lòng Bùi Hạo.

Y liền cầm tấu sớ của Chu Diên Công dâng lên mình cho Bùi Hạo xem:

- Khanh xem cái này trước đi.

Lần này Bùi Hạo không từ chối, mà khom người hành lễ sau đó tiếp nhận. Bản tấu của Chu Diên Công không quá nghìn từ, nhưng lời ít mà nhiều ý. Mỗi câu đều chỉ rõ điểm căn bản của vấn đề. Bùi Hạo sau khi xem xong, không kìm nổi đập bàn tán dương.

- Ba cẩm nang diệu kế, hay cho một Chu Diên Công!

Bùi Hạo tán thưởng từ tận đáy lòng:

- Cả đời vi thần đến giờ khâm phục thứ nhất là Bệ hạ, thứ hai là Trung Vương, Chu Diên Công này là người thứ ba vi thần thực sự khâm phục.

Hiếu Đế đối với phản ứng của Bùi Hạo rất hài lòng, y gật đầu:

- Chu Diên Công quả thực là trụ cột của quốc gia. Khanh và hắn ta đều là nhân tài Trẫm trọng dụng. Bùi Hạo, khanh và Chu Diên Công đều là người tâm phúc của Trẫm chuẩn bị sắp xếp ở Quân Cơ Xứ, hai người các khanh không được phụ lại hy vọng của Trẫm.

Bùi Hạo gập đầu nói:

- Thần nhất định sẽ không phụ lại trọng dụng của Bệ hạ.

Sau khi ra khỏi cung, Bùi Hạo không dám chậm trễ. Hiếu Đế bố trí gấp như vậy, hơn nữa để Hình bộ Thượng thư mình chạy mấy trăm dặm đường tuyên chỉ, Hiếu Đế đang lo lắng điều gì, Bùi Hạo rất dễ hiểu ra.

Là có người sẽ ra tay với Chu Diên Công!

Mà vì bảo vệ Chu Diên Công, Bệ hạ mới có thể để một Thượng thư chủ quản hình sự mình đích thân đi truyền chỉ. Hơn nữa, còn phải dẫn theo một trăm thân tín cao thủ tới bảo vệ sự an toàn của Chu Diên Công, trong triều đình là ai muốn gây bất lợi cho Chu Diên Công?

Bùi Hạo nhíu chặt mày lại.

Để Bệ hạ đích thân hạ chỉ bảo vệ sự an toàn của một người, Chu Diên Công này rõ ràng đã được Bệ hạ xem trọng rồi. Mà còn có một người để Bệ hạ xem trọng muốn ra tay với Chu Diên Công, người này rốt cuộc là ai?

Người đầu tiên mà Bùi Hạo nghĩ tới là Trung Vương Lưu Lăng, liền lắc đầu thật mạnh. Mình liệu có phải là đầu óc bị chập rồi không? Lại có thể nghĩ ra được chuyện hồ đồ như vậy? Chu Diên Công là một tay Trung Vương đề cử, Chu Diên Công được trọng dụng trong lòng Trung Vương cũng vui mừng, vậy ai không vui?

Bệ hạ vừa rồi có nói muốn bố trí hai người mình và Chu Diên Công vào quân cơ, thay cho Tô Hổ Bào đã bị chặt đầu, và Âu Dương Nhân Hòa bị bãi chức. Theo lý mà nói Bệ hạ không nên nói ra chuyện này với mình, chuyện quan trọng như vậy Bệ hạ không thể tùy tiện nói ra được.

Cũng chính là nói, Bệ hạ nói tới Quân Cơ Xứ là có thâm ý.

Là Quân Cơ Xứ có người muốn gây bất lợi cho Chu Diên Công sao?

Chắc chắn không phải là Lư Sâm!

Bùi Hạo lần đầu tiên phủ nhận tính khả năng của Lư Sâm. Con người Lư Sâm Bùi Hạo rất kính phục. Hơn nữa ông ta vẫn là nhạc phụ tương lai của Trung Vương. Ông ta thì quả nhiên không thể tính toán tới Chu Diên Công của phủ Trung Vương đi ra, như vậy cũng chỉ còn lại một vị Đại học sỹ Tô Tú.

Bùi Hạo thở phào một cái, Hiếu Đế đã nhắc nhở y nhiều rồi, y chỉ cần sắp xếp ý nghĩ một chút, thì có thể suy đoán ra người đó.

Ra khỏi cung cấm, Bùi Hạo không trực tiếp trở về Hình bộ, mà cưỡi ngựa, đi thẳng tới phủ Trung Vương.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất