Chương 126
Đau lòng.
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: Metruyen.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
Ra khỏi Thái Nguyên về phía tây chưa đầy hai trăm dặm, là đã ra khỏi đất Bắc Hán. Chính là trong thời loạn thế như vậy, Bắc Hán là một quốc gia có sự sinh tồn mạnh mẽ, quật cường. Có lẽ sự tồn tại không đủ để tự hào, nhưng sức sống ngoan cường của nó khiến người ta thán phục. So với ba nước Liêu, Hạ, Chu thì Bắc Hán có thể nói là tìm kiếm sự sinh tồn trong ngõ hẹp giữa ba đại quốc siêu cấp, đã không chỉ là nghị lực có thể duy trì.
Đặc biệt là một quốc gia nhỏ bé diện tích không bằng Đại Chu như Bắc Hán vậy lại có thể đánh tan hai mươi vạn hùng sư Đại Chu xâm lược. Điều này đã được xưng tụng là hành động vĩ đại rồi. Mà chủ nhân tạo ra kỳ tích này là Trung Vương Lưu Lăng, hiện đang cùng đương kiêm thiên tử Hiếu Đế Lưu Trác của Bắc Hán ăn cơm.
Đồ ăn rất đơn giản, nếu chỉ là nhìn thức ăn đặt trên bàn thì bất luận thế nào cũng không thể thấy được đây là ngự thiện cung đình, bốn món ăn một món canh, chính là gia chủ của một đại hộ bình thường dùng bữa cũng còn xa xỉ hơn cả Hoàng đế. Người giàu có nhất Thái Nguyên là Tạ Vạn Tài, thể hiện ra ngoài là một người mộc mạc, nhưng có kẻ nói chi phí mỗi bữa cơm của ông ta đều không dưới ba lượng bạc.
Có người nói, ba lượng bạc không nhiều sao? Không ít, quả thực không ít. Không nói tới thời loạn thế bạc quý đồng tiện, vào thời kỳ phát triển của triều Đường một quan tiền lớn tương đương với một lượng bạc. Nhưng hiện giờ ngươi chính là lấy ra một nghìn ba trăm tiền đồng đều không thể đổi được một lượng bạc.
Ở Bắc Hán thì càng kỳ quái hơn, hai quan tiền đồng chưa chắc đã đổi được một lượng bạc. Nguyên nhân tạo thành sự quy đổi kỳ quái như vậy đầu sỏ là Hoàng đế khai quốc Bắc Hán Lưu Nghiệp. Khi ông tại vị đã đúc lượng lớn tiền đồng, mà bởi vì sản lượng đồng không đủ, cho nên trong việc chế tạo tiền của Bắc Hán đã kèm thêm lượng lớn kim loại khác. Tiền đồng vốn nên là màu vàng da cam, giờ thoạt nhìn là một màu vàng nhạt của bệnh trạng, có thể thấy rõ lượng lớn tạp chất trong đó.
Khả năng mua bằng tiền đồng của Bắc Hán cũng thấp, cho nên mới có thể xuất hiện việc quy đổi tiền đồng gấp đôi. Bạc thì lưu thông cứng nhắc, khác xa việc chào đón việc đúc tiền của những năm Càn Hữu. Căn cứ vào mức sống của người dân bình thường Bắc Hán, ba lượng bạc đủ cho một hộ dân bình thường chi tiêu trong nửa năm. Đây là điều kiện sống trong Thái Nguyên Phủ. Nếu ở nơi khác, ba lượng bạc có thể nuôi sống một gia đình một năm ăn no mặc ấm.
Còn bây giờ Hiếu Đế mời Lưu Lăng bữa cơm này lại một đồng tiền cũng không tốn, chí ít bên ngoài cũng xem như là như vậy. Rau là Hiếu Đế lệnh người tự trồng trên đất của mình ở phía sau hậu cung. Thịt là gia súc của mười mấy thái giám của ngự thiện phòng nuôi. Mùa đông tới có thể ăn được loại rau mà mình trồng, nhờ vào sự bác học của Lưu Lăng. Nhưng mỗi khi Hiếu Đế khen ngợi sự giúp đỡ của Lưu Lăng ở phương diện này, Lưu Lăng lại hầu như làm ra vẻ của kẻ trộm. Dù sao thì vẫn là kỹ thuật được dùng từ hậu thế, Lưu Lăng cũng không dám kể công.
Chính là một bữa cơm đơn giản như vậy, có lẽ nếu là đặt ở Đại Chu, Nam Đường, thức ăn của Hoàng đế Bệ hạ đơn giản như vậy đều sẽ trở thành chuyện nghìn lẻ một đêm.
Bởi vì cũng coi là bữa liên hoan gia đình, cho nên thê tử của Hiếu Đế, Hoàng hậu nương nương của Bắc Hán Tô Tiên Lê cũng đang ngồi. Tô Tiên Lê hóa ra vốn là cháu gái của Đại tướng quân Thượng Trụ quốc Tô Hổ Bào. Đây là một người con gái rất hiểu đại nghĩa. Khi Hoàng đế hạ chỉ tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội cả nhà Tô Hổ Bào, nàng không hề nói một câu nào.
Nàng và Hiếu Đế hai người xem như là phu thê hoạn nạn. Nàng đã sinh cho Hiếu Đế một người con gái và một con trai. Con gái lớn Lưu Mặc Ngữ đã 8 tuổi, Thái tử Lưu Lập năm nay mới hơn 3 tuổi, đúng thời điểm đáng yêu nhất, giống như phấn điêu ngọc mài vậy. Khi đi đường giống như chú vịt nhỏ béo ục ịch, luôn khiến cho người ta vui cười.
Cũng chỉ có những lúc nhìn thấy con trai con gái mình, lông mày Hiếu Đế Lưu Trác mới giãn ra. Y lâm nguy đăng cơ, lo lắng hết lòng, lòng ôm chí lớn, lại không thể đại triển quyền cước.
Con gái Mặc Ngữ đã hiểu chuyện, biết Phụ hoàng và Hoàng thúc còn có chuyện muốn nói với nhau, do đó đã bế đệ đệ của mình đi ra ngoài chơi. Trong phòng chỉ còn lại bốn vị đại nhân, bỗng chốc tiếng cười cũng dừng lại.
Tô Tiên Lê đứng dậy đích thân rót cho Lưu Lăng một ly rượu. Lưu Lăng liền đứng lên khom người thi lễ:
- Tạ Hoàng hậu.
Tô Tiên Lê không để ý tới sự ngăn cản của Lưu Lăng, rót đầy ly rượu cho Lưu Lăng, nói:
- Hôm nay không có Hoàng đế Hoàng hậu gì hết, là ca ca tẩu tẩu mời đệ tới ăn cơm mà thôi. Lẽ nào làm chị dâu rót cho đệ ly rượu cũng không được sao? Hôm nay bỏ hết những quy củ rối rắm đó sang một bên đi, đệ trong đại chiến sinh tử thiên quân vạn mã đều chưa từng nhíu mày, lại sợ tẩu rót rượu cho sao?
Lưu Lăng cười khổ nói:
- Hoàng hậu nói đùa, trong đại chiến sinh tử thiên binh vạn mã, lông mày đệ còn nhíu chặt hơn bây giờ.
Lưu Trác cười nói:
- Cứ nghe theo lời tẩu tẩu đệ đi. Hôm nay chỉ là một nhà đoàn tụ ăn bữa cơm rau dưa. Nếu đệ còn lầm bà lầm bầm nữa ta sẽ đuổi đệ ra ngoài đấy, Mi Nhi ba người chúng ta cùng ăn.
Liễu Mi Nhi thì được Hoàng hậu Tô Tiên Lê ấn ngồi xuống ghế. Lúc này nàng sợ hãi quả thực là muốn chạy một mạch về nhà. Mặc dù đang ngồi đó, nhưng khắp người từ trên xuống dưới đều không có chỗ nào tự tại, chỉ cảm thấy ăn cũng không phải, không ăn cũng không được, trong lòng lo lắng bồn chồn.
Dù sao thì nàng cũng đã từng là cung nữ trong cung, đối với Hoàng hậu và Hoàng thượng có chút sợ hãi và tôn kính gần như là thành bản tính rồi. Nỗi sợ hãi này nàng không thể khắc phục được, đã ăn sâu vào xương tủy rồi. Nhưng càng như vậy, Tô Tiên Lê lại càng cố ý thể hiện sự hòa hợp với nàng. Ngược lại càng thể hiện rõ vẻ cao cao tại thượng. Hiếu Đế Lưu Trác rất muốn ngồi xuống đều có thể có được cảm giác của người một nhà. Cái nhà này không bao gồm hoàng gia, mà chỉ muốn là gia đình bình thường.
Cũng không thể nói chuyện như mong muốn, nhưng ở thời đại này thì dù là Lưu Lăng cũng không thể làm những gì mình muốn được, càng huống hồ Liễu Mi Nhi xuất thân ti tiện? Liễu Mi Nhi ở trong cung làm tì nữ không phải một hai ngày. Hoàng hậu nương nương đã mang lại áp lực cho nàng giống như ngọn núi, thậm chí là còn nặng hơn cả Hoàng đế Bệ hạ.
Còn Tô Tiên Lê thì dường như là không thấy được sự e dè của Liễu Mi Nhi. Sau khi vừa rót rượu cho Lưu Lăng xong lại quay sang rót rượu cho Liễu Mi Nhi, dọa Liễu Mi Nhi liền nhổm người khỏi ghế không biết làm thế nào. Nàng muốn hành quỳ lễ tạ, nhưng Hiếu Đế và Hoàng hậu đều đã nói trước rồi, hôm nay ai cũng không được phép hành đại lễ quân thần. Nhưng để Hoàng hậu nương nương rót rượu cho mình, nỗi sợ hãi trong lòng nàng giống như là đê Hoàng Hà nước dâng lên không thể cứu vãn được nữa.
Mặt Liễu Mi Nhi bỗng nhiên tái đi, sau đó lại đỏ bừng lên sợ hãi. Nàng vừa sợ vừa kinh vừa thẹn, càng không nói tới dũng khí từ chối ý tốt của Hoàng hậu nương nương. Nàng đứng như vậy liên tục xua tay, co quắp giống như một chú thỏ trắng bị con sói ngăn ở trong hang vậy.
Hiếu Đế thấy bộ dạng cử chỉ thất thố của Liễu Mi Nhi, liền nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra. Thoáng chốc, y nghĩ đến một người con gái ti tiện như vậy thật sự có xứng đôi với cửu đệ của mình không? Chẳng quản họ Lưu này của mình liệu có phải thực sự là hậu duệ của Đại Hán không, hay là di mạch của Hung Nô, dù sao hiện giờ họ Lưu này cũng là họ của Đế Vương rồi.
Mà Liễu Mi Nhi xem như là được sự sủng ái của cửu đệ cũng chẳng qua là tì nữ từ trong cung đi ra, e là cửu đệ dù chỉ cho nàng một thân phận thị thiếp, cũng là ô nhiễm huyết thống của hoàng tộc rồi. Chỉ là y không nghĩ tới trong trường hợp này thể hiện suy nghĩ thực sự của mình, như vậy lão cửu liệu có thể xuống đài không?
Làm Hoàng đế, y không muốn cửu đệ mình nể trọng nhất lại cưới một người phụ nữ có thân phận như vậy. Nhưng là huynh trưởng, y lại thực sự không nhẫn tâm chia rẽ uyên ương.
- Hoàng hậu rót rượu cho nàng, đây là vinh quang lớn thế nào rồi? Còn không tạ ân?
Lưu Lăng cười nói.
Vẻ mặt hắn rất sung sướng, dường như là bị chân tay luống cuống của Liễu Mi Nhi làm cho buồn cười. Từ nụ cười như ánh mặt trời trên mặt hắn có thể thấy, hắn không ngại Tô Tiên Lê thân là Hoàng hậu cố ý gây khó dễ Liễu Mi Nhi. Có lẽ, với tâm lý thẳng thắn trung hậu của hắn căn bản không thể nhìn thấy được dụng ý của Hoàng hậu nương nương. Chỉ là chủ định ai cũng không thể nhìn thấy được, phía sau nụ cười của Lưu Lăng còn ẩn chứa nỗi lo lắng và sự bi thương khó mà nói được thành lời.
- Tạ ân điển Hoàng hậu.
Cuối cùng Liễu Mi Nhi cũng vẫn quỳ xuống hành lễ. Tô Tiên Lê rất phóng khoáng đích thân đỡ nàng đứng lên vẻ mặt tươi cười nói:
- Đã nói rồi hôm nay chỉ có người nhà không có quân thần, sao ngươi còn hành đại lễ chứ? Liệu có phải lời của Bệ hạ và bổn cung ngươi không thèm để ý tới chăng? Chỉ quan tâm tới lời của Vương gia nhà ngươi?
Lời này nghe ra thì không có ác ý, giống như là một đại tỷ dịu dàng đang trách tiểu muội muội của mình không hiểu chuyện. Nhưng, sau khi nàng ta nói xong lời này cả người Liễu Mi Nhi bất giác khẽ run lên. Nàng ngẩng đầu lên, khẽ nói:
- Nô tì thân phận thực sự không thể cùng Bệ hạ, nương nương, Vương gia ngồi cùng chiếu. Nếu Bệ hạ, nương nương không ngại, nô tì nên đứng phía sau hầu hạ.
Tô Tiên Lê vừa muốn ngăn Liễu Mi Nhi rời tiệc, Lưu Lăng liền trước một bước nói:
- Cũng được, nếu không nàng co quắp như vậy cũng không ăn được gì, còn ảnh hưởng tới Bệ hạ và Hoàng hậu. Nhưng trước tiên uống cạn ly rượu mà Hoàng hậu đã rót cho nàng đã, cẩn thận chút, trong Đại Hán quốc chúng ta người có phúc có thể uống được ly rượu mà Hoàng hậu đích thân rót, tuyệt đối không quá năm đầu ngón tay đâu.
Lưu Lăng cười vui vẻ, chỉ có điều hắn đã dùng ngữ khí có chút mệnh lệnh.
Liễu Mi Nhi trong lòng thở phào nhẹ nõm, đứng lên nâng ly rượu uống cạn, sau đó lại một lần nữa quỳ xuống tạ ơn, động tác cẩn thận tỉ mỉ, thành tâm giống như tham bái chư thiên thần Phật.
Tô Tiên Lê liếc nhìn Lưu Lăng, đã thu lại lời nói bên miệng lại. Nàng ta bật cười ha hả nói:
- Nói cho cùng ngươi vẫn là người hầu của Vương gia, vẫn là lời của Vương gia nhà ngươi còn hơn cả lời của Hoàng hậu ta. Nếu Vương gia nhà ngươi đã nói rồi, ta cũng không làm khó ngươi nữa.
Trong lòng Liễu Mi Nhi rất đau xót, bởi vì nàng đã nghe ra khi Tô Tiên Lê nói tới hai từ người hầu đã nhấn mạnh ngữ khí.
Hiếu Đế liếc nhìn sắc mặt của Lưu Lăng, lập tức hắng giọng nói:
- Vốn cho rằng mấy người chúng ta có thể giống như người một nhà bình thương ăn chung một bữa cơm thường, xem ra vẫn có chút khó rồi. Ha ha, Trẫm làm Hoàng đế lại không có lạc thú cuộc sống của người dân bình thường, không biết là được hay mất?
Thần mắt của Lưu Lăng tối lại, nhưng lại cười nói:
- Nhị ca ngày thường cũng quá mệt mỏi rồi, chuyện triều chính chuyện quốc gia đều đè nặng lên vai nhị ca, chỉ ngóng trông nhị ca có thể thư giãn tu dưỡng, không cần mệt mỏi tới tấm thân.
Hắn nâng ly rượu lên, trang trọng nói:
- Vì Bệ hạ thọ mệnh.
Hiếu Đế mỉm cười nâng ly rượu lên nói:
- Vì vạn dân thọ.
Hai người cùng uống cạn ly rượu. Tô Tiên Lê mỉm cười uống một ngụm. Liễu Mi Nhi đứng xa xa bên ngoài khom người rót đầy ly rượu cho mọi người, chỉ có chút rời khỏi bàn rượu áp lực của nàng mới giảm nhẹ đi một chút. Từ sau khi bất an ngồi trên bàn ăn, Hoàng hậu bắt đầu khen ngợi vẻ đẹp của nàng, lại từng câu đều có ý mà lại như vô ý nhắc tới thân phận của Liễu Mi Nhi. Ý tứ trong và ngoài lời nói cho dù là kẻ ngốc cũng hiểu.
Nàng cảm thấy bi thương trong lòng, hóa ra hai người bên nhau cũng là một chuyện đau khổ. Mặc dù trước đây nàng đã ngầm đoán được tình cảnh hiện nay, nhưng nghĩ lại ngay cả Hoàng đế, Hoàng hậu cũng đều đích thân đứng ra ngầm ám chỉ điều gì, thấy trong mắt họ mình thực sự không phải là tì nữ bình thường. Vừa nghĩ tới sự miệt thị của Hoàng đế quăng tới có mà như không có, sự bài xích trong lời nói của Hoàng hậu, Liễu Mi Nhi ngay cả ấm ức cũng không cảm thấy, càng đừng nói gì tới cái gì là sỉ nhục. Đôi khi chỉ là nỗi đau trong lòng.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch