Chương 127
Gió xuân tháng ba.
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: Metruyen.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
Bữa cơm này cuối cùng cũng đã thay đổi hương vị. Liễu Mi Nhi đều có thể thấy rõ ý tứ của Hoàng thượng và Hoàng hậu, càng huống hồ là Lưu Lăng? Chỉ là để Hiếu Đế và Tô Hoàng hậu thất vọng, dù hai vợ chồng họ làm thế nào ngầm ám chỉ, thậm chí là chỉ rõ, Lưu Lăng cũng đều có bộ dạng bật cười ha hả từ chối cho ý kiến.
Thái độ như vậy khiến cho Hiếu đế và Tô Hoàng hậu đều rất thất vọng. Hôm nay họ mời Lưu Lăng và Liễu Mi Nhi tới ăn cơm mục đích chính là dằn mặt Liễu Mi Nhi một chút. Dù sao thì không bao lâu nữa ái nữ của Lư Sâm, nghĩa muội của Hoàng đế Bệ hạ Lư Ngọc Châu cũng sẽ gả cho Lưu Lăng làm chính thê. Vị trí Trung vương phi đường đường vẫn là người phụ nữ danh môn vọng tộc đến đảm đương.
Sở dĩ y làm như vậy là vì nghe thấy không ít lời đồn về Lưu Lăng và Liễu Mi Nhi. Lần trước Lưu Lăng vì cứu Liễu Mi Nhi mà suýt chút nữa đã trúng độc chết, chuyện ồn ào này đã khiến cho Hoàng đế Lưu Trác không tiện hỏi tới chuyện nhà của Lưu Lăng. Nhưng Lưu Lăng là trụ cột của Bắc Hán, là bức bình phong của giang sơn họ Lưu. Nếu vì một tì nữ không đáng mà có bất kỳ tổn thất nào thì quá oan uổng.
Xa thì không nói, dù sao hôn sự lúc đó Lưu Lăng và Lư Ngọc Châu cũng chưa rõ ràng. Nhưng bây giờ đã khác rồi, Lưu gia và Lư gia đều khua chiêng gõ trống rùm beng cho hôn sự lần này ở thành Thái Nguyên cho tới cả nước rồi. Mà Lưu Lăng thì hàng ngày đều muốn gọi tiểu tì nữ Liễu Mi Nhi tới thư phòng sủng hạnh, truyền tới tai tiểu thư nhà Lưu gia dù sao cũng không dễ lọt tai.
Là huynh trưởng và chị dâu của Lưu Lăng, họ tuyệt đối không thể ngồi nhìn tì nữ cỏn con làm lớn trong Vương phủ Lưu Lăng được. Nàng có thể nghỉ đêm ở thư phòng mà ban ngày Lưu Lăng xử lý việc công, khó mà đảm bảo không ỷ vào sự sủng ái phóng túng của Lưu Lăng mà làm càn. Nếu tiểu thư Lư gia gả tới mà bị một tiểu nha hoàn làm cho tức giận, như vậy thì mặt mũi của người làm mai Hiếu Đế cũng chẳng còn ra gì nữa.
Mặc dù đối với tiểu nha đầu Liễu Mi Nhi này, Hiếu Đế ít nhiều cũng có chút hiểu, ban đầu khi Lưu Lăng sống trong thiên lao hai năm không có sinh hoạt điều độ, chính là tiểu nha đầu này một tấc cũng không rời bên cạnh hắn. Lòng người đều là thịt, Lưu Lăng động lòng với nàng cũng là chuyện thường tình của con người.
Nhưng Lưu Lăng có thể hồ đồ, nhưng Hiếu đế thì không thể hồ đồ. Y không thể nhìn Lưu Lăng từng bước từng bước đi xa thân phận địa vị của hoàng gia. Nếu Lưu Lăng khư khư cố chấp cưới tiểu tì nữ này làm chính thê, mặt mũi hoàng gia cũng không còn chút nào nữa. Quần thần ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại đang cười nhạo Trung Vương, cười nhạo Đế Vương gia.
Cho dù là Lưu Lăng không cưới Liễu Mi Nhi làm chính thê chỉ là cho nàng một thân phận tiểu thiếp, cũng khó mà bảo đảm nàng sẽ không ỷ vào sự sủng ái của Lưu Lăng mà xỏ vào giày của Lư Ngọc Châu. Bệ hạ đích thân làm mai, Lư Ngọc Châu không những là con gái của Tể tướng, mà còn là nghĩa muội của Bệ hạ, thật sự bị một tiểu tì nữ ức hiếp thì quả đáng chê cười.
Lưu Lăng có thể muốn yêu thì yêu không quan tâm, nhưng Hiếu Đế thì không thể.
Cũng khó cho hai vợ chồng họ, một người là Đương kim thiên tử cửu ngũ chi tôn, một người là Mẫu nghi thiên hạ đứng đầu hậu cung, phải hạ mình dùng phương thực này để ngầm ám chỉ với Liễu Mi Nhi.
Lưu Lăng không phải là tên ngốc, không thể không hiểu ý tứ của Hiếu Đế và Tô Hoàng hậu. Nhưng hắn cũng không thực sự thể hiện điều gì, cho dù là trên bàn rượu dùng khẩu khí mệnh lệnh để Liễu Mi Nhi hầu hạ, nhưng trong lời nói của hắn cũng có chút nhẹ nhàng. Điều này khiến cho Hiếu Đế rất lo lắng. Y không chỉ sợ Liễu Mi Nhi xa lánh Lư Ngọc Châu, mà càng sợ Lưu Lăng bỗng nhiên rơi vào tiêu hồn động thì khó mà tự kiềm chế được.
Có biết bao anh hùng hào kiệt tung hoành thiên hạ đánh đâu thắng đó lại mềm yếu ngã trên da bụng của phụ nữ? Những ví dụ phụ nữ làm hỏng việc hỏng nước khắp nơi đều có. Hiếu Đế sợ Lưu Lăng vì quá sủng ái Liễu Mi Nhi mà quên đi trách nhiệm quân quốc của mình. Hiện giờ thiên hạ Bắc Hán đang đầy nguy hiểm, Hiếu Đế hiểu chỉ dựa vào một mình mình thì chắc chắn không thể chống đỡ nổi. Mặc dù giang sơn này cũng không rộng lớn gì cho lắm.
Thời điểm các Hoàng tử cướp quyền, Thái tử, lão tứ bọn họ đều đã chết rồi. Vốn có mười mấy huynh đệ hiện giờ còn sống ngay cả một nửa cũng không được. Ngày đó Thái tử thống lĩnh Cấm quân ở trong cung dấy lên một trận mưa gió đầy mùi máu tanh, có năm Hoàng tử bị Thái tử đang đắm chìm trong tham vọng cắn xé di cốt không còn. Đại Hoàng tử với tấm lòng nhân ái, dũng cảm. Ngũ Hoàng tử võ dũng hiếu thắng. Lão tứ văn thao võ lược. Lão thất không ôm chí lớn, còn có lão thập tứ mới chưa đầy 11 tuổi bướng bỉnh đáng yêu, từng người từng người một đều không còn nữa.
Các Hoàng tử còn may mắn sống sót dù hiện giờ ai nấy đều được phong vương rồi, nhưng không có loại máu mủ tình thâm giữa thủ túc. Lão tam Lưu Luận phong Tề vương, chưa tới ba mươi tuổi đã viện cớ nói mình tuổi già thể yếu, định ở trong Vương phủ cả đời bảo dưỡng tuổi thọ, hàng ngày nuôi chim, nuôi cá. Từ ngày Hiếu Đế đăng cơ đến nay ngay cả cửa chính của Vương phủ cũng chưa đi ra nửa bước, càng miễn tất cả khách tới thăm, rõ ràng xem như nhốt mình vào trong Vương phủ đại viện. Lẽ nào cuộc sống đó thật sự là rất thư thả?
Lão lục Lưu Ngạn phong Sở vương. Y lại chủ động đưa ra ý kiến muốn vì Đại Hán bảo vệ quốc gia, mình lĩnh một quan vị tướng quân Minh Uy tòng tứ phẩm, chạy tới biên thùy tây bắc chịu gió thổi ngày phơi nắng. Nói là vì bảo vệ biên cương, nhưng sau khi định cư trong một huyện nhỏ gọi là An Viễn, Lưu Ngạn cả ngày cùng đám văn nhân môn hạ du sơn ngoạn thủy làm thơ, nhìn như tiêu diêu tự tại.
Chỉ là Chu Diên Công khi xuất sứ ở Tây Hạ đã đi qua An Viễn, Lưu Ngạn đã từng lấy thân phận của chủ nhà bày yến tiệc chiêu đãi Chu Diên Công. Trong tấu chương của Chu Diên Công dù chỉ nhắc tới đôi ba câu về vị Vương gia nhàn tản này, nhưng trong đó khó mà giấu được nỗi thất vọng về vị Vương gia có danh trí giả này. Hiếu Đế biết Lưu Ngạn chạy tới An Viễn làm gì. Y là muốn tránh họa. Y sợ mình ở lại Thái Nguyên không cẩn thận sẽ nối gót theo các huynh đệ.
Chu Diên Công miêu tả Sở vương trong mắt y là như vậy. Mặc dù còn chưa tới 30 tuổi, nhưng vị Vương gia này đã từng dùng trí tuệ mà trứ danh, tóc đã hoa râm rồi. Cặp mắt đã từng thần thái tinh thông cũng không có thần thái trước đây, nhìn mắt y giống như là một dòng nước buồn vậy.
Về phần những Hoàng tử khác, dù ở lại trong thành Thái Nguyên, nhưng đều viện cớ khả năng không đủ e là làm chậm trễ quốc sự, kiên quyết không lên điện nghị sự. Lỗ Vương thập nhị Hoàng tử Lưu Nguyên, thập tam Hoàng tử Lưu Chuyên tuổi tác còn nhỏ. Hàng ngày biết uống rượu mua vui yêu cơ thoát y, cơ thể yếu ớt chỉ một trận gió có thể thổi ngã. Mà từ xưa tới nay thập Hoàng tử Lưu Trực cùng với lão cửu một văn một võ tề danh, từ năm kia đã đổ một trận bạo bệnh và vẫn luôn bị bệnh nằm ở nhà.
Trong cả hoàng tộc Đại Hán, ngoài một mình Hổ Đình Hầu Lưu Mậu có quan hệ cực kỳ xa với Đế vương gia còn có thể trọng dụng ra, những người khác ai nấy đều giống như bùn nhão không trát được tường, hoặc sống mơ mơ màng màng, hoặc ca múa mừng cảnh thái bình. Chỉ có lão cửu Lưu Lăng, sóng vai cùng mình chống đỡ cái giang sơn Đại Hán tiêu điều này.
Hiếu Đế làm sao có thể không thay Lưu Lăng mà nghĩ nhiều việc hơn chút chứ?
Nếu Lưu Lăng trụy lạc dưới váy của nữ nhân, giang sơn Đại Hán này chỉ có thể dựa vào một mình y gánh vác. Y thực sự sợ mình không thể trụ nổi. Thái tử Lưu Lập mới chưa đầy 4 tuổi, giang sơn Đại Hán này biết làm sao đây?
Cho nên Hiếu Đế và Tô Hoàng hậu mới kiên trì can thiệp vào chuyện nhà chuyện riêng của Lưu Lăng. Vì một nô tỳ nhỏ bé mà hưng sư động chúng, chút khổ tâm này, Lưu Lăng lại dường như không quan tâm, Hiếu Đế sao có thể không gấp được chứ?
Tây Hạ, Đại Liêu, Hậu Chu đều là đại quốc hàng triệu binh. Bắc Hán bị kẹp trong ba cường quốc này cầu sinh tồn, khúm núm là điều không thể tránh khỏi, lại không thể thể hiện yếu hơn người ta. Không yếu thế một chút, những cường quốc đó sẽ xem Bắc Hán như là cái đinh phải nhổ. Mà chuyện yếu thế này chính là một mình Hiếu Đế y làm. Chính như cuộc chiến của phương nam, Lưu Lăng đại thắng, y lại hạ lệnh nhanh chóng cùng Chu Thế Tông Sài Vinh nghị hòa.
Mà Lưu Lăng thân là thống soái ba quân thì phải kiên cường một chút, để cho ba nước không chú ý tới Bắc Hán, lại không thể quá coi thường được.
Vốn thập Hoàng tử Lưu Trực là có thể trọng dụng, y và Lưu Lăng một văn một võ hợp nhau lại tăng thêm sức mạnh. Chính là cánh tay trái cánh tay phải của Hiếu Đế. Tiếc là, cũng không biết là ý chí tinh thần sa sút, hay là thật sự bệnh nguy kịch rồi, lão thập Lưu Trực cả ngày nằm trên giường bệnh không màng tới thế sự.
Đôi khi Hiếu Đế lại nghĩ, nếu dùng tấm lòng nhân hậu của đại ca khống chế đại thần, dùng võ công của lão ngũ để xung phong đấu tranh, dùng sự điều độ của lão cửu để điều hành, dùng lão thập để ứng đối ngoại sự, giang sơn Bắc Hán này dù nhỏ cũng thật sự là bền chắc.
Ông trời thực sự là không bạc với phụ thân của y, đã cho người 14 người con trai, ai nấy đều có thể độc lập một phương, nhưng ông trời lại không cho phụ thân y cơ trí, cho nên giữa các Hoàng tử đấu tranh ghen tị lẫn nhau, cuối cùng càng là đao kiếm cùng hướng. Hiếu Đế cũng biết từ xưa nhà đế vương căn bản không có thân tình. Con trai của Đường Vương Lý Uyên chẳng qua chỉ có bốn người, Thái tử Lý Kiến Thành cũng giống như đại ca mình tấm lòng nhân hậu, sau cùng không phải cũng bị Lý Thế Dân lòng lang dạ sói chém chết sao?
Nhưng Hiếu Đế chính là không chịu nổi sự ảo tưởng. Nếu 14 huynh đệ của mình thật sự có thể đồng lòng, đừng nói là Tây Hạ, Đại Liêu, Hậu Chu trước mắt là mãnh hổ chặn đường, chính là có nhiều hơn vài tên súc sinh nữa cũng có thể làm được gì chứ?
Lưu Lăng dẫn Liễu Mi Nhi sau khi từ trong cung cáo từ đi ra, Hiếu Đế ngồi trên ghế ngây người ra hồi lâu. Tô Tiên Lê im lặng đứng sau y, ánh mắt đầy dịu dàng. Nàng không nói gì. Nàng biết phu quân mình đang cần được yên tĩnh. Nhưng nàng cũng không thể bước đi, bởi vì nàng cũng biết, trên vai Hiếu Đế lúc này rõ ràng là rất cô đơn.
Cũng không biết ngồi bao lâu, Hiếu Đế quay người, nhìn thê tử đã cùng mình vượt qua hoạn nạn gần 10 năm nay mỉm cười dịu dàng. Khi Tô Tiên Lê 14 tuổi đã gả cho y rồi. Hiện giờ đã 9 năm 4 tháng. Người thiếu nữ ngây ngô như nụ hoa chớm nở đó đã nở thành một đóa mẫu đơn cao quý, không thay đổi chính là nàng đối với mình trước sau như một một tấm chân tình.
Kéo tay Tô Tiên Lê, tay y vuốt ve bàn tay trắng nõn nà đó, thuận thế kéo lại, Hiếu Đế kéo Tô Tiên Lê ngồi lên đùi mình. Tô Tiên Lê ban đầu liếc nhìn xung quanh, thấy các thị nữ đều đứng xa bên ngoài, không có người ngoài, cơ thể mềm mại của nàng dựa vào lòng Hiếu Đế.
Đưa tay ra nhẹ nhàng giúp Hiếu Đế vuốt thẳng lại nếp nhăn trên mi mắt y. Tô Tiên Lê khẽ nói:
- Bệ hạ, lúc trước trên bàn rượu thể hiện của thần thiếp chắc chắn đã khiến cho Trung Vương thấy không vui, Bệ hạ thứ tội.
Hiếu Đế cười nói:
- Lão cửu hắn không hồ hồ, biết nàng đây là vì hắn mà nghĩ. Hắn không thể để bụng đâu. Lão cửu là người trung hậu thuần phác, đối với nàng cũng là tôn trọng thực sự, ta hiểu hắn.
Tô Tiên Lê khẽ cười, vẫn xinh đẹp giống như đóa hoa mẫu đơn nở rộ trong gió. Trên mặt nàng không có nếp nhăn, tuổi tác không có bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt nàng. Đôi khi chỉ là càng thể hiện dư vị đôn hậu. Nàng đã không phải là lúc mười mấy tuổi ngây ngô vô tri, đôi khi là thấy nhợt nhạt nhưng lại không dễ bỏ qua sự hấp dẫn và trí tuệ.
- Bệ hạ, nếu biết Trung Vương không hồ đồ, vậy người không lo gì nữa?
Nàng ôm lấy cổ Hiếu Đế, khẽ nói vào tai y:
- Sự từng trải của Trung Vương trong số các huynh đệ của Bệ hạ xem như là vất vả nhất? Cho dù là gian nan hiểm trở thế nào, hắn cũng không hề nề hà? Bệ hạ, có lẽ chúng ta thực sự là có chút buồn lo vô cớ rồi.
Lời của nàng giống như là gió xuân tháng ba, có thể thổi tan được băng tuyết.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch