Chương 128
Truyền chỉ.
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: Metruyen.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
Trong lúc hai vợ chồng Hiếu Đế vì chuyện riêng của Lưu Lăng mà phiền muộn, Hình bộ Thượng thư Bùi Hạo mang theo thánh chỉ của Hiếu Đế, chọn ra năm trăm kỵ binh tinh nhuệ đã ra khỏi thành Thái Nguyên về phía tây đã được 40 dặm rồi. Ban đêm trong một thôn nhỏ nghỉ chân ở nhà trọ Dược Mã, khoảng 5 giờ sáng lập tức dậy tiếp tục lên đường.
Năm trăm kỵ binh này là Bùi Hạo mượn của Trung Vương Lưu Lăng. Hiếu Đế để y chọn một trăm cán sự từ Hình bộ tới làm tùy tùng của Chu Diên Công. Nhưng Bùi Hạo lại không thể không kháng chỉ, không phải y không muốn sai người từ Hình bộ mà trong Hình bộ hiện giờ thật sự không thể tìm ra được một trăm tâm phúc, còn là sai nha có thể làm việc vả lại công chính.
Trong Hình bộ y có phe cánh của mình. Y và Hình bộ Thượng thư cũ Tư Mã Luật khi đấu tới ngươi sống ta chết, bên cạnh y còn có một bộ phận tùy tùng. Chuyện của Hình bộ không phải là bí mật gì quá bí hiểm, chỉ cần là người dày dạn kinh nghiệm ở lâu trong Hình bộ hai năm đều biết Tư Mã Luật không phải trong sạch như bề ngoài. Dưới núi Thái Hành trên vùng đất Hà Đông, từ trước đến giờ không thiếu gan ương bướng tranh đấu với thế lực ác bá.
Nhưng Bùi Hạo ở Hình bộ nhiều năm như vậy vẫn luôn bị Tư Mã Luật áp chế gắt gao. Thân tín bên cạnh cộng lại ngay cả 10 người cũng không tới. Để y chọn nhân thủ từ trong Hình bộ ra, y thực sự sợ mình chưa tìm được Chu Diên Công đã chết ở giữa đường mà không rõ nguyên nhân.
Trong Hình bộ người chịu ơn của Tư Mã Luật không ít, vậy thì xem ra kẻ keo kiệt vắt cổ chày ra nước đó kỳ thực lúc phân chia vẫn công bằng. Điều Tư Mã Luật không thể nhịn được là tiền tới tay ông ta vẫn bị người ta vơ vét. Ví dụ như một lần thu nhập chia làm năm phần, ông ta không hề oán giận mà bớt xén, nên cho người khác một đồng tiền cũng sẽ không ít một đồng. Nhưng nếu tiền đã vào trong túi ông ta rồi, mà muốn lấy ra thì khó ngang với lên trời.
Cho nên, trong Hình bộ định báo thù Tư Mã Luật, kiên trì cho rằng cái chết của Tư Mã Luật cùng Bùi Hạo không thoát được khỏi liên quan có khối người. Tư Mã Luật chết rồi, Bùi Hạo tiếp nhận chức vụ, điều này tương đương với cắt đường tài lộc ngầm của những người đó. Cho nên có người muốn giết chết Bùi Hạo báo thù thay cho Tư Mã Luật, đó cũng không phải là chuyện ngạc nhiên gì.
Bùi Hạo cũng biết mình không thể trong một ngày nửa ngày có thể làm cho chuyện của Hình bộ thuận lý, có thể thu phục được những kẻ đều có mục đích của Hình bộ đó. Mặc dù có Bệ hạ, có Trung Vương chống lưng cho y, nhưng những kẻ lõi đời đó ngoài sáng kính cẩn nghe theo trong tối thì giở đủ mọi thủ đoạn ngáng chân, ngầm hạ sát thủ.
Ví như Bùi Hạo muốn đọc tài liệu của Tư Mã Luật ở nhiệm kỳ trước, quan lại phía dưới không nói câu nào đã chuyển đầy đủ tài liệu chất đầy ba xe ngựa tới. Chuyện của những năm này ở Hình bộ bất luận lớn nhỏ đều được ghi chép trong danh sách, chỉ có điều tin tức hữu dụng lại thiếu tới đáng thương.
Quan lại cấp dưới biết Bùi Hạo muốn là thứ gì, vì vậy bọn họ cố tình chuyển hết tài liệu nhiều năm này của Hình bộ tới, hơn nữa còn làm rối loạn trình tự, giống như một xe ngựa chất đầy cỏ dại. Tâm tư họ kỳ thực rất đơn giản, Bùi Hạo ngươi không phải muốn xem sao? Vậy thì cho ngươi xem, cho dù có mệt không chết được ngươi, cũng làm ngươi tức chết.
May mà Bùi Hạo cùng Lưu Lăng đi xuống phía nam vài tháng nay tâm trí đã dần trưởng thành hơn. Mặc dù còn chưa làm được tới bước đỉnh Thái Sơn sụp xuống mà gặp nguy không loạn. Nhưng chí ít thì hỉ nộ không lộ ra là không có vấn đề gì. Y mới sẽ không thật sự vì bọn đạo chích này trong Hình bộ mà tức giận, như vậy không lý trí cũng không đáng được.
Biết rõ những người này không thể trọng dụng lại vẫn phải dùng. Bùi Hạo đơn giản là không muốn Hình bộ Đại Hán từ đây sẽ bị giải tán. Nhưng để y lấy ra vài người có thể ủy thác trọng trách trong Hình bộ, y cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Từ sau khi từ hoàng cung đi ra, Bùi Hạo không trở về Hình bộ cũng không trở về nhà, mà đi thẳng tới phủ Trung Vương. Lưu Lăng đang xem ba tấu chương mà Hiếu Đế sai Tiểu Lục Tử mang tới, vừa thấy Bùi Hạo tới liền mỉm cười. Chuyện Hiếu Đế định để Bùi Hạo đi về phía tây nghênh tiếp Chu Diên Công đã nói cho Lưu Lăng biết thông qua Tiểu Lục Tử rồi. Cho nên Lưu Lăng liền đoán được ngay Bùi Hạo là tới nhờ viện binh rồi.
Không nói hai lời Lưu Lăng liền chọn ra 50 người từ trong thân binh của mình ra. Sau đó từ 600 giáp binh của Hiếu Đế phái tới phủ Trung Vương lấy ra 150 người, lại cử người gọi Đề đốc Bát môn tuần sát ti Nhạc Kỳ Lân tới, mượn hai trăm sai dịch từ Bát môn tuần sát ti, lại cộng thêm 100 người được Bùi Hạo chọn ra từ sai dịch cấp dưới của Hình bộ. Đội ngũ 500 người cũng đã đủ mạnh rồi.
Nhưng 500 người này không phải là cử cho Chu Diên Công. 50 thân binh của Lưu Lăng cộng thêm 150 cấm quân giáp binh chắc chắn là để cho Chu Diên Công thêm can đảm hơn. Mà nhiệm vụ của 300 người khác thì dưới sự thống lĩnh của Bùi Hạo, mang mấy ngàn súc sinh từ phía tây quay trở về gấp.
Khi Chu Diên Công đi qua huyện An Viễn, Sở Vương Lưu Ngạn đã cử ra 300 binh tốt đi dọc đường hộ tống Chu Diên Công. Đây là nhân số lớn nhất mà y có thể điều động được. Mặc dù Sở Vương vẫn còn treo chức vị quan võ tướng quân Minh Uy tòng tứ phẩm. Nhưng một nơi xa xôi hẻo lánh như huyện An Viễn, sao có thể có được quá nhiều quân trú đóng? Vốn Chỉ huy sứ Kiến Hùng quân Hà Khôn chia ba nghìn binh mã cho Sở Vương Lưu Ngạn. Nhưng vị Vương gia này dựng cờ hiệu ở biên giới Đại Hán, vì không muốn bị triều đình nghi kỵ, cho nên một binh cũng không giữ lại.
Tính cả dân dũng, sai dịch của nha huyện, nhân mã mà Sở Vương Lưu Ngạn có thể điều động cũng không vượt quá con số 500 người. Ngoại trừ nhân viên vì bảo vệ trị an địa phương phải giữ lại ra, có thể nói Sở Vương đã tận tâm tận lực giúp đỡ Chu Diên Công rồi. Chỉ huy sứ Kiến Hùng quân Hà Khôn là một người cẩn thận, đương nhiên không thể bảo vệ Chu Diên Công trong tình huống triều đình không có ý chỉ. Hành động lớn nhất trong cuộc đời này của Hà Khôn chính là trận trước dám chủ động xuất kích cướp hai huyện thành nhỏ của Đại Chu, càng huống hồ bộ đội chủ lực của Kiến Hùng quân cách xa An Viễn chí ít cũng phải hơn 200 dặm. Chờ người của Kiến Hùng quân chạy tới, Chu Diên Công cũng sắp tới Thái Nguyên Phủ rồi.
Khi Chu Diên Công đi sứ tới Tây Hạ chỉ mang theo mấy chục tùy tùng. Nếu không phải Quốc chủ Tây Hạ Ngôi Danh Nẵng Tiêu phái 80 mục dân giúp Chu Diên Công xua đuổi bò dê nửa đường, chỉ e là Chu Diên Công vào tới biên giới Bắc Hán sẽ rất khó đi. Nhưng cũng may Bắc Hán hiện giờ quá nghèo, nghèo tới mức mà ngay cả sơn tặc mã phỉ đều sống không nổi nữa.
Từ trước tới giờ núi Thái Hành có đạo tặc, nhưng trong lãnh thổ Bắc Hán ngay cả một bang mấy chục tên đạo tặc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Điều này không thể không nói là nỗi bi ai của Bắc Hán. Một tên mã tặc thổ phỉ cũng không muốn xuất hiện ở đây, nếu không phải là nơi đây chính tích nổi bật ổn định lòng dân, thì chính là vì nghèo tới mức chim cũng không ở trong ổ.
Rõ ràng, đại bộ phận đất đai Bắc Hán đều thuộc phạm trù thứ hai. Trên núi Thái Hành có sơn tặc. Nhưng họ thà đi mấy trăm dặm tới lãnh thổ Đại Chu cướp bóc mấy thôn phía sau, cũng không muốn gây án ở vùng đất này. Sơn tặc thổ phỉ cũng là người, đều biết người dân Bắc Hán sống thế nào. Mặc dù Chu Diên Công lần này trở về xem như là một con dê béo mập, nhưng ai cũng không muốn cướp số đồ đó của y.
Chu Diên Công đi sứ Tây Hạ đổi lấy sự giúp đỡ mạnh mẽ cho Trung Vương đánh đuổi 20 vạn đại quân chạy về Đại Chu. Trong lòng người dân đều hiểu là chuyện gì, nếu cướp đồ của Chu Diên Công, ăn thịt dê đều có thể bị nghẹn chết. Hơn nữa, với quốc lực hiện nay của Bắc Hán, số gia súc này mang về đơn giản chính là than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thật sự có sơn tặc dám cướp số gia súc này, chỉ e là triều đình Bắc Hán lập tức vỡ tổ.
Bò dê cứu mạng bị sơn tặc cướp đi rồi, e là không cần triều đình động viên, quan quân Bắc Hán sẽ như một con sói đói cắn xé một đám thỏ, không cày xới đoạn núi Thái Hành này thì tuyệt đối không thể xong được. Mà bên trong lãnh thổ Bắc Hán sơn tặc lớn nhất chính là Sử Bất Động tự xưng là An Lạc Công, thủ hạ của gã cũng không quá năm sáu trăm nhân khẩu, quả thật không dám nuốt trôi con dê béo này.
Cho nên trên đoạn đường này Chu Diên Công ngay cả nguy hiểm cũng không hề có. Ngoài đuổi hàng ngàn bò dê thực sự đã quá mệt mỏi ra, một chút nguy hiểm cũng đều không gặp. Thậm chí khi đi qua địa bàn của Sử Bất Động, Chu Diên Công rõ ràng cảm thấy ở lưng chừng núi có người đang chăm chú theo dõi y, xương sống cũng đã bắt đầu thấy ớn lạnh, nhưng cuối cùng vẫn an toàn đi qua.
Sử Bất Động tự hiệu An Lạc Công, gã mới không thể bỏ qua an lạc mà không hưởng thụ, không dại gì mà động vào quân Hán mười mấy vạn quân vừa mới đánh bại quân Chu sỹ khí ngất trời. Nếu thật sự làm như vậy rồi, gã chỉ có thể đuổi đàn bò dê chạy tới Đại Chu thể hiện lòng trung thành. Đương nhiên, trước đó gã cần phải vượt qua được sáu vạn Phủ Viễn quân trấn thủ Nam đại môn Bắc Hán.
Cho nên khi Bùi Hạo dẫn năm trăm kỵ binh đi nghênh tiếp Chu Diên Công, ngoại trừ trên mặt Chu Diên Công thể hiện rõ sự mệt mỏi, bụi đất ra, thì không hề có biểu hiện gì khác. Nỗi lo lắng của Bùi Hạo xem như là trút được gánh nặng, y biết nhiệm vụ của mình tới khi gặp được Chu Diên Công xem như là đã hoàn thành được một nửa rồi.
Nhiệm vụ còn lại chính là sẽ truyền đạt thánh chỉ của Hoàng đế, sau đó sẽ đưa mấy ngàn bò dê ngựa trở về Thái Nguyên phủ. Từ cổ chí kim, Hình bộ Thượng thư làm người chăn dê có lẽ y là người chưa từng có từ xưa tới nay, không chừng sau này cũng không có ai có được cái vinh hạnh này. Tính cả ba trăm bộ tốt của Sở Vương Lưu Ngạn, đội ngũ 600 người do Bùi Hạo thống lĩnh cộng với 80 dân du mục dày dặn kinh nghiệm, đi về cũng không quá khó khăn, chí ít cũng còn nhẹ nhàng hơn Chu Diên Công gấp bội lần.
Còn Chu Diên Công thì kiên quyết chỉ để lại 50 thân binh của Lưu Lăng, những người khác đều để lại cho Bùi Hạo đưa gia súc về. Hai người giằng co nhau, cuối cùng chỉ còn cách chia đôi. Chu Diên Công dẫn theo 100 người, 100 người còn lại sẽ cùng Bùi Hạo trở về Thái Nguyên phủ trước, chờ bò dê ngựa an toàn trở về, sau đó sẽ quay về tìm Chu Diên Công.
Hai người chỉ gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi 2 canh giờ, lập tức chia đôi mỗi người một ngả. Chu Diên Công mang theo ấn tín và thánh chỉ của Khâm sai đại nhân Lục Châu Tuần Án Chuyên Sử, đổi quan phục, cưỡi ngựa lớn của Bùi Hạo mang tới chạy về phía đông nam. Kỳ thực trong số gia súc mà Ngôi Danh Nẵng Tiêu đưa tới có không ít là ngựa thuần Tây Vực. Nhưng Chu Diên Công biết ý nghĩa của những món đồ này, cho nên một cái lông ngựa cũng không động tới.
Đi ngang qua mấy châu phủ đều bị hạn hán lâu ngày, lương thực trên ruộng hầu như không hề có thu hoạch gì. Chu Diên Công trong lòng muốn mang số bò dê chia cho những người dân bị nạn thiên tai, nhưng do dự một hồi, y vẫn không dám làm như vậy.
Vận khí của Bùi Hạo so với Chu Diên Công kém hơn không chỉ một bậc. Y dẫn đội mang bò dê mới đi chưa được 60 dặm đã gặp một nghìn nạn dân. Những người này sớm đã đói tới mức mặt tái xanh đi rồi, thấy bò dê ngựa béo mập liền chảy nước miếng. Một đám người lao tới muốn cướp, cũng may mà thủ hạ của Bùi Hạo nhiều, cộng với 80 dân du mục cũng có kinh nghiệm dày dặn đó, đã đuổi tan được đám người đó ra phía sau, chỉ tổn thất mười mấy con dê.
Có vết xe đổ rồi, Bùi Hạo không dám lên mặt, đã trú đóng ở huyện Phượng Ninh hai ngày, chờ sau khi một nghìn giáp sỹ của triều đình cử tới mới tiếp tục lên đường. Mà khi y tới phía ngoài cổng thành Thái Nguyên phủ rồi, Chu Diên Công đã đại triển quan uy ở trạm đầu tiên trong tiến trình xuôi nam là huyện Bình An.
Người đầu tiên vuốt râu hùm của Chu Diên Công là Huyện lệnh huyện Bình An Tô Huy. Người này không có năng lực còn cả gan lớn mật, ỷ thế Tô gia là thế gia Thái Nguyên còn có Đại học sỹ Tô Tú nhậm chức ở Quân Cơ Xứ tương đương với Tể tướng.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch