Đế Trụ

Chương 130

Chương 130
Quân lễ.


Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp

Nguồn truyện: Metruyen.com

(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

Khâm sai đại nhân bị một tên Huyện thừa cửu phẩm nhãi nhép ngăn lại ở cổng thành còn bị nói năng lỗ mạng. Chu Diên Công cho dù là nhịn được, nhưng những thân binh đó của Lưu Lăng sao có thể nhịn được? Cũng may phụ trách an toàn của Chu Diên Công lần này là Vương Tiểu Ngưu vừa trở lại bên cạnh Lưu Lăng đảm nhiệm chức đội trưởng đội thân binh. Gã cũng không phải là ăn không ngồi rồi.

Phi ngựa lên phía trước Chu Diên Công, Vương Tiểu Ngưu hô lớn:

- Là tên khốn kiếp nào nói đấy! Khâm sai đại thần, Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, Lục Châu Tuần Phủ Sứ Chu Diên Công đại nhân ở đây, mau mở cổng thành ra!

- Ôi da! Đây là chó hoang nơi nào cắn loạn ở cổng thành huyện Bình An ta thế? Còn Khâm sai đại nhân cái con bà mày, huyện Bình An từ lúc Đại Hán lập quốc đến nay đã 20 năm rồi, Quận thủ đại nhân đều chưa tới, còn nói Khâm sai sao? Chớ có nói lời vô nghĩa với ông mày, còn không đi chúng mày sẽ có kết cục như đám loạn dân đó!

Vương Tiểu Ngưu tức giận còn muốn mắng chửi người, Chu Diên Công thấy nạn dân bị thương trong lòng đang rỉ máu liền thúc ngựa tiến lên phía trước vài bước. Y để Vương Tiểu Ngưu lấy thánh chỉ và ấn tín trong tay nải ra, đích thân giơ thánh chỉ được viết trên vải lụa vàng lớn tiếng nói:

- Mở mắt ngươi ra nhìn cho rõ! Bổn quan phụng ý chỉ của Hoàng đế Bệ hạ tuần sát lục châu phía nam, nếu còn không mở cổng thành đừng trách bổn quan vô tình!

Tên Huyện thừa đó từ khi lọt lòng mẹ ra tới giờ đều chưa được nhìn thấy thánh chỉ có bộ dạng thế nào, nhưng gã cũng biết thứ đồ vật màu càng sáng chắc chắn là có liên quan tới hoàng gia. Làm Huyện thừa 10 năm rồi gã vẫn có chút lịch duyệt như vậy, là cậu em vợ của Huyện lệnh đại nhân, gã vẫn có thể tiếp xúc với một số kiến thức trong chốn quan trường.

Ý thức được người đàn ông nho nhã đó trên lưng ngựa ngoài cổng thành không nhầm là Khâm sai đại thần do triều đình phái tới, trong lòng Huyện thừa Vương Độc giống như là bị chấn động. Cuộc đời này của gã tới giờ đã gặp quan lớn nhất là Quận thủ đại nhân Khánh Châu. Đó vẫn là nhìn thấy Quận thủ đại nhân từ rất xa. Lần trước cùng với tỷ phu tới Khánh Châu phủ gửi quà đại thọ cho Quận thủ Âu Dương Chuyên, là một trang sử chói lòa của cả cuộc đời gã tới giờ.

Quận thủ đại nhân nghe nói là quan chính tứ phẩm, còn lớn hơn tỷ phu không biết bao nhiêu cấp bậc. Còn Khâm sai là quan gì gã cũng không biết, chỉ nghe tỷ phu Tô Huy nói Khâm sai đại diện cho Hoàng đế Bệ hạ. Lởi của Khâm sai nói chính là lời của Hoàng đế Bệ hạ, ngang với thánh chỉ.

Tận mắt thấy một người ra vẻ Khâm sai đứng ở cổng thành quát lớn với mình, còn nói sẽ vô tình, điều này khiến cho Vương Độc sợ hãi. Khâm sai giống như Hoàng đế. Khâm sai nói sẽ vô tình với mình, há chẳng phải ngang với Hoàng đế sẽ vô tình với mình rồi sao? Vô tình là khái niệm gì? Điều đầu tiên Vương Độc nghĩ tới kết cục của những người trong huyện Bình An đắc tội với tỷ phu mình.

Gã lập tức vã mồ hôi trán, đầu tiên là muốn chạy xuống đích thân mở cổng thành cho Khâm sai đại nhân. Nhưng vừa nhìn thấy hàng nghìn nạn dân ồn ào bên ngoài, gã lại sợ mở cổng thành sẽ chọc tới tỷ phu đã nghiêm lệnh không cho mình để một nạn dân vào thành. Huyện lệnh huyện Bình An Tô Huy đại nhân đã nói chắc như đinh đóng cột rồi, chỉ cần để một nạn dân vào thì cái mũ ô sa Huyện thừa này của mình đừng có mơ đội nữa.

Uy phong của Hoàng đế Bệ hạ, của Khâm sai đại nhân gã chưa từng gặp. Nhưng gã đã thấy quá nhiều uy phong của tỷ phu đại nhân rồi. Tỷ phu Tô Huy nhậm chức Huyện lệnh huyện Bình An đã 10 năm nay, bao nhiêu người đắc tội với y đã bị cảnh vợ con ly tán phá bại sản? Con số cụ thể Vương Độc không thể nhớ nổi, duy nhất có thể chắc chắn là hai tay không thể đếm hết được.

Cho nên vì bảo vệ mục đích, Vương Độc quyết định trước tiên sai người trở về trưng cầu ý kiến của Tô Huy. Chỉ nghĩ tới sự đáng sợ của Khâm sai đại nhân, gã nói chuyện cũng không dám diễu võ dương uy nữa.

- Khâm sai đại nhân, hạ quan đắc tội, người ở ngoài cổng thành chờ chút, hạ quan sẽ đi mời Huyện lệnh đại nhân tới.

Trên cổng thành thò cổ ra ngoài, Vương Độc vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Lời nói này cũng khiến cho Vương Tiểu Ngưu tức giận. Từ trước đến giờ chưa từng nghe nói Khâm sai đại nhân bị quan địa phương từ chối ngoài cửa. Hơn nữa gã cũng là xuất thân từ gia đình nghèo khó, cũng trải qua những năm thiên tai. Nếu không phải phụ mẫu dành dụm miếng ăn nuôi mình, chỉ e là gã cũng không thể lớn nổi, càng đừng nói trên người hiện nay còn mặc áo quan võ tòng lục phẩm.

Mặc dù quân thủ thành trên tường thành đều là đệ tử phú hộ trong thành cúng tiền đổi lấy chức, tên bắn ra cũng phần lớn là mềm không có lực. Nhưng dù sao người dân tụ tập phía dưới tường thành quá nhiều, hàng trăm mũi tên bắn xuống vẫn làm tổn thương mười mấy nạn dân. Mặc dù đều không bị thương ở chỗ hiểm, nhưng những người dân này ngay cả quần áo dày dặn cũng không có, mũi tên cắm vào người máu liền phun ra.

Thân nhân của người bị thương đưa người bị thương rời khỏi cổng thành tới một khoảng cách nhất định, vừa khóc lóc vừa giúp băng bó vết thương. Họ làm gì có bông băng sạch sẽ gì, chẳng qua là lấy tung tung trên mặt đấy ít tuyết đặt lên thương “khử trùng” một chút, sau đó xé vải trên người mình để quấn lên.

Trong mắt những nạn dân xương xẩu lổm nhỏm này ngay cả tức giận cũng đều không có, đôi khi chỉ là có chút bi thương, thậm chí người bị thương cũng không có ai kêu rên. Họ cố gắng mím chặt môi lại, cố gắng không để mình phát ra tiếng kêu. Trong ánh mắt người bị thương nhìn về phía thân nhân của mình, bao hàm lời xin lỗi.

Đúng vậy, trong hoàn cảnh như vậy, sống tiếp đã là một điều xa vời rồi, mình bị thương còn liên lụy tới người nhà, sau này sao còn có thể sống tiếp đây?

Người bị thương sẽ liên lụy tới người nhà, vì chăm sóc người nhà chỉ có thể thoát ly khỏi đội ngũ nạn dân tìm một nơi tránh gió sống tạm. Nhưng bây giờ năm tháng như vậy, đối mặt với vùng đất hoang vu, không xin được cơm ăn họ làm thế nào để tiếp tục sống?

Chu Diên Công và Vương Tiểu Ngưu nhìn nhau, nước mắt trong mắt bất giác trào ra. Bỗng nhiên trong đám người dấy lên một trận rối loạn, lập tức tiếng khóc chấn động trời đất, bi thương vang lên, mọi người cùng nhìn về phía đó, hóa ra là một người đàn ông bị thương không muốn liên lụy tới thê tử của mình, đã rút mũi tên cắm trên đùi ra đâm vào ngực mình.

Cơ thể gã rất bẩn, tro bụi và bùn lầy đã phủ lên làn da, máu trên ngực như dòng suối nhỏ không ngừng chảy ra, lại không bẩn, còn sạch sẽ hơn cả những người trên tường thành.

Tiếng khóc bi thương lọt vào trong tai lại giống như một con dao găm đâm vào lòng Chu Diên Công. Con dao đó còn lật chuyển trong lòng y, quấy động lương tâm của y.

Sao có thể như vậy chứ? Vì sao lại phải như vậy?

Y nhìn người chết một tay còn cầm tay vợ mình, hai tay gầy gộc nắm chặt lấy nhau. Trên khóe miệng của người đàn ông đã chết, còn có nụ cười xin lỗi. Gã là đang day dứt trong lòng sao? Day dứt vì mình không hoàn thành được lời hứa cả đời bảo vệ thê tử? Là day dứt từ nay về sau thê tử sẽ một mình chăm sóc đứa con mới 5 – 6 tuổi trưởng thành? Hay là day dứt trước đây mình không nên hứa hẹn những gì không thiết thực?

Cùng nguyện sống chết có nhau, nắm tay nhau cho tới khi đầu bạc.

Những chữ đơn giản như vậy, nhưng bây giờ sống tiếp đã trở thành hy vọng xa vời rồi. Cái họ theo đuổi sớm đã không phải là lúc lãng mạn ôm ấp tình cảm, chẳng qua là một bữa cháo không thể no bụng mà thôi. Bất cứ tình cảm nào, hai người phu thê họ trước đó nắm lấy tay nhau đều có vẻ như bất lực rồi.

- Là tên khốn kiếp nào ra tay! Bước ra đây cho bố mày!

Vương Tiểu Ngưu rút hoành đao ở thắt lưng ra, chỉ vào đám quân phòng bị vẫn còn đang xem náo nhiệt trên tường thành quát lớn. Tay cầm đao của gã run lên, gân xanh lộ rõ. Mắt gã đã đỏ bừng lên, tròng mắt lồi ra, giống như muốn lồi ra.

- Có bản lĩnh thì trước đây tới Đàn Châu đao thật thương thật đánh nhau với quân Chu, ra tay với người trong nhà mình xem mẹ gì là bản lĩnh chứ! Bố mày chiến đấu đẫm máu ở biên quan không màng tới sống chết, đám khốn kiếp chúng mày lại giương cung lên bắn trúng hương thân phụ lão của mình! Chúng mày còn con mẹ nó là người nữa không!

Vương Tiểu Ngưu gầm lên chửi, chửi điên cuồng.

Quân thủ thành trên tường thành ngơ ngác nhìn nhau, lập tức tập trung vào thằng điên ở ngoài cổng thành kia.

- Người này là ai?

- Ai biết thằng điên từ đâu chạy tới?

- Thật đúng là con mẹ nó ngu thật, còn tới Đàn Châu đánh nhau với lính Chu, ngu mới đi. Nhưng ngươi khoan hãy nói, nghe nói tên Trung Vương Lưu Lăng gì đó đã dẫn chục vạn đại quân đi xuống phía nam chống địch, Đại Chu chúng ta mới thật sự có chục vạn tên ngốc, ha ha.

Một tên lính gác cổng chỉ tay vào Vương Tiểu Ngưu trêu đùa, không kiêng nể gì hết.

Giọng nói của y rất lớn, trong tiếng khóc của người phụ nữ bị mất chồng đó, giọng nói của y càng có vẻ chói tai, khiến vô số người dân đau lòng.

Vương Tiểu Ngưu đã không thể nhịn được nữa, không riêng gì y, 100 thân binh phía sau y cũng đều là binh lính cùng Lưu Lăng đi xuống phía nam trước đây. Họ đều là trải qua trận đại chiến đẫm máu may mắn sống sót, họ thấy quá nhiều đồng chí của mình nằm trong vũng máu, dù đã chết rồi, nhưng đồng chí của họ cũng giống như một khối thịt bị kẻ địch xâu vào cắn xé. Trên chiến trường những huynh đệ cùng kẻ địch đồng quy vô tận quá nhiều. Phần lớn đã khiến cho những người còn sống mỗi đêm chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ hiện lên khuôn mặt sinh động của từng người.

Nhưng, vì bảo vệ gia viên của mình mà chiến đấu tới chết. Bây giờ trong miệng những tên thủ thành này lại biến thành kẻ ngốc. Điều này khiến cho đám người Vương Tiểu Ngưu, những người sống sót từ chiến trường trở về này sao có thể bình tĩnh được? Những đồng chí chết đi linh hồn trên trời sao có thể an nghỉ được?

- Bắn chết nó cho ta!

Vương Tiểu Ngưu dữ tợn dùng hoành đao chỉ về phía tên lính đó nói.

Chu Diên Công muốn đi ngăn gã lại, nhưng lời nói trong lúc do dự của y không nói ra được. Một thân binh phía sau Vương Tiểu Ngưu rút cung ta, đặt một mũi tên lên, chỉ dùng khoảng thời gian hai hơi thở đã hoàn thành quá trình bắn trúng mục tiêu. Mũi tên đó dưới ánh mặt trời sáng chói, dưới làn tuyết đã nổi bật lên, thê lương như vậy.

Một mũi tên, trúng họng.

Tên lính gác cổng huyện Bình An kêu gào đó căn bản không ngờ trên thế giới này thực sự có tiễn pháp chính xác như vậy. Mặc dù tường thành không cao, nhưng khoảng cách giữa hai người chí ít cũng phải 60 bước. Khoảng cách này, theo lực tay của mình dù có thể miễn cưỡng bắn tên đi, nhưng độ chính xác lại chắc chắn không có. Mũi tên đó bắn lên đùi của nạn dân vừa rồi chính là y bắn đi, chỉ có thể nói là y may mắn mà thôi.

Khoảng cách 60 bước, trong hoàn cảnh không gió một mũi tên cắm xuyên qua họng của đối thủ đối với thân binh của Lưu Lăng mà nói không phải là điều quá khó. Tiễn pháp của bản thân Lưu Lăng rất chính xác, cung tên là một loại vũ khí được hắn sủng ái nhất ngoài thiết thương, thậm chí xét một cách tương đối mà nói, so với thiết thương còn thích hơn nữa. Lưu Lăng tới từ thời hiện đại, cho nên trong lòng hắn đối với vũ khí khoảng cách xa rất khó cưỡng lại được niềm yêu thích.

Mũi tên này mang theo sự tức giận mà bắn đi, căn bản không có ý đồ thị uy. Y vừa ra tay chính là phải giết người. Đi theo bên cạnh Lưu Lăng đã lâu, những thân binh này ai nấy cũng đều có một sát khí khiến người ta kinh sợ. Sau khi một mũi tên bắn đi đạt mục đích, thân binh đó lại giơ cung tên của mình lên hô lớn một tiếng:

- Chết vẫn chưa hết tội!

Dưới sự dẫn dắt của Vương Tiểu Ngưu, 100 thân binh đồng thời rút hoành đao ra, trên ngựa trang trọng hành quân lễ với nạn dân đã chết. Dưới ánh nắng mặt trời lạnh lùng, 100 cây hoành đao đó đã phát lên ánh sáng chói lòa.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất