Đế Trụ

Chương 131

Chương 131
Mở kho


Chu Diên Công thở dài, người đã giết rồi, Khâm sai đại nhân là y đây cũng không lên tiếng ngăn cản. Nếu chuyện này truyền tới Thái Nguyên phủ đừng nói là bản thân y, cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định tới Vương gia. Nhưng Chu Diên Công không hối hận vì mình không hạ lệnh ngăn Vương Tiểu Ngưu lại, mà ngược lại còn có cảm giác vui sướng sau khi báo thù.

Tên lính canh đó lảo đảo ngã xuống tường thành. Hai tay gã còn cầm lấy mũi tên trên cổ họng mình, dường như muốn nín thở để rút ra, nhưng tiếc là gã chỉ phí công mà thôi. Gã không ngờ vài câu nói của mình đã rước họa sát thân. Nếu gã biết được người phía đưới quả thực dám ra tay giết người, gã chắc chắn sẽ rút loại lời nói của mình, tình nguyện thu về mũi tên mình đã bắn ra. Cho dù là phủ phục dưới chân của nạn dân kia, hôn lên đầu ngón chân dơ bẩn của hắn, gã cũng bằng lòng.

Đáng tiếc là tất cả đều không có từ nếu.

Thời kỳ thịnh Đường những công tượng có tay nghề giỏi đã cải tạo được kỵ cung khi triều Tùy nam chinh Trần quốc đã thiết kế ra. Hiện giờ kỵ binh Bắc Hán được trang bị chính là một loại lợi khí sát nhân được cải tiến qua mấy đời này. Khi triều Tùy nam chinh Trần quốc đã tập kết một lượng lớn thợ thủ công tài giỏi của cả nước chế tạo ra một loại cung tiễn thích hợp cho kỵ binh sử dụng. Ở thời kỳ triều Đường, cự ly bắn của lợi khí sát nhân này được đã được nâng cao cực lớn.

Khoảng cách sáu bảy mươi bước, ngay cả bì giáp dày nặng cũng đều xuyên thủng, ngay cả áo giáp lá sắt cũng đều có thể xé rách, càng huống hồ là thịt da yếu mềm.

Vương Độc bị sát khí của đám kỵ binh đó ngoài thành hù cho sợ hãi. Từ trước đến giờ gã chưa bao giờ cảm nhận được luồng sát khí lạnh lùng có thể khiến cho tim người ta ngừng đập. Vào thời khắc này, gã bỗng phát hiện thấy cái chết đã cận kề bên mình rồi, thấy tên thủ hạ ngày thường hiếu kính với mình, bị người ta bắn một mũi tên mà chết, gã lại ngay cả dũng khí quát lớn kẻ sát nhân cũng không có.

- Lạm sát kẻ vô tội, chết không có gì đáng tiếc!

Vương Tiểu Ngưu hung hăng chửi một câu, lập tức giơ hoành đao trong tay lên, chỉ về phía Vương Độc nói: - Ngăn cản Khâm sai đại nhân vào thành, ngươi đã phạm tội chết rồi! Cuối cùng cảnh cáo với ngươi một câu, nếu còn không mở cổng thành nữa thì kẻ kế tiếp sẽ là ngươi!

Vương Độc bị lời hù dọa này liền rụt cổ lại, gã thậm chí còn cảm thấy khi Vương Tiểu Ngưu giơ hoành đao lên một mũi tên sắc nhọn đã cắm vào yết hầu mình rồi, theo bản năng đưa tay ra ôm lấy cổ, bàn tay lạnh lẽo.

- Mở …. Mở cổng thành đi!

Vương Độc dùng sức đá tên lính canh phòng bên cạnh mình đã sợ ngây người ra. Từ phản ứng của thủ hạ của mình, gã đã có thể biết được bộ dạng của mình lúc này. Cơ thể run rẩy, ẩn nấp bên trong chính là nỗi sợ hãi. Theo gã thấy không ai có thể thờ ơ khi cận kề với cái chết cả.

Hơn trăm tên lính phòng bị trên tường thành đứng trơ như tượng đá, trong tay chúng cũng cầm cung tên, nhưng lúc này không ai muốn dùng vũ khí của mình để báo thù cho đồng chí của mình. Họ thậm chí còn không giữ nổi vũ khí giết người trong tay mình. Tang lên một tiếng, có người đã kịp phản ứng lại, ném cung tên trong tay xuống chạy xuống thành, hô đồng bọn của mình mau mở cổng thành ra.

Thấy bộ dạng xấu xa của họ, Vương Tiểu Ngưu oán hận thấp giọng chửi: - Bộ dạng cháu chắt này, nếu quân Chu đánh tới chỉ e là bọn chúng mở cổng thành còn nhanh hơn!

Chu Diên Công bị lời nói của Vương Tiểu Ngưu dọa cho hoảng sợ. Câu nói này không hề giả dối chút nào, nhìn bộ dạng của những quân phòng thủ này, thật sự nếu quân Chu ở Đàn Châu không bị Vương gia đánh bại, 20 vạn quân Chu đi về phía bắc che trời phủ đất đánh tới. Tới khi đó chỉ e là huyện thành như huyện Bình An này ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.

Vừa nghĩa tới hậu quả thất bại của trận chiến Đàn Châu, Chu Diên Công cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt. Khi mình ở Tây Hạ đã thấy rõ ràng minh chứng cho việc nước yếu không bang giao như lời Vương gia nói, sau khi mình tới Tây Hạ được sắp xếp vào dịch trạm vô cùng đơn sơ, sau khi tới 5 ngày, quan lại cấp cao nhất của Tây Hạ được tiếp xúc lại chỉ là một Dịch thừa của trạm dịch đó!

Mặc dù không biết vì sao Ngôi Danh Nẵng Tiêu lại thay đổi chủ ý, hơn nữa còn đích thân tiếp đãi mình. Nhưng từ vẻ mặt của Ngôi Danh Nẵng Tiêu đầy tự tin kiêu ngạo, trong lời nói không hề giấu giếm khí phách, Chu Diên Công đều cảm thấy có một nỗi khuất nhục. Mặc dù y không đồng ý toàn bộ đề nghị của Ngôi Danh Nẵng Tiêu, nhưng sự đấu tranh của mình về mặt thực lực hùng hậu của đối phương rõ ràng là bất lực rồi. Mà đối mặt với quân phòng bị trên thành huyện Bình An, y cảm thấy không hề ấm ức, mà là một cảm giác giống như tuyệt vọng trong lòng.

Đất nước như vậy, nếu không có Trung Vương Lưu Lăng có ơn tri ngộ với mình, nếu không có Hiếu đế Bệ hạ hùng tài đại lược lại không thể phát triển quyền cước, y có thể lưu luyến sao?

Trong âm thanh chầm chậm, cổng thành được người ta từ từ kéo ra. Binh lính thủ thành Vương Độc dẫn đầu từ trên tường thành chạy xuống, run rẩy quỳ trước cổng thành, chẳng qua chỉ là một mũi tên mà thôi, đã đánh tan sự kiêu ngạo của họ, từ đó khiến cho cơ thể họ run rẩy yếu đuối.

- Hạ quan …. Hạ quan Huyện thừa huyện Bình An Vương Độc tham kiến Khâm sai đại nhân.

Vương Độc cúi gằm đầu xuống, bộ dạng của gã giống như một con đà điểu chui đầu vào trong cát, cái mông cao cao vểnh lên, nhưng không có ai vì bộ dạng đáng buồn cười của gã mà cảm thấy buồn cười. Chu Diên Công thấy cổng thành đã mở, liền vẫy tay nói lớn:

- Các vị hương thân! Mọi người cùng ta đi vào! Ta tên là Chu Diên Công, là khâm sai do Bệ hạ phái tới cứu tế. Bệ hạ đã khai ân toàn bộ châu phủ quận huyện đều mở kho lương thực cứu tế nạn dân. Ta chính là Bệ hạ cử tới phát lương thực cho các vị hương thân.

Những người nạn dân mê man ngẩng đầu lên nhìn Chu Diên Công, giống như là lời y nói không có gì đáng quan tâm, thậm chí trong mắt họ nhìn về phía Chu Diên Công còn có chút cười chua xót. Chu Diên Công biết những nạn dân đó nghi kỵ điều gì, hoặc là nói họ căn bản không tin lời của y nói.

Chu Diên Công mở thánh chỉ ra, ở trên ngựa giơ ra về hướng các nạn dân, sau đó lớn tiếng nói với các nạn dân: - Các vị hương thân, đây là thánh chỉ của Bệ hạ đích thân viết. Trong mắt Bệ hạ, các vị đều là con dân trung thành nhất của Đại Hán. Hiện nay các người đều đang bị nạn, trong lòng Bệ hạ vô cùng đau khổ. Trong thánh chỉ viết rất rõ ràng, Bệ hạ mệnh lệnh cho các huyện đều phải mở kho lương cứu tế nạn dân! Ta chính là Bệ hạ phái tới đốc thúc địa phương mở kho thóc, xin mọi người hãy tin ở ta!

Mọi người trầm mặc một lát, ngay sau đó lập tức phát ra một trận pháo tay giòn giã.

- Bệ hạ vạn tuế!

- Bệ hạ không quên chúng ta!

- Trong lòng Bệ hạ có người dân chúng ta!

Đám đông bắt đầu khởi động, những nạn dân đều chen chúc phía trước, đều muốn xem thánh chỉ trong tay Chu Diên Công. Mặc dù đại bộ phận họ đều không biết chữ, đều không biết bên trong thánh chỉ viết gì. Nhưng họ đều có thể thấy được tia hy vọng sống sót trên quyển trục màu vàng đó, gần trong gang tấc rồi.

Chu Diên Công lớn tiếng hô: - Các vị hương thân! Các vị hương thân không nên rối loạn! Theo thứ tự vào thành, ta bảo đảm rất nhanh mọi người có thể ăn được một bữa cơm nóng! Chu Diên Công ta dùng cái đầu của mình để đảm bảo, chỉ cần mọi người vào thành ai cũng đều có cơm ăn!

Vương Tiểu Ngưu cũng lớn tiếng hô theo: - Các vị hương thân, không nên loạn, theo thứ tự vào thành, sau đó sẽ tập trung trên khu đất trống, Chu đại nhân sau khi vào thành sẽ lập tức bố trí mở kho phát lương thực!

Dưới sự chỉ huy của Chu Diên Công và Vương Tiểu Ngưu, đám nạn dân không có rối loạn, mà trật tự đi vào huyện thành Bình An. Dưới sự giúp đỡ của hai người cùng thôn, người phụ nữ đó đã ôm thi thể của chồng mình lên bước vào đội ngũ phía trước. Nàng vừa đi vừa cúi đầu nhìn mặt chồng mình nói: - Chàng mở mắt ra mà nhìn đi, vạn tuế không có bỏ rơi chúng ta, vạn tuế đã sai Chu đại nhân tới cứu chúng ta rồi. Chúng ta đưa chàng cùng đi nhìn lương thực, cùng đi xem.

Những nạn dân khi bước được một nửa, thì Huyện lệnh huyện Bình An Tô Huy nghe tin hổn hển chạy tới cổng thành, vừa chạy gã vừa chỉnh sửa lại mũ quan đã bị xiêu vẹo của mình. Khi xông tới cổng thành gã đã nhìn thấy nạn dân nối đuôi nhau đi vào mà sửng sốt, nhưng lập tức bước nhanh tới nghênh đón Chu Diên Công.

- Hạ quan Huyện lệnh huyện Bình An Tô Huy, tham kiến Khâm sai đại nhân.

Từ lời báo cáo của thủ hạ, Tô Huy đã biết Khâm sai đại nhân đã tới ngoài cổng thành, hơn nữa còn hạ lệnh bắn chết tên lính phòng thủ có mắt không tròng. Đối với cái chết của thủ hạ mình về danh nghĩa, trong lòng gã chẳng chút để tâm, mặc dù 300 binh lính đóng quân ở huyện Bình An đều là tử đệ của phú hộ trong thành, hơn nữa đều đã cho gã đầy đủ tiền mới được vào quân, nhưng theo Tô Huy thấy sau khi mình lấy tiền đi làm việc, hai bên đã thanh toán xong rồi, không ai nợ ai hết.

Đối với cái chết của một tên con ông cháu cha không đủ nặng nhẹ mà nói, gã càng lo lắng cái mũ ô sa trên đầu mình không giữ được. Mặc dù gã vẫn luôn quảng cáo rùm beng mình là người của Tô gia Thái Nguyên, nhưng lại là một nhánh xa đã bị bất hòa làm thoát ly tông mạch rồi. Tô gia này của huyện Bình An có thành tựu nhất chính là Tô Huy gã, chính là nhờ cha gã gom góp đủ nghìn lượng bạc trắng mua chức quan từ Khánh Châu quận thủ đại nhân về.

Ngày thường gã hầu như tự cho mình là người của Tô gia Thái Nguyên, chỉ là trong lòng gã hiểu hơn ai hết, mình và Tô gia Thái Nguyên đã cách xa mười tám nghìn dặm, có lẽ cả cuộc đời này cũng không thể có điểm chung. Trong mắt gã, vị Đại học sĩ Tô Tú trong Tô gia của Thái Nguyên phủ là đỉnh cao nguy nga, ngay cả nhìn lên gã cũng đều không có tư cách.

Khâm sai đại nhân trước mắt là một vị quan lớn nhất mà cả cuộc đời này của gã mới gặp, nếu có thể hầu hạ Khâm sai được hài lòng, nói không chừng mình có thể tiến thêm bước nữa, cái chức Huyện lệnh tòng thất phẩm gã sớm đã làm đủ rồi, huyện Bình An có bao lớn đâu, tiền có thể ôm vào cũng không nhiều, chẳng phải nhậm chức 10 năm mới thu về đủ số bạc dùng để phụng dưỡng đó sao? Huyện Bình An quá nhỏ, nhỏ tới mức một gia đình có mấy chục quan tiền đồng cũng xem như là phú hộ rồi.

Duy có một phú hộ thực sự thì đã bị gã liên tiếp 10 năm áp bức khiến vợ con ly tán, nhưng ngoài chiếm đoạt lên tới 1500 mẫu đất và một căn nhà lớn ra, bạc vào tay gã cũng không nhiều. Cộng thêm những năm nay tiêu tốn để hướng tới chỗ cao, 10 năm làm Huyện lệnh cũng chỉ tích lũy được chưa tới 2000 lượng bạc, nói ra cũng thật là mất mặt.

Nếu có thể nịnh nọt được Khâm sai đại nhân này, điều mình tới Khánh Châu, như vậy thì tiền đồ vô lượng rồi.

Cho nên, liền quỳ gối trước mặt Chu Diên Công, người đầm đìa mồ hôi.

- Tô đại nhân mời đứng lên đi.

Khi Chu Diên Công ở huyện Phượng Ninh cũng đã hiểu hết về con người Tô Huy này rồi. Sau khi tới huyện Bình An lại càng thất vọng. Triều đình dùng người như vậy làm quan, bách tính không chịu khổ mới lạ!

Chu Diên Công không xuống ngựa, mà dùng roi ngựa chỉ về phía nạn dân đang đứng rất ngay ngắn phía trước nói: - Bổn quan phụng thánh chỉ tuần sát lục châu, đốc thúc quan lại địa phương mở kho lương phát lương thực cứu tế, còn cần Tô đại nhân phối hợp nhiều hơn nữa. Như vậy ta cũng dễ ăn nói với Bệ hạ.

Mở kho lương thực?

Tô Huy nghĩ là mình nghe nhầm, triều đình quản những nạn dân này làm gì? Không phải nói số lương thực tích trữ trong kho đều là dùng để làm cống phẩm ứng phó với Đại Liêu sao?

Chỉ là gã không dám chất vấn Chu Diên Công, Tô Huy gật đầu nói: - Tất cả nghe theo sự chỉ bảo của đại nhân, hạ quan không dám không theo.

Chu Diên Công mỉm cười nói: - Như vậy là tốt rồi. Như vậy đi, Tô đại nhân đi sắp xếp người dựng lều cháo trên khu đất trống, mỗi người mỗi ngày hai bữa cháo loãng, chí ít cũng phải để cho các nạn dân qua được mùa đông này. Ngoài ra còn phải triệu tập một số người xây dựng nhà ở cho các nạn dân, có ăn có ở, chờ tới mùa xuân năm sau các nạn dân mới có sức để làm ruộng.

Chu Diên Công liếc mắt thấy mồ hôi trên trán Tô Huy vã ra, liền cúi người xuống thấp giọng nói: - Tô đại nhân nếu làm tốt, bổn quan cũng sẽ bẩm báo thực lên Bệ hạ biết, đúng không nào?

Tô Huy cứng đờ người ra, liền dập đầu như băm tỏi nói: - Tạ đại nhân chiếu cố, tạ đại nhân chiếu cố!

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất