Chương 132
Người của Tô gia
Dưới ám thị có chút âm hiểm của Chu Diên Công, Tô Huy lần đầu tiên phát hiện làm việc thiện là một chuyện làm người ta cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Ngắm nhìn lều cháo giản dị tự tay mình thu xếp, còn cả những gương mặt hạnh phúc ấm no của những người dân bị nạn đang bưng bát cháo loãng vừa thổi vừa húp kia, Tô Huy còn cảm thấy mình như là Bồ Tát hạ phàm, cứu dân chúng khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Thực ra những nạn dân kia rất dễ cảm thấy đầy đủ, tuy rằng mỗi người một ngày chỉ có hai bát cháo loãng để lấp bụng, nhưng đối với họ đây đã là một việc rất hạnh phúc rồi. Hơn nữa nghe Khâm sai Chu đại nhân nói việc phát cháo loãng sẽ được tiếp tục cho đến đầu xuân năm sau, đến lúc đó bất kể là về quê hương của mình hay ở lại huyện Bình An, tất cả đều do quan phủ đứng ra cung cấp lương thực, hạt giống, nông cụ. Tin tức này truyền ra ngoài càng làm cho người dân cảm thấy phấn chấn, thứ Bắc Hán có nhiều nhất bây giờ chính là đất hoang, chỉ cần có hạt giống có nông cụ, lại nắm được thời gian tốt, sang năm là có thể thoát khỏi cảnh nghèo.
Chu đại nhân còn nói sưu thuế năm sau sẽ được giảm một nửa so với mức ban đầu, tuy rằng không được miễn hoàn toàn, nhưng đã là lần thiện chính lớn nhất của Bắc Hán từ trước đến nay rồi. Bách tính có thể không vui mừng sao? Yêu cầu của bọn họ thực ra rất thấp, chỉ cần ăn đủ no là được rồi, nếu còn có thể có thêm chút ít lợi nhuận, họ có khi còn vui mừng đến mất ngủ, việc trồng trọt với họ chính là một việc rất thực tế, không ai mơ tưởng xa vời vào việc trồng trọt mà trở nên đại phú đại quý cả.
Ba trăm quân phòng vệ, không, là hai trăm chín mươi mấy sĩ binh phòng vệ cùng với các sai dịch trong nha huyện đều bị Tô Huy chỉnh đốn lại, ở vùng đất trống thị trấn tây bắc bắt đầu xây dựng những căn nhà đơn giản. Không yêu cầu quá cao, chỉ cần có thể che gió chắn mưa là tốt rồi. Chỉ cần qua được mùa đông lạnh căm căm này , đến mùa xuân hoa nở đất đai cũng đã giải băng, đến lúc cây cỏ nảy mầm từng đốm xanh xanh trên mặt đất màu vàng kia, cũng là lúc hi vọng của những nạn dân kia đến rồi.
Trận tuyết lớn mùa đông năm nay có tác dụng rất lớn cho việc giải quyết tình hình hạn hán năm nay, chỉ cần trước khi mùa xuân tới có thêm một trận tuyết nữa, đầu xuân năm sau gieo hạt giống, qua vài ngày là có thể nảy mầm. Húp từng ngụm cháo loãng, ai cũng bắt đầu khát khao mong những ngày tháng tốt đẹp mau đến nhanh một chút.
Chu Diên Công biết được thời kỳ đầu mới lập quốc của Bắc Hán, trong danh sách có tổng cộng hơn hai trăm bảy mươi chín ngàn một trăm hộ dân, mà tới Gia Phong nguyên niên Hiếu Đế đăng cơ, trên danh sách chỉ còn lại chưa đầy hai trăm ngàn hộ. Thời gian hai mươi năm, dân chúng không những không phát triển, ngược lại còn giảm đi một phần tư. Mà điều Chu Diên Công không biết là nếu như không có Lưu Lăng trấn giữ biên quan mấy năm nay, theo như phát triển theo lịch sử bình thường, Bắc Hán hiện tại chỉ còn dưới ba mươi lăm ngàn hộ.
Cho dù là như thế, bị mất hụt đi hơn bảy vạn dân những vùng đất hoang vẫn là vô cùng nhiều trên đất nước Bắc Hán, cỏ dại mọc ở khắp nơi. Việc dân cư giảm bớt đi như vậy càng làm cho cục diện hiện tại của Bắc Hán trở nên khó khăn, các nam nhân trong độ tuổi có thể xung quân căn bản đều đã xung quân cả rồi. Bắc Hán lập quốc hai mươi năm nay, quân binh trong quân đội đến hơn một nửa là tham gia từ ngày lập quốc, từ năm Càn Hữu thứ mười lăm về sau hầu như là không có thêm tân binh nhập ngũ.
Hậu quả của lần Đại Chu xâm chiếm chính là số lượng trong quân đội Bắc Hán bị giảm đi gần ba vạn, Đàn Châu, Ngọc Châu, Ứng Châu cùng vài châu phủ hợp lại với nhau mới miễn cưỡng tiếp nhận được thêm gần mươi lăm ngàn tân binh, phần lớn đều là người già và trẻ nhỏ. Cho dù là như thế, mục đích dân chúng đi tòng quân cũng chỉ đơn giản là kiếm bát cơm ấm bụng qua ngày.
Cứ theo đà này, kể cả Trung Vương cầm quân có tài thế nào đi nữa, chỉ sợ sau mười năm cũng phải đối mặt với cảnh quân doanh không còn ai, khó khăn vô cùng. May mắn của Chu Diên Công ở chỗ y không chỉ gặp được một Lưu Lăng có tầm nhìn rộng lại còn gặp được một vị minh chủ biết cách dùng người tài. Y tin rằng chì cần Hiếu Đế bệ hạ cùng Trung Vương hai người tận tâm tận lực, cùng với các quan thần như mình, Bắc Hán chỉ cần sáu bảy năm nữa là có thể phát triển mạnh mẽ.
Chu Diên Công không về dịch quán nghỉ ngơi mà trực tiếp đến đại sảnh nha huyện huyện Bình An. Y sai Tô Huy đem tất cả những văn kiện ngày thường của huyện Bình An ra, sau đó thành thật báo cáo tình hình thật sự của huyện Bình An hai năm qua. Biết rằng vận mệnh của mình đang nằm trong tay Chu Diên Công, câu trả lời của Tô Huy tạm coi là có gì nói nấy, không có ý nói dối, chỉ là gã có hơi lơ là vấn đề đã có bao nhiêu dân chúng bị chết đói, liền báo cáo ít đi bảy phần nhân số.
Chỗ sổ sách này, văn án các loại Tô Huy bỏ bê đã lâu rồi, nhìn thấy đống văn kiện mấy năm nay miễn cưỡng vẫn có thể đọc được, đếngã cũng có chút không thể tin được. Tô Huy nhiều năm không màng chính vụ, thật sự không ngờ tới tên sư gia không lên được mặt kia vẫn có ý giúp gã hoàn thành nốt chỗ việc gã cần làm.
Chuyện này khiến trong lòng gã có chút cảm động, tính sau khi quay về sẽ tăng thêm hai phần tiền lương cho sư gia Tạ Hoán Nhiên. Tên văn nhân nghèo kiết xác đó nghe nói còn là người của Tạ gia vùng Giang Nam, chỉ là khó có thể thấy được dáng dấp của danh gia vọng tộc từ trên người y. Trong mắt Tô Huy, Giang Nam Vương gia, Tạ gia đều là danh môn thế gia, một người tùy tiện bước ra cũng cũng đều vô cùng cao quý, Tạ Hạo Nhiên, tên này không thể nào là người có xuất thân danh môn thế gia được.
Thế nhưng năng lực của y lại rất giỏi, tuy rằng gã không chào đón y, nhưng vì để tiếp tục duy trì nha huyện, mấy năm nay không ít thì nhiều cũng có công nhận công lao thầm lặng của Tạ Hoán Nhiên.
Mà dựa vào bản lĩnh của Tô Huy, yên ổn hơn hai ngàn nạn dân chắc chắn là nằm mơ. Nếu không có Tạ Hoán Nhiên, chỉ sợ gã đã sớm lộ ra sơ hở rồi. Nhưng Chu Diên Công là người như thế nào? Tên Tô Huy tự cho mình không đến nỗi nào trong mắt y chẳng qua cũng chỉ là tên phế vật mà thôi. Theo quan sát của mình, Chu Diên Công phát hiện tên sư gia nhã nhặn của Tô Huy mới là một nhân tài.
Tô Huy là kẻ vừa tham lam vừa keo kiệt, vì thế mà kho lương huyện Bình An vẫn còn được coi là dư dật. Cung cấp chỗ lương thực này cho các nạn dân đến đầu xuân năm sau chắc hẳn không có vấn đề gì, chỉ là cần phải giải quyết vấn đề chất lượng hạt giống, Chu Diên Công vốn muốn cùng Tô Huy thương lượng một lát, lúc sau lại dứt khoát trực tiếp đi tìm Tạ Hoán Nhiên.
Đúng lúc Tô Huy không có việc gì theo sau Chu Diên Công dạ dạ vâng vâng, quản gia trong phủ thần thần bí bí kéo tay áo gã, Tô Huy liền trừng mắt, lập tức muốn giơ tay đánh người, lại để ý đến Khâm sai đại nhân đang ở ngay phía trước, gã gằn giọng hỏi: - Không nhìn thấy lão gia ta đang tiếp Khâm sai đại nhân đi thị sát sao? Có chuyện gì nhất định phải làm loạn vào lúc này?
Lão quản gia Tô Trung uất ức cúi đầu, nói khẽ một câu muốn làm người ta hạnh phúc đến ngất đi.
- Người của Tô Gia ở Thái Nguyên đến rồi, nói muốn gặp lão gia.
Tô Huy nắm vạt áo Tô Trung, thấp giọng hét lên: - Ngươi nói lại lần nữa!
Tô Trung nay đã hơn năm mươi tuổi đã bắt đầu già đi, bị bàn tay to lớn của lão gia tóm lấy đến không thở được, ấp úng nói: - Khâm sai đại nhân vào thành không lâu, một cỗ xe ngựa đã dừng trước cửa phủ. Người đến nói đến từ Tô gia ở Thái Nguyên, còn nói mình là quản gia phủ Đại học sĩ, tên là Tô Hoài.
Tô Huy trong nháy mắt có chút choáng váng, đầu tiên là một vị Khâm sai đại nhân đến ngầm dặn gã chỉ cần làm tốt nhiệm vụ Bệ hạ căn dặn, không chừng cũng có thể thăng quan tiến chức. Tiếp đó là người của Tô gia Thái Nguyên trước nay chưa từng có quan hệ gì với gã, lại còn nói mình là quản gia trong phủ Đại học sĩ Tô Tú, đúng là song hỉ lâm môn a.
Tô Huy cố gắng ổn định cảm xúc của mình, sau đó nhanh chóng liếc qua chỗ Chu Diên Công, nhìn thấy Khâm sai đại nhân đang cúi đầu nghe sư gia Tạ Hoán Nhiên của mình đang nói gì đó, không có chú ý qua bên này, gã hít thật sâu rồi tự nói với bản thân nhất định phải giữ bình tĩnh.
Sai Tô Trung nhanh chóng quay về hầu hạ thật tốt đồng tông (người cùng dòng họ) đến từ Thái Nguyên, gã sửa sang lại một chút rồi từ từ đi đến phía sau Chu Diên Công. Chu Diên Công đang hỏi Tạ Hoán Nhiên loại cây nông nghiệp nào có thể dễ dàng hóa giải thiên tai, xem xem có nên góp lại một chút hạt giống đợi đến đầu xuân năm sau phát cho các nạn dân.
Tô Huy hắng giọng một cái, nịnh nọt cười nói: - Đại nhân, nơi bố trí chỗ ở cho nạn dân phía tây thành có xảy ra chút vấn đề nhỏ, hạ quan… có phải nên đi kiểm tra một chút?
Gã ngữ khí khiêm tốn, Chu Diên Công ở trước mặt gã giống như không phải chỉ là Khâm sai đại nhân mà so với tổ tông nhà gã lại càng giống hơn. Tuy rằng nói là như vậy, so sánh Chu Diên Công với tổ tông của gã ở Thái Nguyên, Chu Diên Công vẫn là thấp hơn tổ tông nhà gã một bậc. Tô Huy không phải tên ngốc, gã biết thân phận Khâm sai đại nhân này của Chu Diên Công là tạm thời, hứa hẹn với gã cũng chưa chắc đã thực hiện được. Nhưng Tô gia Thái Nguyên thì không giống vậy, trong Quân Cơ Xứ bây giờ Đại học sĩ Tô Tú là hồng nhân số một số hai bên cạnh Bệ hạ, nịnh bợ Tô gia Thái Nguyên vẫn là có ích hơn nịnh bợ Chu Diên Công.
Đang cùng Tạ Hoán Nhiên thảo luận vấn đề về nông nghiệp, Chu Diên Công căn bản không chú ý đến tên Huyện lệnh Tô Huy cái gì cũng không biết có ở bên cạnh mình hay không. Chu Diên Công rộng lượng phất tay: - Chuyện của dân không phải chuyện nhỏ, ăn, mặc, nhà ở, đường xá đều là dân sinh. Vấn đề nhà ở không thể qua loa, ngươi mau đi giải quyết đi.
Tô Huy khẩn trương thi lễ tạ lỗi, sau đó không cần ngồi kiệu, dắt lấy một con ngựa, giẫm bàn đạp đến bảy tám lần mới trèo lên được yên ngựa, cùng với sự bảo vệ của thân tín, chạy thẳng về phía tòa nhà của mình.
Lúc này ngồi ngay ngắn trong phòng khách của Tô phủ dùng trà chính là quản gia Tô Hoài của phủ Đại học sĩ Tô Tú. Người này đi theo Tô Tú đã hai mươi năm. Chỉ cần Tô Hoài nguyện ý, Tô Tú sớm đã sắp xếp cho y ra ngoài làm Quận thủ một phương. Chỉ là y đối với Tô gia có một sự trung thành khó có thể tin được, thà rằng cả đời trong Tô gia là quản gia cũng không đồng ý đến nơi khác làm “thổ hoàng đế”.
Cũng chính vì như vậy, Tô Tú cực kỳ tín nhiệm y.
Huyện Bình An nghèo nàn hẻo lánh, không tìm được chén trà ngon, vị trà ngâm ra cũng kém xa món cháo bột chỉ cho chút muối ăn cùng hương liệu. Có lẽ là vì tâm tình không tệ, với một người quen uống trà ngon như Tô Hoài cốc trà vẫn còn có lá trong cốc này lại không chút bắt bẻ, không chỉ thế khi uống còn cảm thấy ngon.
Nghe thấy ngoài cửa truyền tới âm thanh rối loạn, hết một tiếng lại một tiếng âm thanh vì kích động mà có chút khàn khàn truyền tới từ ngoài cửa. Dựa vào khẩu khí Tô Hoài có thể đoán được, người này tới nhất định là vị họ hàng xa với Tô Gia mà lần này y từ Thái Nguyên phủ đặc biệt tới tìm.
Tô Hoài tâm tình không tệ là bởi vì y không đến muộn. Y thấy may mắn vì bản thân mình không hề lười biếng mà nghỉ giữa đường nhiều hơn một chút, nếu không sẽ đến chậm một ngày không thì cũng sẽ không theo kịp Khâm sai đại nhân.
Tô Huy cũng không lo nhiều đến như vậy, vừa bước vào cửa liền hành đại lễ với tiền bối, làm cho Tô Hoài càng thêm thoải mái. Tô Hoài phá lệ đi qua nâng tên tiểu tử “hậu bối” ngày thường y không thèm liếc một cái này dậy, càng nhìn gã càng thêm yêu thích.
- Ngươi chính là Tô Huy?
Tô Hoài ý cười dạt dào hỏi Tô Huy.
- Chính là vãn bối, không biết tộc thúc giá lâm, xin tộc thúc thứ tội.
Không để ý đến lời nịnh nọt của Tô Huy, Tô Hoài cười nói:
- Vừa rồi ta đã xem qua gia phả của ngươi, không sai, Tô gia nhà các ngươi ở huyện Bình An chính là một nhánh của Tô gia ở Thái Nguyên, luận vai vế ngươi gọi ta một tiếng tộc thúc cũng không oan uổng, ta ở trên ngươi một bậc cũng không tính là chiếm tiện nghi của ngươi.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch