Đế Trụ

Chương 134

Chương 134
Tiểu mai hoa trận


Nghe vậy Chu Diên Công quá đỗi sợ hãi, vừa mới tới hơn hai ngàn nạn dân sao chỉ trong chớp mắt lại thêm hơn một nghìn nạn dân nữa tràn vào huyện Bình An rồi? Tên Tô Huy này cũng thật khó dùng! Nếu như đám nạn dân này trong lúc phẫn nộ mà đánh chết mệnh quan triều đình, chỉ sợ không phản cũng không được rồi. Tuy hơn nghìn nạn dân có là phản loạn cũng không thể gây ra hậu quả gì lớn, nhưng Chu Diên Công sao có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt mình?

Chu Diên Công xoay người nói với Tạ Hoán Nhiên: - Tạ Huyện thừa, ngươi ở lại đây tận tâm tận lực trấn an lòng dân, tuyệt đối không thể để đám nạn dân kia biết được tin tức ở thành Bắc! Ta bây giờ liền qua đó, thế nào cũng không thể để Tô đại nhân mất mạng.

Nói xong, Chu Diên Công leo lên ngựa, thân binh của y đã phân nhau ra đi sắp xếp an bài cho nạn dân, bên cạnh y chỉ còn lại năm sáu tên hộ vệ, y cũng không kịp gọi quá nhiều người, cùng tên nha dịch báo tin thúc ngựa thẳng tiến về phía cửa Bắc. Tạ Hoán Nhiên nhìn đám người Chu Diên Công vội vã rời đi nhíu mày giật mình, trong lòng bỗng cảm thấy rất hỗn loạn. Hắn biết mình hoảng loạn là vì tin tức đám nạn dân kia đang bao vây, tấn công Huyện lệnh, thế nhưng sự giáo huấn thấy nguy không loạn của Tạ gia Giang Nam mười mấy năm nay khảm trong cốt hắn vì sao lúc này lại có chỗ buông lỏng?

Hắn cưỡng chế ra lệnh cho bản thân không được hoảng loạn, sự dạy dỗ bao năm của gia tộc giúp hắn ngửi ra được mùi âm mưu từ lời tên nha dịch kia vừa nói. Âm mưu? Có âm mưu gì chứ? Hắn tự nói với bản thân mình phải bình tĩnh, vừa rồi bản thân trong lúc gặp tên nha dịch dường như đã nắm được điểm đáng ngờ nào đó, nhưng điểm đáng ngờ đó như tia chớp lóe sáng rồi vụt tắt đi, bây giờ nghĩ lại lại phát hiện ra chỉ là một màn hỗn độn.

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.

Tạ Hoán Nhiên trong lòng lặp lại liên tiếp ba lần câu nói này, rồi hít sâu, hắn biết mình có lẽ sẽ gặp được chuyện lớn nào đó. Cuối cùng, trong đầu hắn lóe lên, lần này hắn sẽ không để phán đoán kia chạy mất mà nhất định nắm nó thật chặt trong lòng bàn tay.

Tên nha dịch kia là lần đầu tiên đến thông báo cho Khâm sai Đại nhân Chu Diên Công,

Gã nói bên cạnh Tô Huy chỉ có vài người, bị hơn một ngàn nạn dân bao vây? Không đúng! Đây chính là điểm đáng ngờ! Ba trăm quân phòng giữ đều đang ở gần Bắc thành xây dựng nhà ở cho dân tị nạn, đám nha dịch trong huyện thành cũng đang ở đó. Đội ngũ ba bốn trăm người đều đứng dàn ra ở phía trước, Tô Huy không cầu viện quân phòng giữ mà lại đến lều phát cháo bên này cầu cứu? Một đám người đói khát dường như đến sức đi đường còn không có, làm sao đỡ nổi ba bốn trăm quân phòng giữ có trang bị vũ khí đầy đủ?

Kể cả thật sự có hơn ngàn nạn dân công kích Tô Huy, Chu đại nhân qua bên đó thì có thể làm được gì đây?

Đây chính là âm mưu, mà người bị gài bẫy chính là Khâm sai Chu đại nhân!

Có được kết luận như vậy, Tạ Hoán Nhiên bỗng phát hiện toàn thân mình mồ hôi đầm đìa, hắn cảm thấy mình như rơi vào một khe nứt trong tảng băng lạnh giá hay đang bị đốt cháy trong đám lửa trên đồng cỏ. Nội tâm hắn lo lắng bất an, còn có một loại cảm giác nữa… Hưng phấn!

Chu Diên Công mang theo năm thân binh dưới sự dẫn dắt của tên nha dịch đi về phía cửa Bắc, suốt đường đi hết sức nôn nóng, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra, nhưng rốt cuộc là chuyện xấu như thế nào? Thành ở huyện Bình An vốn không lớn, đi ngựa từ cửa Nam tới cửa Bắc chỉ tốn mười phút, nhìn thấy cửa Bắc ở phía xa xa như đang ngóng trông mình, lòng Chu Diên Công liền bình tĩnh lại.

Có điều không đúng!

Đây chính là phản ứng đầu tiên của y, Chu Diên Công lập tức ghìm lại cương ngựa, con ngựa hí lên vài tiếng, vó ngựa phía trước giơ lên cao, ngừng lại một cách dứt khoát. Tên nha dịch đi phía trước nghe thấy đằng sau có động tĩnh, quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Diên Công tự dưng dừng lại. Sắc mặt gã khẽ biến, liền thúc ngựa trở về, nói: - Đại nhân đi nhanh một chút, chậm thêm một lát e rằng không cứu được Tô đại nhân nữa rồi.

Sắc mặt Chu Diên Công trở nên thâm trầm, cười lạnh: - Đằng trước thật sự có hơn ngàn nạn dân đang làm loạn ư?

Biểu tình trên mặt tên nha dịch lại thay đổi một lần nữa, một ánh mắt hoảng loạn chợt lóe lên đều bị Chu Diên Công nhìn thấy rõ ràng.

- Đại nhân, quả thật là có nạn dân làm loạn. Lúc tiểu nhân tranh thủ đi báo tin Tô đại nhân đã sắp không chống đỡ nổi rồi, đám nha dịch bảo vệ Tô đại nhân bị đánh hơn phân nửa, nếu tiếp tục chậm trễ chỉ sợ là muộn mất rồi.

Gã vội vàng nói.

Chu Diên Công dùng roi ngựa chỉ ra phía cửa thành hỏi: - Nếu như có hơn một ngàn nạn dân đang làm loạn thì tại sao lại yên tĩnh như vậy? Từ đây đến cửa thành chỉ cách có nửa dặm, tại sao lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh ồn ào nào hả?

- Cái này…

Tên nha dịch nhanh chóng tính toán một chút, vội vàng nói: - Đại nhân nói như vậy quả thực có chút kỳ quái, chẳng lẽ… Chẳng lẽ Tô đại nhân đã bị hại rồi?!

Vẻ mặt gã vô cùng gấp gáp, nhưng đối với Chu Diên Công mà nói chỉ là một màn biểu diễn vô cùng đặc sắc mà thôi. Năm tên thân binh đều là những lão binh từ chiến trường trở về, cũng đã phát hiện ra không khí bất thường. Đội trưởng Lưu Dũng thúc ngựa tới cạnh Chu Diên Công nói: - Đại nhân, không bằng để ty chức qua đó xem trước, ngài ở đây chờ tin.

Dù gì cũng liên quan đến sống chết của mệnh quan địa phương, tuy rằng Chu Diên Công cảm thấy việc này có điều khác thường, nhưng trong lòng y chỉ là cho rằng Tô Huy lừa mình đến đây chỉ là muốn giấu mình làm chuyện gì đó, mà những nạn dân kia đã có đám Vương Tiểu Ngưu chăm sóc, phỏng chừng Tô Huy muốn đuổi những nạn dân kia đi cũng sẽ không thành công. Y nghĩ một lát rồi gật đầu: - Cũng được, ngươi đến phía trước xem sao.

Lưu Dũng lên tiếng, phân phó thủ hạ: - Bảo vệ tốt đại nhân!

Đám thân binh còn lại đáp một tiếng, thúc ngựa tiến lên bảo hộ Chu Diên Công ở bên trong. Tuy ít người nhưng bọn họ bảo vệ Chu Diên Công như một bức tường kín vậy. Bốn người bốn phương hướng, trên tay luôn cầm chắc chuôi đao bên thắt lưng, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra hoành đao sáng loáng kia.

Lưu Dũng thúc ngựa tiến lên vài bước, đi qua cửa Bắc chính là con đường chính của huyện Bình An rồi, nhưng kể cả là như thế, con đường này cũng không rộng đủ hai trượng. Hai bên đường chính là nhà dân thấp bé còn có phần rách nát. Lưu Dũng vẫn cầm sẵn thanh đao, chậm rãi thúc ngựa đi về phía trước.

Trên một mái nhà ven đường bỗng lóe lên một thân ảnh, chỉ là qua một cái chớp mắt liền không thấy đâu rồi. Lưu Dũng rút đao ra thúc ngựa trở về, vừa chạy vừa hét lên: - Bảo hộ đại nhân, có thích khách!

Hắn vừa hô lên thì tên nha dịch huyện Bình An ở bên cạnh Chu Diên Công liền rút đao ở bên hông ra, chém về phía cổ Chu Diên Công! Chu Diên Công không ngờ tới tên nha dịch huyện Bình An kia ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật ám sát mình, một Khâm sai đại thần của triều đình, y một chút phản ứng cũng không có, đứng yên nhìn thanh đao mang đầy sát khí chém về phía mình.

Đoang một tiếng, thân binh đầu tiên ở phía sau Chu Diên Công rút đao ra, tiến lên phía trước, chém về phía mặt Chu Diên Công, vừa vặn đánh rơi đao trên tay tên nha dịch, tên nha dịch kia thất thủ, nhanh chóng thúc ngựa, xoay mình bỏ chạy.

Thân binh vừa cứu Chu Diên Công một mạng cười lạnh, hừ một tiếng, một đao từ phía sau đầu tên nha dịch chém xuống, cái đầu kia cứ như một miếng đậu phụ bị con dao vừa sắc vừa nhọn cắt ra, màu đỏ, màu trắng, một tia ý thức chợt hiện ra. Một nửa đầu tên nha dịch rời khỏi thân thể, rơi lạch cạch xuống mặt đất.

Mặc dù Chu Diên Công đã từng nhìn thấy những cảnh như vậy, nhưng cảnh máu tanh chết chóc như này vẫn làm y hoảng sợ một phen. A một tiếng, thân thể cũng không vững, con tuấn mã mà y ngồi chịu ảnh hưởng cảm xúc của chủ nhân, hí lên một tiếng rồi chạy đi, còn Chu Diên Công nhất thời không nắm chặt dây cương, suýt chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Một tên thân binh khác nhanh tay nắm được dây cương, con ngựa bị kéo thẳng đứng lên, Chu Diên Công đỡ không được liền ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Lúc này cách đó không xa, Lưu Dũng tăng tốc trở về, vó ngựa còn chưa chạm đất hắn đã từ trên lưng ngựa nhảy xuống, chạy nhanh về đỡ Chu Diên Công dậy, còn chưa kịp đỡ Chu Diên Công lên ngựa, một tiếng hô vang lên, trên nóc nhà bốn phía xuất hiện bốn mươi mấy tên cung thủ của quân phòng giữ!

Ô…ô…ô…n…g! Không đợi có người ra lệnh, đám cung thủ quân phòng giữ kia tự mình khai tiễn. Thân thủ của đám quân phòng giữ này không hẳn mạnh mẽ, mấy mũi tên kia cũng chỉ là bắn loạn xạ linh tinh. Chỉ là con đường không được rộng, bọn chúng lại ở trên nóc nhà bắn xuống, ở cự li như này chính là mèo mù cũng bắt được chuột chết.

Nếu như Chu Diên Công không ngã ngựa, dựa vào thân thủ của các thân binh, chỉ cần thúc giục chiến mã, chuyển hướng tiến vào con hẻm nhỏ là rất nhanh có thể thoát khỏi tầm mắt của đám cung thủ kia. Thế nhưng Chu Diên Công chưa từng trải qua chiến trận rõ ràng phản ứng có chút chậm chạp, nhìn những mũi tên lần lượt bắn về phía mình kia một chút phản ứng đều không có.

Kị sĩ ở trên lưng ngựa vung đao chém đứt mũi tên “không cẩn thận” bay về phía mình, bốn mươi mấy tên cung thủ trong một khoảng cách như này đến một tên kị sĩ cũng không bắn trúng.

- Phân một người lao ra thông báo cho Vương giáo úy!

Lưu Dũng một bên bảo vệ Chu Diên Công một bên quát.

Một thân binh không chút do dự, đôi chân mạnh mẽ kẹp vào bụng ngựa, thúc nó chạy đi. Mắt nhìn thấy hắn sắp thoát khỏi nơi này, một mũi tên nghiêng nghiêng bay qua đó, bắn trúng lưng người thân binh kia. Vì hắn không có nhiệm vụ chiến đấu nên trên người chỉ mặc một chiếc áo giáp da mỏng manh, không đủ để ngăn chặn mũi tên đó, một bông hoa máu nở ra trên lưng hắn, hừ buồn một tiếng, dùng sống đao đập xuống lưng ngựa một cái, nhanh chóng thoát ra ngoài.

Có lẽ do mũi tên bắn đã thuận tay hơn, ban đầu ngắm không chuẩn nhưng càng bắn càng chuẩn. Kỵ sĩ trên lưng ngựa bảo vệ Chu Diên Công lui về phía sau, mắt nhìn tên bắn càng lúc càng dày đặc, các thân binh giờ đã luống cuống, chân tay loạn lên. Lưu Dũng mệnh lệnh cho các sĩ binh xuống ngựa, hi sinh chiến mã để yểm hộ Chu Diên Công lui về.

Bỗng nhiên từ hai con hẻm nhỏ ở hai phía xuất hiện mười tên quân phòng giữ, trên tay cầm hoành đao của người Bắc Hán lao đến. Từ phía cửa thành cũng có không dưới một trăm quân phòng giữ xông đến, âm thanh chém giết làm rung động đến nửa thị trấn.

Lưu Dũng ánh mắt nghiêm nghị nhìn đám thủ vệ quân đang vây đến, hét to: - Mai hoa trận! Bảo vệ Chu đại nhân!

Bốn người lập tức vây bên ngoài Chu Diên Công, vừa che chở Chu Diên Công vừa di chuyển về phía trước. Cả bốn người đều quay lưng về phía Chu Diên Công, không ngừng thay đổi vị trí của nhau. Tên quân phòng giữ đầu tiên xông ra gào thét chém một đao xuống một thân binh, thế nhưng đao của hắn mới đi được nửa đường, mai hoa thiếu đi một cánh đã xoay tròn né tránh, trước mặt hắn chỉ còn khoảng không, con đao mất đi mục tiêu dừng giữa không trung một lát.

Lưu Dũng xoay người tiếp nhận vị trí của thân binh kia một đao chém xuống cổ tên quân phòng giữ, máu trên áo tên quân phòng giữ bắn lên người Lưu Dũng. Không để ý tới hắn sống hay chết, bước chân Lưu Dũng không ngừng bước về hướng khác. Thân binh bên cạnh hắn dùng hoành đao đánh bay đao của một quân phòng giữ khác, thân mình cũng nhanh chóng quay đi. Thân binh thay vị trí của hắn một đao trảm trên cổ một tên quân phòng giữ, một bên vai cùng một cánh tay lần lượt bị chém xuống.

Chỉ có điều quân phòng giữ quá đông, mai hoa trận bị thiếu mất một cánh cũng bắt đầu có sơ hở. Vốn dĩ còn có thể di chuyển chậm, nhưng rồi cũng bị quân phòng giữ trước sau trái phải vây chặt không thể tiến về phía trước được nữa. Vốn dĩ mai hoa trận là do sáu người kết hợp với nhau, chẳng những bị thiếu mất một cánh, hơn nữa vốn dĩ do võ sĩ dũng mãnh nhất làm nhụy hoa, tiếp ứng năm cánh hoa còn lại xoay quanh lỗ hổng bên trong.

Thế nhưng người làm nhụy hoa lúc này lại là Chu Diên Công, tuy rằng y đã tỉnh táo bình tĩnh lại, chỉ có điều một thư sinh tay trói gà không chặt như y làm sao có thể trợ giúp được bốn thân binh kia? Bốn người họ không chỉ phải đối mặt với mười mấy tên quân phòng giữ hoặc đâm hoặc chém qua đây, lại còn phải phân tâm bảo vệ Chu Diên Công, trong chốc lát liền cực kỳ nguy hiểm.

Nhìn vào mai hoa trận một đòn cũng không chịu nổi kia lại như đang trôi bồng bềnh trên một dòng sông, mặc cho quân phòng giữ tấn công như thế nào cũng không phá được một cánh.

Không đến thời gian một tuần trà, bên ngoài mai hoa trận đã nằm xuống ít nhất mười mấy bộ thi thể. Quân phòng giữ ban đầu gào thét tiến về phía trước dần dần bị sự sợ hãi bao phủ, thế chủ động dần dần chậm lại. Bốn thân binh ai nấy đều mang thương tích ở trước mặt bọn chúng quả thực không phải con người, trên mình bốn người bọn họ đều đã bị máu của kẻ địch cùng chính mình nhuộm đỏ, máu trên mặt họ rơi xuống, làm bọn họ giống như những ác ma trở về từ địa ngục.

Một tên quân phòng giữ vung đao về phía trước, Lưu Dũng ngăn mũi đao của hắn, thân binh bên cạnh một đao chém xuống cổ họng của quân phòng giữ, máu ồng ộc chảy ra, quân phòng giữ thân mình mềm nhũn, không cam lòng ngã xuống.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất