Đế Trụ

Chương 135

Chương 135
Giết sạch.


Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp

Nguồn truyện: Metruyen.com

(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

Tô Hoài đứng ở trên nóc nhà trừng mắt oán hận nhìn huyện lệnh Bình An Tô Huy, cười lạnh nói: - Đây là thuộc hạ thân thủ cao cường mà ngươi nói? Hơn trăm người vây đánh bốn tên, đã bị chúng cho nằm đất hai mươi mấy tên, hơn nữa ngay cả đối phương một tên cũng chưa giết chết!

Tô Huy lau mồ hôi trên trán, từ lúc mới bắt đầu hắn không tin lời Chu Hoài nói Chu Diên Công là khâm sai giả mạo. Nhưng trong thư viết tay mà Đại học sĩ Tô Tú đưa cho hắn đích thật là mệnh lệnh bằng bất cứ mọi giá phải giết tên khâm sai giả mạo, mọi hậu quả do Tô Tú phụ trách.

Lời này không đáng tin, khâm sai giả mạo sẽ không thể nào có thánh chỉ của Hoàng đế, sẽ không thể nào có ấn tín của khâm sai, càng không thể có trên trăm tên thân binh sát khí mang theo hộ vệ. Nhưng Tô Hoài lại nói cho hắn biết, bất kể người đó có phải giả mạo hay không, Đại học sĩ không muốn y sống tiếp, y nhất định phải chết.

Dựa theo lời nói của Tô Hoài mà phân tích, Chu Diên Công đại nhân này là đối thủ của Tô đại nhân. Tô đại nhân không có ý định khiến hy còn sống trở lại Thái Nguyên Phủ, mà chỉ cần mình để tên khâm sai đại nhân này vĩnh viễn ở lại huyện Bình An, vậy Tô Tú sẽ cho hắn một phần tiền đồ to lớn. Trong lễ vật mà Tô Hoài mang đến cho Tô Huy lúc gặp mặt, còn có một công văn điều nhiệm Tô Huy ra nhập Hộ Bộ làm Thị Lang. Từ tòng thất phẩm trực tiếp nhảy lên tòng tam phẩm, đây quả thực giống như cá chép vượt Long Môn.

Hộ bộ Thị lang là chức quan béo bở danh xứng với thực, có thể nói béo chảy mỡ. Từ xưa đến nay có lẽ chưa có ai có thể từ vị trí Huyện lệnh huyện dưới trực tiếp thăng nhiệm Hộ bộ Thị lang, trong lúc này nhảy lên bao nhiêu cấp bậc tính đều tính không ra.

Chức quan béo bở, lại chức quan béo bở mới được, Tô Huy căn bản cũng không biết hiện tại bên trong Hộ bộ không thiếu cái gì, càng đừng nhắc Thị lang ở vị trí cao như vậy. Đương nhiên, cho dù hắn biết cũng không sao, đại quản gia của Tô Gia sẽ nghiêm túc nói cho hắn biết, chỉ cần Đại học sĩ muốn điều hắn đến Hộ bộ đảm nhiệm Thị lang, vậy tuyệt đối không có vấn đề gì.

Tô Huy đã tin, cho nên hắn đem tiền đặt cược chuyển từ Chu Diên Công qua Đại học sĩ Tô Tú. Dù sao tất cả mọi người là đồng tông đồng tộc, chung quy so với họ Chu đáng tin cậy hơn. Mà chỗ dựa lớn nhất của Tô Huy lại là huyện Bình An này, ở đây, chính là địa bàn của hắn. Hắn nếu muốn giết chết một người quả thực đơn giản như bóp chết con kiến, cho dù là một con kiến rất cường tráng.

Chỉ là dù cho Tô Huy hay là đại quản gia Tô Hoài, đều chưa từng nghĩ đến sức chiến đấu của bốn thân binh kia lại có thể dũng mãnh như vậy! Trong ngoài hơn hai trăm quân sĩ binh phòng vệ vây đánh, cho dù mệt cũng có thể khiến bọn chúng mệt chết. Nhưng bốn người kia quả thực giống như bốn cái máy không biết mệt mỏi, tuy rằng mồ hôi bọn họ đã ướt đẫm quần áo, mặc dù tầm mắt của họ bị máu che trở nên lẫn lộn, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn chuẩn xác sơ hở của sĩ binh quân phòng vệ, cắt đứt chuẩn xác cổ của đối phương.

Thi thể đã chất thành một vòng ở bên ngoài hoa mai trận, giống như xây lên một bức tường vây bằng máu thịt cao cỡ nửa người. Người bên ngoài bức tường vây ấy muốn xông tới giết chết người ở bên trong tường, mà người ở bên trong tường thì dùng hoành đao tiếp đãi những khách quý nào gõ cửa. Máu trở thành thứ không đáng tiền vậy đấy, ngay cả tuyết trên đường còn chưa rơi và tan đều nhuộm thành màu đỏ.

Trên vai Lưu Dũng đã trúng một đao, vết đao rất lớn, vết thương bị hở miệng, máu chảy ra rất nhiều. Nhưng hắn xem việc binh sĩ quân phòng vệ chém mình một đao giống như một cô gái mềm yếu, nếu như đao này do mình chém xuống, chỉ sợ nửa bên bả vai sớm đã rơi trên mặt đất rồi.

Hắn đã giết bảy người, mà đồng bọn của hắn ít nhất mỗi người cũng đã giết bốn tên. Bốn thân binh hộ vệ ở bên Chu Diên Công đến lúc này đã chém giết hai mươi mấy người binh sĩ quân phòng vệ, nhưng càng nhiều binh sĩ quân phòng vệ bị máu tươi kích bộc phát thú tính của mình, mặc dù sợ hãi, nhưng hưng phấn lại càng thêm mãnh liệt.

Lưu Dũng không nhớ rõ ai nói với mình giết người là thứ gây nghiện, nhưng từ khi đi theo Vương gia đến bây giờ, hắn giết người đã không dưới hai ba chục tên, nhưng chưa từng có cảm giác bị nghiện. Thậm chí, hắn chán ghét giết người, nếu như có thể, hắn bằng lòng bản thân bỏ cầm đao đi cầm cuốc. Hắn càng hy vọng thứ chính mình vung tay đào bới không phải là đầu của người khác, mà là mảnh đất vàng óng.

- Xông lên! Bọn họ đã kiên trì không nổi! Chỉ cần giết tên khâm sai giả kia, mọi người lập được công lớn cho triều đình. Tiền thưởng mỗi người năm mươi quan, tăng chức quan lên một bậc!

Tô Huy lớn tiếng khuyến khích thủ hạ của mình.

Tô Hoài lườm hắn một cái, lớn tiếng hô: - Giết chết tên khâm sai giả mạo, người đó sẽ là Huyện lệnh huyện Bình An nhiệm kỳ kế! Các huynh đệ giết!

Tô Huy hơi sửng sốt lại lập tức thoải mái, mình làm chức quan huyện lệnh ở Bình An nhỏ bé này để làm gì? Hộ bộ Thị lang, Tô Gia huyện Bình An chưa từng có người làm đến chức vị cao như vậy. Vậy đã có thể đưa bản thân tiến vào vị trí có quyền quyết sách, có thể nói thân tín bên cạnh Bệ hạ mới có thể làm được vị trí đó.

Được hứa suông, quân phòng vệ liều mình không cần mạng sống. Mặc dù bọn họ biết ai xông đi lên trước người đó chết trước, nhưng dưới sự cám dỗ với những cái lợi to lớn như vậy chẳng ai muốn từ bỏ cơ hội canh bạc ấy. Chỉ cần mình xông lên không có bị chém chết, có thể một đao đã lấy mạng đối phương. Hơn nữa mấy tên kỵ sĩ mặc áo giáp đã mệt, tay bọn họ cầm đao đã run rẩy, áo giáp trên người đã bị tàn phá nặng, trên người bọn họ đã hiện đầy vết thương.

Cuối cùng, một thân binh ngã xuống. Chỉ là trước khi chết hắn cũng đâm thủng bụng một tên quân phòng vệ vừa nhìn thấy một tia hy vọng, nội tạng không còn sự chống đỡ lập tức rơi trên mặt đất. Các bộ phận ngổn ngang bị đồng bọn xông lên từ phía sau gã giẫm lên nát bét thịt, binh sĩ quân phòng vệ bụng trống không kêu rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất mà chết.

Hoa mai trận vốn không hoàn thiện rốt cục đã có chỗ hổng, ba người bất kể như thế nào cũng ngăn không được quân phòng vệ điên cuồng. Rất nhanh, thân binh thứ hai bị một đao chặt nữa bên đầu, thân mình nghiêng sang bên rồi ngã xuống dưới chân Chu Diên Công. Thế nhưng sắc mặt Chu Diên Công lại càng ngày càng trở nên bình tĩnh, y không có la lên, không có kinh hoảng, xoay người nhặt lên hoành đao của tên thân binh đã bị toác ra thành lỗ hổng, đứng bên Lưu Dũng.

Lưu Dũng nhìn thoáng qua Chu Diên Công cầm đao, bộ dạng của người sau dường như thay đổi rất nhiều.

- Chu đại nhân, chốc lát ta hướng ngay phía trước giết, mở ra một con đường, ngài hãy theo phía sau ta!

Lưu Dũng nhổ ra một miếng nước bọt chứa máu, trên mặt không có chút nào hoảng loạn.

Chu Diên Công lắc lắc đầu không nói gì, y bỗng nhiên vung đao, đánh đỡ một thanh đao chuẩn bị chém Lưu Dũng. Độ lực cực lớn khiến y gần như cầm không vững hoành đao, trên cổ tay truyền đến cảm giác nhức mỏi. Lưu Dũng một đao cắt đứt yết hầu quân phòng vệ, sau đó nhìn Chu Diên Công cảm kích.

- Tiểu nhị! Ngươi bảo vệ ở phía sau Chu đại nhân, ta xông lên trước mở đường, chúng ta giết ra bên ngoài!

Lưu Dũng hét lớn một tiếng, lại không được đồng bọn đáp lại. Hắn đánh chết một tên quân phòng vệ rồi xoay người nhìn, lại phát hiện bên người Chu Diên Công chỉ còn lại mỗi mình. Hắn và Chu Diên Công dựa lưng vào nhau, cái tên tiểu tử trẻ tuổi không có tên chỉ có biệt danh là Nhị Cẩu cũng đã bị người chém thành hai đoạn.

Lưu Dũng cười cười, trong mắt không có bi thương.

- Đã sớm nghĩ tới chuyện ta sẽ chết trận, nhưng thật không ngờ không phải chết dưới đao người Khiết Đan, người Đảng Hạng, người Đại Chu, mà là chết trong tay chính đồng bào mình, con bà nó, thật không cam lòng!

Hắn vung đao, sau đó nghiêng người cản một đao thay Chu Diên Công, đao kia nằm trên lồng ngực của hắn để lại vết thương rất sâu, máu thịt bật ra bên ngoài, giống như môi của ác quỷ.

Hai người đều đã mệt, rốt cuộc kiên trì không nổi nữa.

Lúc này, một nam nhân mang theo một thanh trường đao không có vỏ bọc xuất hiện ở phía xa, tay kia của gã cầm một cái đầu người. Lưu Dũng nhận ra, cái đầu kia đúng là huynh đệ mình phái đi tìm Vương Tiểu Ngưu. Sau lưng của y trúng một mũi tên, cuối cùng vẫn không thành công lao ra.

Tên đao khách kia nhe răng cười độc ác lấy đầu người ném về hướng Lưu Dũng, đầu người ở giữa không trung bắn tung một trận mưa máu. Mắt thấy đầu của đồng bọn đập tới, Lưu Dũng giơ tay tiếp lấy đầu người. Thừa lúc sơ hở, hoành đao trong tay binh sĩ quân phòng vệ đã giơ lên cao hướng về hắn.

Vù!

Một mũi tên lông vũ bắn từ trên không đến trúng ngay vào ngực quân phòng vệ, đuôi mũi tên màu trắng trên ngực gã không ngừng rung động, dường như cảm nhận được tim đang đập mà vẫn chưa ngừng hoàn toàn.

Một tiếng sấm vang từ phía xa của con đường truyền đến, lập tức ba mươi mấy mũi tên lông vũ giống tia chớp màu đen bay tới, quân phòng vệ đang vây phía ngoài cùng giống như lúa mạch bị gió thổi ngã, lập tức bị kéo xuống một lớp.

Vương Tiểu Ngưu giơ hoành đao lên cao: - Tên! Bắn thẳng, năm mươi bộ (một bộ bằng 5 thước – đơn vị tính ngày xưa)!

Hô!

Lại là một trận mũi tên lông vũ bay tới, một trăm tám mươi tên quân phòng vệ chắn ở trước mặt kỵ binh bị hai trận mưa tên bắn hạ một nửa, những tên còn lại ngỡ ngàng quay đầu lại, sau đó nhìn thấy kỵ binh quân Bình Nam mà chúng thường thảo luận nhiều ngày mang theo sát khí khát máu mãnh liệt tiến đến. Trong khi bọn hắn thảo luận, mặc dù chúng cho rằng những tên kỵ binh quân Bình Nam có phải ngu ngốc hay không, nhưng những tên kỵ binh đó trước tiên là xông vào đội ngũ quân Chu làm trọng thương nguyên soái Hậu Chu Tôn Huyền Đạo, sau đó bọn họ vung hoành đao truy sát mười mấy vạn đại quân do Chu Thế Tông dẫn đầu chạy trối chết.

Bây giờ, kỵ binh quân Bình Nam đến giết người như cắt cỏ, vẫn vung lên thanh hoành đao sắc bén, vẫn có thể dựa theo quán tính mà dễ dàng chặt đứt từng cái đầu một, chỉ là những tên trước mặt bọn họ đã không còn là binh sĩ của Đại Chu, mà là đồng bào của mình.

Đao khách đang ôm trường đao ánh mắt lạnh lùng, lập tức thở dài, nhảy lên nóc nhà rồi chỉ vài cái lên xuống liền biến mất không thấy gì nữa. Binh sĩ quân phòng vệ trên nóc nhà bị một trận mưa tên của kỵ binh bắn xuống không ít, bọn còn lại đều nhảy xuống nóc nhà chạy trối chết. Tô Huy và Tô Hoài thấy tình thế không ổn, trượt tường xuống, xoay người bỏ chạy.

Đối diện với binh sĩ quân phòng vệ đối diện căn bản chưa từng được huấn luyện chính quy, gần một trăm kỵ binh giết người tưởng chừng đơn giản như chém dưa cắt rau vậy. Một tên tấn công, quân phòng vệ ngay lập tức đâm vào tán loạn . Bọn chúng sợ tới mức xoay người bỏ chạy, chỉ là không có người nói với chúng, trên chiến trường nhất thiết đừng để lộ lưng của mình dưới mũi đao của kỵ sĩ kẻ địch, bây giờ chúng dùng tính mạng để chứng minh tính chính xác của những lời này.

Chỉ một khắc trước binh sĩ quân phòng vệ vẫn còn vây giết kẻ khác, giờ này trở thành mục tiêu bị người khác săn giết. Bọn họ chạy trốn bốn phía chẳng có mục đích, lại từng tên một bị thanh hoành đao của kỵ binh nhìn thấy máu chiếm đoạt mất sinh mạng. Vương Tiểu Ngưu giận điên lên giữ lại hai mươi người bảo hộ Chu Diên Công cứu giúp Lưu Dũng, sau đó hắn mang theo những kỵ binh khác như gió xoay chuyển không ngừng trên đường, cuốn đi từng sinh mạng hèn mọn.

Ba trăm quân phòng vệ bị giết sạch phần lớn đều không toàn thây, Tô Huy và Tô Hoài bị chặt đứt hai chân bị bắt trở về, ngoại trừ cái tên áo đen ôm đao, những tên tham gia vây giết Chu Diên Công đều có mặt. Hai tên sống dở chết dở, hai trăm chín mươi chín người chết.

Luận giết người, trước mặt kỵ binh quân Bình Nam, bọn họ quá non rồi.

Tô Huy và Tô Hoài bị chặt hai chân, bị bốn thân binh treo trên đại đường huyện nha, nằm bên cạnh bọn họ là bốn thi thể thân binh nhìn không ra hình người. Ngoại trừ Lưu Dũng, bốn tên khác đều chết hết, cái chết lừng lẫy, nhưng ngỡ ngàng. Chức trách của họ là bảo vệ an toàn cho Chu Diên Công, nhưng họ căn bản không hiểu được vì sao người một nhà lại muốn động đao với chính mình.

Lưu Dũng được hai thân binh dùng một tấm cánh cửa mang đi tìm thầy thuốc trong thành, kết quả cái tên râu dê tuổi trên năm mươi vừa thấy máu hôn mê trước rồi. Bọn thân binh tức giận mắng, sau đó mang Lưu Dũng đi tìm hiệu thuốc tiếp theo. Một lão già áo trắng vẫn đứng ở đàng xa nhìn bọn binh sĩ chém giết lắc lắc đầu, cũng không thấy lão hành động gì đã thấy chặn trước mặt ngăn hai thân binh kia lại.

- Buông hắn xuống, ta là thầy thuốc.

Lão nói.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất