Chương 133
Dân biến
Chu Diên Công với sự giúp đỡ của Tạ Hoán Nhiên, rất nhanh đã giải quyết ổn thỏa vấn đề ở huyện Bình An, điều không thể không nói là tên thư sinh trẻ tuổi kiên trì ỷ thế Tạ gia ở Giang nam mà kiêu ngạo này thật sự rất có năng lực, tuy rằng từ sau khi Nam Trần diệt vong, Tạ gia bắt đầu xuống dốc, đến bây giờ đã không còn phong thái của ngày xưa nữa rồi.
Tuy nhiên nói gì thì nói, bốn chữ “Tạ gia Giang Nam” chính là bảng vàng sáng ngời ngời. Danh sĩ từ thời Đông Tấn - Tạ An sau khi đưa uy danh của Tạ Gia lên tới đỉnh cao, gia tộc này với Hoàng thất luôn có một mối quan hệ không rõ ràng, bất kể các triều đại có thay đổi ra sao, danh tiếng của Tạ gia vẫn luôn được xếp vào những thế gia đứng đầu trong danh sách.
Tạ Hoán Nhiên nói, hắn là cháu đích tôn của Tạ Huyền, thế nhưng lời này có đáng tin hay không thì phải nghe từ hai phía. Với con cháu dòng dõi quý tộc, Chu Diên Công vẫn không cách nào chào đón, trong ấn tượng của Chu đại nhân, mấy tên công tử nhà giàu ngoài dựa vào thân thế nói năng ba hoa thì cũng chả có tác dụng gì.
Cũng không trách Chu Diên Công có cái nhìn phiến diện như vậy, từ thời Nam Bắc triều mãi đến thời Võ Tắc Thiên mới cắt giảm quyền lợi của thế gia với quy mô lớn. Một quốc gia bị các danh môn thế gia làm loạn đến sụp đổ cũng không phải một hai triều đại, thời xa quá không nói làm gì, nói ngay Đường triều, Đại Tùy bị diệt với việc thế gia tham gia chính sự không phải không có liên can, thậm chí có thể nói rằng sự diệt vong của Đại Tùy chính là do một nhóm con cháu nhà quyền quý gây ra.
Dương gia đoạt được chính quyền phương Bắc Trung Quốc từ trong tay Vũ Văn gia, thay thế Đại Chu mà lập nên Đại Tùy. Mà Tùy Dương đế Dương Quảng lại bị Vũ Văn Hóa Cập giết ở Giang Đô, đây dường như là chuyện báo ứng luân hồi giữa việc các thế gia tranh quyền đoạt lợi với nhau. Dưới sự thúc đẩy của Vũ Văn gia, Bùi gia, Ngu gia, Độc Cô gia, các danh tướng thời khai quốc của Đại Tùy như Hàn Cầm Hổ, Hạ Nhược Bật đều chết rất thảm. Sau này Tùy Dương Đế Dương Quảng dưới sự thao túng của đám con cháu quý tộc dần dần bị che mắt, các danh tướng cái thế như Trương Tu Đà, Dương Nghĩa Thần đều ôm hận mà chết.
Tùy Dương đế ba lần thảo phạt Cao Cú Lệ, trận chiến thứ nhất Đại Tùy bị chôn vùi ba vạn quân tinh nhuệ, từ đó uy hiếp của Đại Tùy với các quốc gia khác bắt đầu giảm đi. Người Đột Quyết trước đây bị Đại Tùy đánh cho thảm bại lại bắt đầu mơ ước về Trung Nguyên, về một “giang sơn như họa”, hết lần này đến lần khác đánh xuống phía nam. Mà nguyên nhân đầu tiên khiến ba vạn quân tinh nhuệ bị chôn vùi không hoàn toàn là do Tùy Dương đế ham chiến, mà phần lớn là do sự lạm quyền của các danh môn thế gia từ to tới nhỏ, ảnh hưởng đến chiến cuộc.
Thời kì Nam Bắc triều trước triều Tùy, Giang Nam Giang Bắc lớn lớn nhỏ nhỏ luân phiên biến đổi hai mươi mấy quốc gia, lịch sử ba trăm năm chính là ván cờ giữa các thế gia. Kể cả Đường triều khi mới thành lập, dựa vào vũ lực cường thịnh của Đại Đường cũng không khiến triều thần khâm phục. Đường Thái Tông Lý Thế Dân văn võ song toàn cũng không thể hoàn toàn quản lý quốc gia theo ý của mình, ý chỉ của Lý Thế Dân qua sự quấy nhiễu của các thế gia thì có được bao nhiêu ý chỉ là xuất phát từ con tim ông? Chỉ sợ không được đến ba phần.
Nếu không phải do sự xuất hiện của một Võ Mị Nương ly kinh phản đạo, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ sợ rằng qua rất nhiều năm nữa không cần biết ai là Hoàng đế, vẫn là không thoát khỏi cảnh các các thế gia cầm quyền can dự chính sự. Việc mà vô số Đế vương muốn làm lại không dám làm, rốt cuộc để một nữ nhân đi làm. Từ khi có Võ Tắc Thiên, ảnh hưởng của các thế gia giảm đi đáng kể, cũng không còn khả năng thao túng triều đình. Có điều có thể tin rằng, đến khai quốc công thần của Đại Đường, Ứng quốc công Võ Sĩ Hoạch cũng không ngờ rằng con gái của mình lại chiếm được giang sơn vạn lí của Đại Đường Lý thị.
Chỉ có điều không biết, Võ Tắc Thiên muốn đăng cơ thử chút cảm giác được làm hoàng đế, có phải là đã chịu ảnh hưởng của nữ tử Trần Thạc Chân tạo phản thời Đường Cao Tông?
Đến thời Ngũ Đại Thập Quốc, thế gian đại loạn, vô số quần thần bị diệt trong chiến loạn, tuy rằng Tạ gia của Tạ Hoán Nhiên không phải chịu liên lụy quá lớn, nhưng sức ảnh hưởng đã không còn như trước.
Nhưng mặc dù là như vậy, thế gia vẫn có sự ảnh hưởng không gì sánh được trong xã hội. Mượn Bắc Hán mà nói, từng là Quân cơ Đại thần, Trung thư lệnh Âu Dương Nhân Hòa dù có câu kết với Đại Chu, Hiếu Đế Lưu Trác cũng không dám chém đầu ông ta. Tuy nhiên trong mấy năm sau này, bằng sự nỗ lực của Hiếu Đế và Lưu Lăng, thế lực thế gia ở Bắc Hán cuối cùng cũng sụp đổ, nhưng sức ảnh hưởng của thế lực thế gia ở Bắc Hán trước đây tuyệt đối không thể khinh thường.
Nếu không thì Huyện lệnh huyện Bình An cũng sẽ không coi trọng một quản gia trong nhà Tô Tú hơn cả vị Khâm sai đại nhân nhị phẩm này. Gã có thể coi là khúm núm trước mặt Chu Diên Công, nhưng trước mặt Đại quản gia Tô gia Tô Hoài lại lễ phép như tên cháu trai.
Tạ Hoán Nhiên tuy là lần đầu tiên gặp vị quan to như vậy, nhưng ở trước mặt Chu Diên Công lại không hề cảm thấy bất an. Không cần biết sự tồn tại của các thế gia có ảnh hưởng xấu đến xã hội như thế nào, nhưng là người trẻ tuổi bước ra từ thế gia, quả thật có đầy đủ tố chất so với những người có xuất thân bần hàn quả thực mạnh hơn rất nhiều.
Tạ Hoán Nhiên ăn nói khéo léo, lại có cái nhìn vô cùng bình tĩnh về tình hình Bắc Hán hiện tại.
- Đại nhân, lương thực trong kho lương huyện Bình An vốn không nhiều, nếu tính cả dân số huyện Bình An và dân lưu lạc mà nói, mỗi người mỗi ngày hai chén cháo loãng, miễn cưỡng có thể duy trì đến tháng giêng. Nếu như tiếp tục có dân lưu lạc tiến vào huyện, cho dù chỉ có vài trăm người, lương thực trong kho lương thật không thể duy trì được nữa. Nếu là…
Liếc Chu Diên Công một cái, có lời muốn nói lại thôi.
Chu Diên Công biết là hắn có cách, vì vậy chỉ mỉm cười nói: - Có cách gì nhà ngươi cứ nói thẳng, Bệ hạ sai ta đến đây là để giải quyết vấn đề. Bổn quan là Tuần Phủ Lục Châu, khi gặp được thời cơ có quyền quyết định, ngươi có cách gì cứ an tâm nói ra ta nghe.
Tạ Hoán Nhiên quan sát cẩn thận sắc mặt Chu Diên Công, thấy biểu tình không nét giả dối, ngược lại hoàn toàn chính là một người hoàn toàn nắm quyền trong tay. Tạ Hoán Nhiên nghiêm túc chắp tay: - Tạ ơn đại nhân!
Chu Diên Công khoát tay một cái: - Ngươi tạ ơn bản quan làm gì? Cả ngươi và ta đều là thần tử dốc sức vì Bệ hạ, hai chúng ta tận tâm tận lực chính là bổn phận của kẻ làm quan. Trước lúc đến đây, nhớ Trung vương Điện hạ từng nói với ta một câu của Khổng Thánh, “ Thùy năng tái châu, diệc năng phúc chu”! (Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền)
Chu Diên Công tiếp: - Bệ hạ và triều đình chính là một con thuyền lớn đang chuẩn bị giương buồm ra khơi, mà những kẻ làm thần tử như ta và ngươi là những thủy thủ. Bệ hạ cầm lái, ngươi ta chèo thuyền, mà dân chúng bách tính lại chính là biển cả mênh mông. Dân chúng là nước, có thể giúp con thuyền đón sóng phá gió, cũng có thể làm con thuyền chìm đắm. Trung vương Điện hạ từng nói, việc của bách tính, củi gạo dầu muối, mặc dù nói là vụn vặt nhưng lại không hề là chuyện nhỏ.
Tạ Hoán Nhiên xúc động nói: - Hạ quan chỉ biết rằng Trung vương Điện hạ dụng binh như thần, trăm trận trăm thắng. Lại không biết Trung vương vốn nhìn xa trông rộng như thế, hạ quan kính phục!
Chu đại nhân cười:
- Lời khen này ngươi có thể đợi sau này có cơ hội diện kiến Trung vương rồi tự mình nói cho Điện hạ nghe, chúng ta bây giờ vẫn là nên bàn bạc xem vấn đề bách tính phải giải quyết như thế nào. Ngươi không việc gì phải e dè, có gì nói nấy là được.
Tạ Hoán Nhiên nghiêm mặt nói: - Vâng. Hạ quan chính là đang nghĩ như vậy, trong kho lương tại Khánh Châu Phủ còn tồn hai mươi vạn thạch lương thực. Nếu Đại nhân có thể hạ lệnh để Quận thủ đại nhân phát ra hơn một vạn thạch lương thực, như thế ngày tháng ở huyện Bình An có thể tốt lên nhiều rồi, thậm chí có thể tiết kiệm được một phần hạt giống dùng cho vụ xuân. Chỉ có điều…
Chu Diên Công nói: - Chỉ là…?
Tạ Hoán Nhiên nhìn y một cái, thận trọng nói: - Quận thủ Âu Dương đại nhân của Khánh Châu Phủ có lẽ không dễ nói chuyện, kho lương Khánh Châu Phủ từ trước tới nay chuyên cung cấp tiếp viện cho Phủ Viễn quân, việc dùng vào quân lương, chỉ sợ Âu Dương đại nhân sẽ không đồng ý.
Hắn không nói lời này Chu Diên Công sẽ không tức giận, chỉ cần nhắc đến trong kho lương Khánh Châu Phủ là quân lương cho Phủ Viễn quân, lửa giận trong lòng Chu Diên Công lại nhịn không được bốc lên. Chỉ là y miễn cưỡng bản thân đè nó xuống, trong lòng lại không ngừng tính toán xem làm thế nào để Âu Dương Chuyên mở kho lương.
Chu Diên Công tức giận là bởi vì trước đây lúc ở huyện Phượng Ninh, y từng tỉ mỉ hỏi thăm Hình bộ Thượng thư Bùi Hạo chi tiết trận đánh giữa Hán Châu. Đặc biệt là chuyện hậu phương cung cấp, y càng hỏi rõ ràng. Vì vậy, với Âu Dương Chuyên trong Khánh Châu Phủ kia Chu Diên Công không có tí hảo cảm nào.
Trong thời gian xảy ra cuộc chiến lúc trước, dân chúng trong Thái Nguyên Phủ đều ăn uống tiết kiệm, lương thực tiết kiệm được đều được cung cấp cho Ngọc Châu nơi tiền tuyến. Ngay cả các phủ các châu Bắc bộ nơi Kiến Hùng quân trú đóng cũng đều “nặn từ trong kẽ răng” ra lương thực để mang về phía nam, để sinh tồn, các nhà giàu có cũng cống không ít tiền bạc và lương thực. Nhưng kho lương ở Khánh Châu Phủ là kho lương lớn nhất Bắc Hán, hai mươi vạn lương thảo đủ để cung ứng cho mười vạn đại quân sử dụng trong gian đoạn chiến tranh, thế nhưng kể từ lần đầu tiên Khánh Châu phát về Ngọc Châu hai vạn thạch lương thảo thì Âu Dương Chuyên cũng không còn cung ứng thêm một chút lương thảo nào nữa cho Ngọc Châu.
Mà ông ta lại lấy cớ nạn trộm cướp nghiêm trọng, số quân trong coi lương thực quá ít, khó có thể an toàn đưa chỗ lương thực này đến Ngọc Châu. Tấu chương dâng lên Quân Cơ Xứ, Lư Sâm tự mình hạ lệnh cho Âu Dương Chuyên bất kể giá nào cũng phải cung cấp lương thảo cho quân đội ở phía Nam. Âu Dương Chuyên vẫn là cái lý do đó, nạn trộm cướp hoành hành ngang ngược, yêu cầu triều đình phái hai vạn quân mã đến Khánh Châu hiệp trợ vận lương!
Âu Dương Chuyên này trong lòng đang tính toán điều gì, người sáng suốt chỉ nhìn một cái là có thể hiểu được. Quân binh hộ lương trong Khánh Châu Phủ cũng đến bảy ngàn người, Chu Diên Công trên đường đến đây đến một tên cướp cũng không nhìn thấy, bách tính đang đói đến mức không bước đi nổi nữa, thì lấy đâu ra sức lực đi tạo phản? Bảy ngàn hộ lương binh được trang bị đầy đủ, chả nhẽ không vận chuyển được lương thực đến Ngọc Châu? Lấy cớ trộm cướp nghiêm trọng, lại nói sợ kỵ binh quân Chu đánh lén, thứ ông ta có là lương thảo, lại đòi thêm hai vạn sĩ binh hộ lương, tâm tư tạo phản này ai cũng có thể nhìn ra!
Chỉ là Âu Dương gia trong triều đình làm quan không dưới mười người, mà Quận thủ mười hai phủ châu có đến bốn nơi là người của Âu Dương gia đang nhậm chức. Vì thế mà Bệ hạ biết rõ Âu Dương Nhân Hòa cùng Âu Dương Chuyên không có ý thần phục, cũng không có ý nghiêm trị, chỉ đích thân hạ chỉ cho Âu Dương Chuyên biết, một người cũng không cấp cho ông ta, nếu như ông ta không chịu vận lương, Hiếu Đế sẽ tự mình đi kéo xe ngựa!
Thứ có trong tay chính là lương thảo mà binh mã chỉ có bảy ngàn, phương Bắc có mấy vạn hùng quân áp chế, Âu Dương Chuyên có ý tạo phản cũng không dám tự ý động binh. Đành phải lề mà lề mề mệnh lệnh cho thủ hạ vận chuyển lương thảo đến Ngọc Châu, nhưng đợi bọn họ lề mề mới đi được nửa đường thì Trung vương Lưu Lăng đã đại thắng rồi.
Chu Diên Công nắm nắm tay trong tay áo, mỉm cười với Tạ Hoán Nhiên:
- Việc này hãy để bổn quan xử lý đi, bổn quan hiện tại tiếp chỉ cai quản công việc của sáu châu, Âu Dương đại nhân lại là trọng thần của triều đình, quan lớn ở địa phương, không có gì cản được. Quay về ta sẽ viết trước một đoạn công văn dùng khoái mã nhanh chóng đưa đến Khánh Châu Phủ, nếu thuận lợi thì không đến mười ngày sẽ có lương thảo vận chuyển tới.
Tạ Hoán Nhiên há to miệng, cuối cùng cũng không nói thêm điều gì, chỉ cười khổ lắc đầu. Trong lòng hắn nghĩ đến Âu Dương Chuyên kia có lòng muốn tạo phản là chuyện sáng như ban ngày, lương thảo trong tay ông ta chính là gốc rễ để ông ta khởi binh, ông ta sẽ phát lương thảo cho những nạn dân kia sao? Đừng nói Chu đại nhân người chỉ lấy thân phận của một Khâm sai đại nhân viết cho ông ta một áng công văn, kể cả Bệ hạ đích thân hạ chỉ muốn ông ta phát lương thảo ra ngoài ông ta cũng chưa chắc tuân mệnh!
Chu Diên Công nhìn ra được suy nghĩ của Tạ Hoán Nhiên, nhưng y còn có thể nói gì được nữa đây?
Vừa muốn kiếm cớ lảng sang việc khác, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng hô một tên sai dịch huyện Bình An: - Đại nhân! Đại nhân! Đại sự không hay rồi !
Tên sai dịch kia chạy thở hồng hộc, mồ hôi rơi lã tã.
- Đại nhân, cửa Bắc lại thêm một nhóm loạn dân nữa rồi, huyện lệnh Tô đại nhân lại để bọn họ theo thứ tự tiến vào thành, nhưng đám nạn dân kia không biết vì cái gì, hơn nghìn tên vây Tô đại nhân, bên cạnh Tô đại nhân chỉ có vài người, nếu chúng ta tới chậm chỉ sợ Tô đại nhân sẽ…
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch