Đế Trụ

Chương 136

Chương 136
Không liên quan đến ta nữa


Trên công đường huyện nha huyện Bình An, lất phất tiếng kêu rên thống khổ thảm thiết. Công đường huyện nha treo biển hiệu quang minh chính đại lúc này xem càng giống như công đường của phán quan địa ngục, máu tanh đến đáng sợ. Tô Huy bị mất hai chân đang kêu thảm như lợn bị giết, chỉ là trong ánh mắt của bọn vây quanh hắn không có một tia thương hại.

Có khi chỉ là phẫn nộ, cũng có khi sát khí lạnh lùng chiếm đoạt linh hồn.

Chu Diên Công được thân binh dìu ngồi trên ghế huyện lệnh của Tô Huy, sau đó đã đặt xong đại ấn khâm sai của mình trên bàn. Mặt ngoài đại ấn được bao bọc tơ lụa màu vàng, chỉ là lúc này đã có thể từ trên đại ấn hướng xuống lấy máu.

Hai cái đùi của Chu Diên Công dường như mất hết khí lực, lần đầu tiên y thấy có cảm giác vô lực hoàn toàn. Cảm xúc ngỡ ngàng, kinh hoảng, sợ hãi, tuyệt vọng lúc trước ào ào vọt tới, tốc độ thay đổi của nó nhanh đến nỗi vượt quá khả năng chịu đựng của y. Khi y cầm lấy đao đứng bên Lưu Dũng, kỳ thật đã tuyệt vọng.

Lần này xuống phía nam, Chu Diên Công không có nghi trượng, không có cờ màu, chỉ có một cờ chiến Đại Hán màu đỏ tươi mà Vương Tiểu Ngưu mang đến. Lá cờ này từ lúc mang về từ chiến trường Ngọc Châu, chẳng còn hoàn chỉnh, đã bị rách mất một góc, mặt cờ có vết máu loang lỗ, nhưng nó lại là thứ hoàn mĩ, thuần khiết.

Lá cờ chiến này bị Vương Tiểu Ngưu dùng đao chia làm 4 miếng, chỉnh tề xếp lên nhau, rồi đặt trên ngực của đồng bạn đã chết, hắn tự tay thay trang phục sạch sẽ cho đồng bạn đã chết, tự tay dùng chỉ gai thô khâu lại cổ những tên bị rơi đầu, tự tay vuốt mắt của những tên chết không nhắm mắt.

Bọn họ đều là chiến sĩ, tuy là cái chết bi tráng lại càng thêm bi ai. Bọn họ không chết dưới đao của kẻ địch, mà là chết trong tay của đồng bào mình. Khi con đao giết người xuất hiện phía sau lưng, còn nguy hiểm hơn so với việc xuất hiện trước mặt. Có lẽ khi bọn họ chết mang theo ý hận và oán khí ngập trời, oán hận đồng bào của mình vì sao giơ đao với người nhà.

Chu Diên Công lạnh lùng nhìn Tô Huy lăn lộn qua lại kêu rên thảm thiết trên mặt đất, nhìn Tô Hoài đang cắn răng không để cho mình phát ra kêu thảm đến cắn rách môi, trong tầm mắt của Chu Diên Công cũng có một thanh hoành đao, lóe ra hào quang sắc bén.

- Ngươi tên là gì? Ai sai khiến ngươi tới?

Chu Diên Công nhìn thẳng con ngươi Tô Hoài, giọng điệu bình tĩnh hỏi.

- Tên của ta có quan trọng không? Là ai sai khiến, ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi?

Tô Hoài hỏi lại.

Chu Diên Công gật gật đầu, nghiêm túc nói: - Biết tên của ngươi rồi, sau đó ta sẽ cắt lấy đầu của ngươi. Biết là ai sai khiến ngươi tới đây, ta lại tìm cách cắt lấy đầu của hắn, sau đó ta có thể nói đồng đội đã chết của ta, mối thù của họ ta đã giúp báo thù.

Thân mình Tô Hoài rõ ràng hơi cứng ngắc, sau đó hắn phát ra hai tiếng cười thảm, chỉ vào đôi chân đã mất của mình hỏi: - Đây là thủ đoạn báo thù của ngươi? Chẳng qua chỉ có thế!

Chu Diên Công lắc đầu: - Không phải, chém đứt hai chân của ngươi không phải ta ra lệnh.

Ngữ khí của y bình thản dọa người: - Nếu như là ta hạ lệnh, ta sẽ để bọn họ chém từng ngón chân một, sẽ không trực tiếp chặt đứt hai chân của ngươi.

Y nói: - Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi nhất định đang nghĩ dù sao ngươi cũng khó lòng thoát chết, tại sao phải nói cho ta biết? Đã khó lòng thoát chết, còn không bằng giữ vững bí mật. Có lẽ chuyện sinh tử của người nhà ngươi ở trong tay của tên kia nắm giữ, cho nên ngươi mới do dự?

Chu Diên Công chống người đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Tô Hoài:

- Ngươi cũng không phải không muốn bán đứng chủ của ngươi để đổi lấy cơ hội sống, ngươi không nói, chẳng qua là bởi vì ngươi không thấy hy vọng sống tiếp mà thôi.

Chu Diên Công nhìn thoáng qua vết thương chân đang chảy máu của Tô Hoài, có chút thương xót nói: - Cho dù mất đi hai chân, cũng không khiến ngươi mất đi lý trí, tốt lắm.

Tô Hoài ánh mắt sáng ngời, hắn dường như nghe từ trong giọng nói của Chu Diên Công có một tia hy vọng sống sót. Hắn cũng không muốn chết, đúng như Chu Diên Công nói. Nếu hắn không khai ra người đứng sau lưng mà bị giết chết, người nhà của mình sẽ không phải chịu liên lụy. Mà nếu bán đứng chủ để có thể đổi lấy tính mạng của mình, hắn sẽ không chút do dự bán đứng.

- Nếu ta nói, ngươi sẽ tha cho ta một con đường sống?

Hắn nhìn chằm chằm con ngươi Chu Diên Công, thanh âm run rẩy giống một cái chiêng bị thủng.

- Sẽ không.

Chu Diên Công lắc lắc đầu.

- Nhưng ta có thể cho ngươi chết thoải mái một chút, hơn nữa, ta có thể cam đoan người nhà của ngươi sẽ không phải chịu liên lụy.

Tô Hoài sửng sốt, liền cười khổ.

Chu Diên Công nhìn qua huyện lệnh huyện Bình An Tô Huy vẫn đang kêu rên, vừa liếc nhìn Vương Tiểu Ngưu, người phía sau ngầm hiểu mọi ý. Vương Tiểu Ngưu bước lớn đến, một tay cầm vạt áo trước Tô Huy, dữ tợn cười nói: - Thời điểm ngươi hạ lệnh giết người cần phải giác ngộ rằng, mình cũng sẽ bị ai đó tàn nhẫn giết chết.

Hắn kéo Tô Huy tới trước mặt thi thể bốn huynh đệ, chỉ vào thi thể của đồng bọn quát: - Đã nhìn thấy chưa? Trên người bọn họ đã trúng mấy đao, ta sẽ chém gấp đôi trên người ngươi!

Một cước đạp Tô Huy xuống đất, Vương Tiểu Ngưu rút ra hoành đao của mình. Khi hắn ra hiệu, hai thân binh nhào lên đè mạnh Tô Huy. Vương Tiểu Ngưu tròng mắt đỏ thẫm ngồi xổm xuống, xé rách quần áo của Tô Huy, sau đó dùng đao rạch một đường vết thương thật dài trên ngực Tô Huy.

Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Tô Huy tái nhợt dọa người. Hắn bỗng nhiên không kêu, trơ mắt nhìn bộ ngực của mình gần như bị một đao kia bới ra, tuy nhiên lại không có lộ ra nội tạng. Lực tay của một đao này nắm chắc rất vững, cắt da thịt của hắn, nếu chỉ kém một chút thì sẽ làm hắn rách ngực nát bụng.

- Một

Vương Tiểu Ngưu nhếch miệng đếm.

- Hai

Đao thứ hai, Vương Tiểu Ngưu cắt một tai của Tô Huy. Mặt vốn đối xứng lập tức đã bị máu chảy đầy ra một bên, chỗ mất đi cái tai, chỉ còn lại một cái lỗ nhỏ đen thui vẫn đang chảy máu.

- Ba

Vương Tiểu Ngưu đao thứ ba rạch vỡ trán Tô Huy, đã không còn nhiều máu để chảy, nhưng càng như vậy miệng vết thương càng lộ ra khủng khiếp. Tô Huy mất đi tri giác nằm ngổn ngang trên mặt đất, ánh mắt một mảng tĩnh mịch. Hắn thậm chí không tiếp tục la hét, mà cứng ngắc giống một thi thể chết đã lâu, nhưng tim đập, mạch đập đều chứng minh ý nghĩa rằng, hắn còn sống.

- Bốn

Đao thứ tư Vương Tiểu Ngưu lựa chọn vị trí rất tàn nhẫn, hắn dùng mũi đao cạy mở miệng Tô Huy, sau đó giữ mũi đao, rồi cắt xuống lưỡi Tô Huy. Một dòng máu đen từ trong miệng Tô Huy trào ra ngoài, máu sệt lại giống như canh gà cách thủy. Mấy đao này của Vương Tiểu Ngưu cực kỳ tàn nhẫn, hắn ngay cả mắt đều không nháy một cái.

Bọn thân binh đứng trên đại đường huyện nha chăm chú, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, không ai cảm thấy làm vậy là rất tàn nhẫn, càng không có ai cảm thông kết cục của Tô Huy. Bọn chúng đều là lão binh trăm trận không chết trên chiến trường, tâm địa sớm đã cứng như tảng đá. Tim chúng đủ lạnh, cũng đủ nóng. Đối với việc sống chết của mình với đồng bọn, máu của chúng là thứ luôn sôi trào. Mà đối với kẻ cặn bã hạ thủ từ phía sau lưng sát hại người một nhà, tim chúng như băng cứng vạn năm.

- Đủ rồi.

Thanh âm của Tô Hoài cực kỳ run rẩy, dường như tim đang nhảy trong miệng của hắn.

- Giết hắn đi.

Hắn nhìn Chu Diên Công, trong ánh mắt đều là cầu xin.

Chu Diên Công nhìn Vương Tiểu Ngưu động thủ, y cảm giác dạ dày mình muốn từ trong miệng phun ra rồi. Y muốn ói, vài lần tới cổ họng đều bị y cố nuốt trở lại. Y biết sắc mặt mình bây giờ khẳng định rất khó coi, y cũng có thể cảm giác được thân thể mình lạnh như băng giống như đang bước vào trong nước sông tháng chạp, nhưng y biết mình phải chịu đựng. Cho dù những việc Vương Tiểu Ngưu làm tàn nhẫn hơn gấp trăm lần, cũng không có gì đáng để khiển trách.

Bất kể là ai, ở tiền tuyến sau khi dốc hết sức bảo vệ gia viên mà huyết chiến, lúc mới trở về nhà thì bị người từ sau lưng đâm một đao, trong lòng đều sẽ có ý hận ngập trời. Đúng vậy, bốn thân binh cuối cùng đã giết ba mươi người, mà bọn thân binh sau đã giết sạch ba trăm quân phòng vệ, nhưng tại sao bọn họ muốn giết người? Nếu như thân thủ bọn họ không bằng quân phòng vệ, chỉ sợ cuối cùng bị tàn sát sạch chỉ có thể là họ.

Chu Diên Công là tên thư sinh, tư tưởng Nho gia đã ăn sâu bén rễ trong lòng y. Đương nhiên, tư tưởng Nho gia cũng không cự tuyệt thủ đoạn cứng rắn, chỉ là cách giết người tàn nhẫn dã man này đối với Chu Diên Công mà nói vẫn là khó có thể thích ứng, nhưng y nhất định tiếp nhận. Nếu ở thời kỳ Đường thịnh vượng, Chu Diên Công gặp phải việc như vậy tuyệt đối sẽ không tán đồng phương thức của Vương Tiểu Ngưu. Ở trong một nước lớn mạnh thống nhất, tự nhiên sẽ có vô số cách giải quyết hòa bình “hợp pháp” để giải quyết tranh chấp.

Nhưng bây giờ loạn lạc như vậy, nhất định phải dùng máu để tô vẽ chính nghĩa. Cho nên, y mới chủ động ám chỉ Vương Tiểu Ngưu làm như vậy. Vương Tiểu Ngưu không ngu ngốc, cũng hận thù không ít, cho nên hắn xuống tay hoàn toàn không có do dự.

- Giết hắn?

Cố nén sự khó chịu trên người, Chu Diên Công cắn răng hỏi Tô Hoài.

Tô Hoài ra sức gật gật đầu: - Giết hắn đi, cho hắn thoải mái một chút!

Hắn cũng không đồng cảm Tô Huy, mà là đồng cảm chính mình. Hắn biết sở dĩ tên quan võ lục phẩm đáng đâm ngàn đao đó đối đãi Tô Huy tàn nhẫn như vậy, thực ra mục đích chính là ép mình nói ra người chủ phía sau bức màn. Mà hắn cũng biết, nếu Tô Huy rốt cục chịu không nỗi mà chết, thủ đoạn mà Vương Tiểu Ngưu gây cho Tô Huy sẽ dùng không thiếu một cái lên người của mình.

- Giết hắn đi! Ta nói cho ngươi biết là ai phái ta tới.

Tô Hoài gần như hét lên, thanh âm của hắn khàn khàn mà điên cuồng.

Chu Diên Công gật gật đầu, y biết Tô Hoài hiện giờ đã không có dũng khí bày trò quỷ kế với mình. Vương Tiểu Ngưu được Chu Diên Công ngầm đồng ý, lập tức quyét một đao trên cổ Tô Huy. Tô Huy dường như máu chảy ra đã khô, đại động mạch bị cắt cũng không có máu phun ra. Trước khi hắn sắp chết trong ánh mắt lần cuối nhìn về Tô Hoài mang ý là cảm kích.

Tô Hoài từ trong ánh mắt kia đọc ra hai chữ, là cảm ơn.

Tô Huy trên mặt không có thống khổ, chỉ có sự giải thoát. Hắn khi còn sống từng giết người, làm quan mười năm tại huyện Bình An, người chết trực tiếp, gián tiếp trong tay hắn dùng hai tay đều không đếm rõ. Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến chính mình có một ngày cũng sẽ chết thảm trong tay người khác, hơn nữa trước khi chết phải chịu sự đau đớn kinh khủng như vậy.

Nhìn vẻ mặt giải thoát của hắn, Vương Tiểu Ngưu nói thật nhỏ: - Xuống dưới rồi các huynh đệ của ta sẽ không làm khó ngươi, ngươi đã dùng cái chết chuộc tội. Chỉ có điều ngươi ở dưới cố gắng suy nghĩ, kiếp sau làm người như thế nào!

Hắn nói đến chữ người nhấn mạnh ngữ khí, rất thê lương.

- Ngươi có thể đảm bảo sự bình an người nhà của ta không?

Tô Hoài nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi.

Chu Diên Công ngẫm nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng trả lời: - Ta không thể, nhưng ta sẽ cố gắng. Nếu người nhà ngươi đã làm nhiều chuyện tàn nhẫn giống ngươi, bọn họ sẽ chịu trừng phạt như vậy.

Tô Hoài sắc mặt thay đổi một chút, liền cười thoải mái: - Bọn họ không biết gì cả, trong mắt bọn họ, ta còn được xem là một người chồng tốt, người cha tốt. Ta nhớ, chữ đầu tiên ta viết tặng cho con mình là “Bất dĩ thiện tiểu nhi bất vi, bất dĩ ác tiểu nhi vi chi” – (ý: đừng cho rằng việc thiện là việc nhỏ mà không làm, đừng cho rằng việc ác là việc nhỏ mà làm). Con ta tên là Tô Định Luân, đã lấy vợ sinh con, bọn họ không phạm sai lầm, sẽ không gặp phải báo ứng.

Chu Diên Công hiểu những lời hắn muốn biểu đạt là có ý gì, hắn gật gật đầu: - Ta nhớ rồi, con của ngươi kêu Tô Định Luân, là một người thiện lương.

Tô Hoài thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Chu Diên Công một cái.

- Ta không biết việc ta làm bây giờ là đúng hay sai, ta cũng không dự liệu được các ngươi có thể lật đổ chủ của ta hay không, hay là giống như hiện tại, các ngươi chết thảm trong tay chủ ta. Tuy nhiên...

Tô Hoài dừng một chút, cười thoải mái: - Cái đó không liên quan đến ta.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất