Đế Trụ

Chương 137

Chương 137
Thiên sứ thượng quốc


Khâm sai đại nhân Tiêu Loan đến từ Đại Liêu chọn đến Bá Châu vào mùng tám tháng chạp, lướt xem một vòng như cưỡi ngựa xem hoa bốn châu phủ vừa mới cướp được từ tay Đại Chu. Mặc dù không dừng lại quá nhiều nhưng lúc hắn vào biên giới Bắc Hán thì đã là hai mươi ba tháng chạp rồi.

Người phương bắc có truyền thống đón tết ông táo, từ mấy năm trước Hoàng đế Liêu quốc Da Luật A Bảo Cơ thành lập đại đế quốc thống nhất thảo nguyên. Sau khi từng bước thâu tóm đất đai của người Hán thì người Khiết Đan cũng dần dần thích ứng được với tập tục của người Hán. Da Luật A Bảo Cơ thích cách người Hán gọi tên của mình hơn, cũng chính là Da Luật Hùng Cơ. (1)

Đô thành của Liêu quốc ở U Châu, người Khiết Đan sinh sống đã không còn khác biệt quá lớn với người Hán nữa rồi. Đô thị phồn hoa, cảnh tượng thành thị nhộn nhịp, những thứ mà thảo nguyên không có này khiến bọn họ si mê.

U Châu, đã từng là nơi dừng chân của Hổ Bí Đại tướng quân La Nghệ. Ban đầu khi La Nghệ ở đây, suất lĩnh năm nghìn Hổ Bí khiến người trong thảo nguyên nhìn thấy mà sợ.

“TRƯỜNG THÀNH CÓ KHE HỞ, HỔ BÍ VÔ SONG”.

Lúc đó, chín chữ này đối với thiết kỵ dưới trướng La Nghệ là sự khắc họa chuẩn xác nhất. Lúc đó, gia tộc Đột Quyết A Sử Na thống trị trên thảo nguyên bị La Nghệ đánh lui 90 dặm, Đột Quyết lang kỵ hung tàn ác độc nhưng trong vô số lần giao chiến với thiết kỵ Hổ Bí chưa một lần thắng lợi. Lúc đó La Nghệ chỉ cần phái ba đến năm trăm thiết kỵ Hổ Bí ra khỏi Trường Thành thì sẽ dấy lên một trận mưa máu ở thảo nguyên ngay. Chỉ có điều từ sau khi Thạch Kính Đường đem mười sáu châu Yến Vân hiến cho người Khiết Đan thì U Châu không thấy bóng hình nào của kỵ binh người Hán nữa.

Tiêu Loan là người phò trợ của Đại vương Da Luật Cực của cung Nam Diện Liêu quốc, lần này khó khăn lắm mới có được công việc béo bở từ tay Đại Vương Nam Uyển thì tất nhiên trên đường hắn sẽ đi chậm lại một chút rồi. Bất luận là hắn đến thành trì nào của Liêu quốc thì đều nhận được sự tiếp đãi nồng nhiệt nhất. Hắn sẽ dùng đôi tay trắng nõn được chăm sóc cẩn thận thu về vô số vàng bạc châu báu, ôm ấp vuốt ve vô số mỹ nữ giai nhân. Ở lại Định Châu mà Liêu quốc vừa mới có được, hắn có được một cây san hô màu đỏ lửa cao ba thước, ở Dịch Châu, hắn có được một cặp tỷ muội khiến người khác không khỏi si mê, ở Hùng Châu, hắn có được ba viên đông châu cỡ bằng mắt trâu.

Hắn đi trên đường không nhanh không chậm, hơn nữa cố ý lượn một vòng luẩn quẩn. Hắn đi qua đất của bốn châu kia như rắn bò, sau đó nuốt lấy ít lợi ích mà hắn có thể nuốt được. Vào ngày hai mươi ba tháng chạp, trong không khí vui mừng, cuối cùng hắn cũng đặt chân lên đất Bắc Hán thuộc quốc của Liêu quốc.

Không giống với sự phồn hoa của Bá Châu, đất đai Bắc Hán hoang tàn khắp nơi, thậm chí còn kém xa so với Định Châu Hùng Châu khi vừa trải qua chiến hỏa. Tiêu Loan nhìn dân chúng Bắc Hán đi trên đường phố với biểu hiện như cái xác không hồn thì hắn cảm thấy ảo não. Một nơi nghèo túng như này thì mình có thể thu hoạch được bao nhiêu chứ? Sở dĩ muốn đoạt lấy công việc này là vì đỏ mắt với những khâm sai mỗi năm xuống phía nam đều có thể thu hoạch được nhiều nhưng Bắc Hán trước mắt nghèo đến nỗi này thì mình còn được gì nữa?

‘Nhưng điều đáng mừng là mình là khâm sai đầu tiên đi qua tuyến đường Dịch Châu, Hùng Châu này’. Bốn châu phủ mặc dù gặp phải chiến loạn nhưng nói tóm lại cũng không gặp phải đòn trí mạng nào. Những đại nhân vật thế gia giàu sang của người Hán luôn cho mình những niềm vui bất ngờ.

Hắn vẫn tin tưởng rằng sở dĩ Đại Liêu có thể bất bại trong chiến tranh chính là vì thiết kỵ Liêu quốc vẫn giữ được lang tính như xưa, nhưng sở dĩ quân đội người Hán dễ dàng sụp đổ là bởi vì bọn họ yếu đuối như cái đuôi cừu. Sơn dương mạnh mẽ linh hoạt còn có thể dũng cảm nhô sừng của mình lên khi bị kẻ địch uy hiếp nhưng cừu thì chỉ có thể run rẩy quỳ sụp dưới chân sói mà thôi.

Đến bốn châu này hắn một lần nữa chắc chắn vào suy nghĩ của mình. Hơn nữa hắn có hiểu biết sâu rộng về người Hán, đó chính là người Hán đều có nô tính. Chỉ cần chiến thắng bọn họ, bọn họ sẽ lựa chọn cách phục tùng vận mạng, hiến dâng châu báu quý giá và nữ nhân.

Còn thiết kỵ Hổ Bí từng hùng cứ U Châu đã tự động bị Tiêu Loan làm ngơ. Đó là đám người Hán vẫn chưa mất lang tính, không, đó là kẻ địch còn giống sói lang hơn đám người trên thảo nguyên, nhưng bọn họ đã tuyệt chủng rồi.

Sau khi vào biên giới Bắc Hán không lâu, đại thần từ Thái Nguyên đến đón tiếp hắn, Lễ Bộ Thượng thư Hầu Thân đã sớm đợi ở một tiểu huyện thành nhỏ đi về phía Tây mà có tấm biển cao cao, nó có tên gọi là An Lai. Huyện An Lai rất nhỏ, đi bộ từ nam đến bắc mất chưa đầy nửa canh giờ, nhưng đi từ đông sang tây chỉ e thời gian còn ngắn hơn. Chính vì trong một huyện nhỏ như vậy nên Hộ Bộ Thượng Thư Hầu đại nhân của Bắc Hán dẫn theo đội quân lễ nghi với mười mấy quan viên khom người đứng ở ngoài cổng đông thành.

Sự hoang vắng dọc trên đường đi khiến Tiêu Loan thất vọng, nhưng lễ nghi đón tiếp mà Hầu Thân suất lĩnh long trọng như vậy khiến hắn cũng lâng lâng người. Thật không ngờ thân phận Thiên sứ thượng quốc trước mặt dân chúng của thuộc quốc nhỏ bé này lại tôn quý như vậy.

Ba mươi sáu danh nhạc thủ thổi lên khúc nhạc đón khách, mười tám người gõ trống gõ lên những khúc rung trời. Khi xe ngựa của Tiêu Loan vào huyện thành, dân chúng đứng ở hai bên đường phố bắt đầu tung hoa, tất nhiên hoa đó chỉ là giả. Rét đậm tháng chạp, trong thành nhỏ của phương bắc xa xôi thì đi đâu để tìm được hoa thật chứ.

Mặc dù như vậy nhưng đã khiến Tiêu Loan có chút lâng lâng rồi. Hắn hiểu được thực lực của Hán quốc, rồi trên đường nhìn thấy nhiều cảnh hoang vắng của Bắc Hán như vậy nên nghi thức tiếp đón long trọng thế này đủ khiến hắn thỏa mãn rồi. Đại quan ‘đội’ trên đầu chức Lễ Bộ Thượng thư nếu đặt trong Đại Liêu quốc, thông thường mình gặp người ta cũng phải cúi đầu khom lưng, nhưng tình huống bây giờ lại hoàn toàn tương phản, đại quan chính nhị phẩm lại đang hành lễ với mình.

Mặc dù Tiêu Loan là quý tộc Khiết Đan nhưng cũng không phải là dòng chính của bộ tộc Tiêu thị, cũng giống như những thế gia ở Trung Nguyên này. Gia thế lớn có nhiều nhánh nhỏ, lan tràn ra khắp đất nước, còn hắn chẳng qua cũng chỉ là người bén duyên bên cạnh Tiêu gia mà thôi. Tiêu Hoàng hậu của Đại Liêu quốc có địa vị vô cùng tôn quý nên họ Tiêu được coi là danh từ tôn quý ở Đại Liêu.

Nhưng Tiêu Loan ở Liêu quốc chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không có gì đáng nói, dưới trướng Đại Vương Da Luật Cực ở cung Nam Diện những phụ tá như hắn cũng có không dưới năm mươi người, mà trong đó không thiếu gì những mưu sĩ túc trí đa mưu. Ví dụ hai người Hán như Hàn Tri Cốc và Lư Văn Tiến đều vô cùng lợi hại. Ngay đến Vương gia cũng từng nói, hai người này giống như một đôi thiên nga trắng có đôi cánh khỏe, sớm muộn gì cũng có một ngày vỗ cánh rời khỏi cung Nam Diện bay lên bầu trời cao rộng hơn.

Trong những phụ tá Đại Vương Da Luật Cực ở trong cung Nam Diện, địa vị của Tiêu Loan không cao nhưng lại chiếm được sự tín nhiệm của Da Luật Cực, không phải vì hắn có mưu lược hơn người, cũng không phải vì hắn có võ công cao cường, mà vì hắn có đôi mắt nhạy bén hơn chim ưng bay trên bầu trời. Bất luận là mỹ tửu mạnh nhất hay mỹ nữ nóng bỏng nhất, hắn đều đáp ứng được yêu cầu cho Da Luật Cực. Ví dụ lần này ở Dịch Châu hắn đã tìm được một cặp tỷ muội mới mười lăm tuổi. Hai tỷ muội này có vòng eo như rắn nước, có đôi chân thẳng có lực, nếu như hiến dâng lên Vương gia thì chắc chắn sẽ được ban thưởng rất nhiều.

Nói không chừng Vương gia vui mừng thì sẽ cho hắn một tiền đồ rộng lớn, sắp xếp một vị trí quan quận nào đó cũng nên.

Đang suy nghĩ thì xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại.

Lễ Bộ Thượng thư của Bắc Hán Hầu Thân đứng ở trước xe ngựa, khom người vái chào nói: - Lễ Bộ Thượng thư của Bắc Hán Hầu Thân phụng chỉ Bệ hạ, cung nghênh Thiên sứ thượng quốc.

“Thiên sứ thượng quốc”! Từ này thật hay.

Khóe miệng Tiêu Loan toe toét, rất thỏa mãn. Hắn vén rèm vải bông dày trên xe ngựa, một luồng gió lạnh lập tức ập đến mặt hắn. Tiêu Loan quen với không khí lạnh lẽo nên không để ý thời tiết nhưng ngược lại trong lòng hắn có một sự nóng bỏng khó tả. Đó chính là dục vọng, đó là thỏa mãn, đó là hạnh phúc.

- Hầu đại nhân không cần đa lễ! Thời tiết lạnh như vậy còn làm phiền Ngài đứng đợi ta ở bên ngoài như này, thật sự là vất vả cho Ngài rồi!

Tiêu Loan cười nói.

- Tiêu đại nhân khách khí rồi, đây là chuyện mà hạ quan nên làm! Đại nhân trên đường vất vả, hạ quan đã chuẩn bị yến tiệc đón tiếp đại nhân ở huyện dịch, mời đại nhân dời bước đến huyện nha.

Hầu Thân cười, nói.

- Ừm! Cũng được! Trên đường đi mệt thì cũng không phải mệt nhưng có chút ảo não. Nếu như Hầu đại nhân đã sắp xếp xong xuôi, ta đây từ chối là bất kính rồi.

Hầu Thân cười nói: - Huyện nha cách nơi này không xa, hạ quan đã mệnh lệnh cho đám thủ hạ sửa sang lại rồi. Đại nhân có thể ở huyện nha ăn uống nghỉ ngơi, hạ quan sẽ đi cùng Ngài về Thái Nguyên Phủ.

Tiêu Loan cười hì hì nói: - Rượu là thứ ngon nhưng ấm thân không phải là sự lựa chọn tốt nhất. Ha ha.

Hầu Thân hơi sửng sốt, lập tức hiểu được. Y đến bên cạnh Tiêu Loan, hạ giọng nói: - Huyện An Lai hoang vắng thế này, khó tìm được nữ nhân nào vừa mắt. Trung Vương điện hạ đã mời đến một giai nhân giỏi ca múa ở Thái Nguyên Phủ, đó là mỹ nhân thần tiên nhất đó ạ. Biết bao công tử danh gia vọng tộc đều không theo đuổi được. Nghe nói đại nhân đường xa mà đến, đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi đại nhân đến thôi. Đợi khi đến Thái Nguyên Phủ, rượu cũng có, mỹ nhân cũng có, đại nhân cứ yên tâm ạ.

Biểu hiện trên mặt Hầu Thân đúng là nịnh hót, điều này khiến lòng tự trọng của Tiêu Loan được thỏa mãn hơn.

Hắn ừ một tiếng, hắng giọng một cái nói: - Ta nhận tín nhiệm của Bệ hạ Đại Liêu đến phía nam, phải làm chuyện công trước rồi mới nói đến chuyện tư.

Hầu Thân lập tức phụ họa nói: - Hạ quan hồ đồ rồi, tất nhiên là bàn ‘chuyện công’ trước!

Tiêu Loan cười hì hì nói:

- Bên ngoài gió lớn, Hầu đại nhân đi lên xe ngựa của ta đi! Ngài nói rõ chi tiết tình hình Hán quốc cho ta nghe, đặc biệt là chuyện Trung Vương Lưu Lăng đánh bại đại quân Chu quốc. Ta ở Liêu quốc nghe nói, hai mươi vạn quân Chu bị Trung Vương của các ngươi đánh tơi bời. Người Khiết Đan tôn kính nhất là anh hùng, ta thật sự ngưỡng mộ Trung Vương đó.

Hầu Thân thầm nghĩ “Phỉ nhổ! Chẳng phải ngươi ngưỡng mộ ca kỹ mà Vương gia mời đến sao?”

Chỉ có điều miệng y lại cung kính nói: - Hạ quan tuân mệnh!

Đi lên xe ngựa của Tiêu Loan, vẫn chưa vào chỗ thì một chuỗi vòng ngọc bích đã nhét vào tay Tiêu Loan. Vì vậy hai người lập tức có rất nhiều chủ đề để nói, nói đến khi xe ngựa dừng lại mà hưng phấn vẫn không thuyên giảm.

Dưới sự tháp tùng của mười vị quan viên, Tiêu Loan cười ngồi xuống. Một bàn tiệc rượu dâng lên, chất đầy lên bàn lớn. Nhưng vẫn chưa đợi Tiêu Loan động đũa thì một võ tướng vội vã chạy vào.

- Chuyện gì mà vội vàng như vậy, thật không có quy tắc gì cả! Làm sứ thần sợ hãi, ta sẽ chém ngươi tại chỗ đó!

Hầu Thân lạnh giọng quát lớn võ tướng kia.

Võ tướng lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển nói: - Đại nhân, cổng thành tây đột nhiên có hàng nghìn mã tặc, binh mã của thuộc hạ đang chiến đấu kịch liệt với mã tặc.

Sắc mặt Hầu Thân biến đổi: - Sao lại xuất hiện nhiều mã tặc vậy? Không phải cho các ngươi xử lý sạch sẽ rồi sao?

Võ tướng kia ngượng ngùng nói: - Đại nhân, mấy năm liên tục thiên tai, dân chúng ăn không no bụng, túng quá làm liều tụ họp thành thổ phỉ thôi. Hiện giờ khắp nơi đều có những nhóm lớn nhỏ, làm sao có thể xử lý sạch sẽ được ạ.

Sắc mặt Tiêu Loan biến đổi hỏi: - Sao hiện giờ trong Hán quốc lại loạn thành ra như vậy?

Hầu Thân đỏ mặt giải thích: - Chắc đại nhân không biết, từ trận đại hạn năm trước đến giờ chỉ mưa một trận tuyết gần nhất, dân chúng chết đói không đếm xuể. Để có được miếng cơm ăn, quả thật là xuất hiện không ít tội phạm túng quá làm liều. Nhưng đại nhân yên tâm, Trung Vương điện hạ lần này phái ba nghìn võ sĩ tinh giáp đến bảo hộ đại nhân thì vài tên mã tặc kia cũng không làm mưa gió gì được đâu.

Y cẩn thận nhìn Tiêu Loan liếc mắt một cái: - Chỉ có điều...

(1) Ban đầu đất nước mà Da Luật A Bảo Cơ thành lập có tên là Khiết Đan chứ không phải là Liêu, hơn nữa trong thời loạn An Sử triều Đường, Da Luật A Bảo Cơ cũng đã cơ bản thống nhất thảo nguyên rồi. Bất luận là Đột Quyết, Thất Vi huy hoàng một thời hay các võ sĩ Hề tộc đều thần phục dưới vó ngựa thiết kỵ Khiết Đan. Thời kỳ đối chiếu với sách vở thì Da Luật A Bảo Cơ sớm đã chết nhiều năm rồi, lúc đó Hoàng đế Liêu quốc chắc hẳn là Liêu Mộc Tông Da Luật Cảnh. Chỉ có điều người này là Hoàng đế hồ đồ, còn xa mới bằng Liêu Thái Tổ Da Luật A Bảo Cơ. Để tạo ra kẻ địch mạnh cho nhân vật chính nên trong cuốn sách này mới xây dựng thời kỳ Liêu quốc chậm lại.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất