Đế Trụ

Chương 138

Chương 138
Chỉ dùng người mình biết


Tiêu Loan nghiêng nghiêng đầu hỏi: - Chỉ có điều sao?

Thấy Hầu Thân có bộ dạng muốn nói lại thôi nên hắn khoát tay một cái nói: - Hầu đại nhân không cần e dè gì cả! Người Khiết Đan chúng ta đều là dũng sĩ, chỉ là mấy tên mã tặc mà thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói, không cần để ý.

Hầu Thân trước tiên là ca ngợi, nói: - Tiêu đại nhân quả nhiên dũng cảm hơn người.

Từ ‘dũng cảm’ đó y phát âm rất nặng, dường như thành thanh bốn. Chỉ có điều Tiêu Loan không để ý đến về mặt âm tiết có chút gì đó khác biệt. Mặc dù hắn nói tiếng Hán rất lưu loát nhưng từ vựng cụ thể thì không hiểu lắm.

Hầu Thân sau khi chỉnh sửa tìm từ rồi nói tiếp: - Tiêu đại nhân! Để nghênh đón ngài nên đám hạ quan đã rời khỏi Thái Nguyên Phủ vào ngày mùng mười tháng chạp, nhưng đến đây chưa đầy hai trăm dặm đường mà đi mất mười hai ngày.

Tiêu Loan nghi ngờ nói: - Tại sao vậy?

- Ồ!

Không đợi Hầu Thân nói, Tiêu Loan đã ồ lên một tiếng. Hắn nghĩ đến việc mình đi đường cũng rất chậm nên có thể hiểu được việc này của Hầu Thân, dù sao chậm một chút cũng có lợi. Hơn nữa, không phải là vẫn kịp đến nghênh đón mình đó sao? Những người làm quan đều như vậy, hơn nữa dù sao Hầu Thân vẫn là một Lễ Bộ Thượng thư, trên danh nghĩa là đứng đầu lục bộ. Trên đường đi chậm một chút, ôm vào nhiều tiền một chút cũng có thể hiểu được.

Nhìn biểu cảm “Ta hiểu rồi” trên mặt Tiêu Loan mà Hầu Thân biết hắn đang nghĩ điều gì.

Hầu Thân ho khan một tiếng, đợi thân thấp giọng giải thích: - Có lẽ Tiêu đại nhân hiểu nhầm hạ quan rồi! Trên đường đi với khoảng cách ngắn như vậy mà lại đi mất mười hai ngày không phải là hạ quan cố ý kéo dài, mà là trên đường thật sự không bình an chút nào. Mặc dù thổ phỉ khắp nơi đều có, nhưng đều là một đám ô hợp, dựa vào ba nghìn tinh giáp dưới trướng Trung Vương thì cứ coi như nhiều dân phỉ đi chăng nữa cũng không làm gì được, chỉ là…

Tiêu Loan có chút không vui nói:

- Hầu đại nhân có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, người Khiết Đan chúng ta từ trước đến nay đều thẳng thắn chứ không vòng vo. Yên tâm đi! Ngài nói gì ta cũng không để bụng đâu.

Hầu Thân ôm quyền nói: - Tạ ơn đại nhân đã cảm thông!

Y nhìn vị võ quan kia một cái, nói: - Vị này là Triệu Nhị Tướng quân, ái tướng dưới trướng của Trung Vương. Trên đường gặp phải chuyện lạ xảy ra nên hãy để Triệu tướng quân nói cho Tiêu đại nhân nghe đi.

Triệu Nhị vội vàng thi lễ với Tiêu Loan nói: - Là như này ạ! Đội quân của chúng tôi ra khỏi Thái Nguyên được một trăm ba mươi dặm thì gặp phải đội mã tặc một nghìn năm trăm người. Đại nhân ngài chắc biết, mặc dù dân phỉ hung hăng ngang ngược nhưng đều là một đám nghèo ăn mày tạo thành, đến binh khí ra hồn cũng không có chứ đừng nói là ngựa cưỡi. Đội quân mã tặc đó không những thân thủ mạnh mẽ mà kỳ lạ hơn là mỗi người đều mang theo hai con tuấn mã, hơn nữa chiến mã kia đều vô cùng thần tuấn, cao lớn uy vũ, chắc chắn không phải là giống ngựa của Trung Nguyên.

Tiêu Loan cả kinh, cuối cùng phản ứng lại: - Ý ngươi nói là đội mã tặc một nghìn năm trăm người kia không phải là dân chúng Hán quốc các ngươi sao?

Thấy Tiêu Loan cuối cùng cũng bị mình dẫn tới chủ đề chính nên Triệu Nhị vội vàng giải thích: - Mạt tướng tòng quân nhiều năm, luôn luôn là thống lĩnh kỵ binh dưới trướng Trung Vương. Chiến mã của mã tặc kia mạt tướng vừa nhìn đã nhận ra ngay, rõ ràng là giống ngựa tốt của Tây Vực.

Trong lòng Tiêu Loan giống như một tầng mây đen bị hai bàn tay khổng lồ tách ra mà lộ ra ánh sáng, chân tướng giống như mặt trời dần lộ ra. Chiến mã của Tây Vực? Phần lớn Tây Vực hiện giờ đều bị người Đảng Hạng khống chế, bộ tộc không chịu thần phục dưới chân Ngôi Danh Nẵng Tiêu đều bị hắn đánh cho tàn phế. Những bộ tộc nhỏ như vậy tuyệt đối không lấy ra đâu được ba nghìn chiến mã và một nghìn năm trăm kỵ sĩ thân thủ mạnh mẽ. Phân tích từ đây thì kỵ binh đánh cướp trong khu vực Bắc Hán lẽ nào là kỵ binh của Tây Hạ?

Tiêu Loan bị trí tuệ của mình khuất phục, hắn không kìm nổi vỗ bàn kêu lên: - Chẳng lẽ là người Đảng Hạng?

Hầu Thân và Triệu Nhị đều làm ra vẻ mặt “Đại nhân quả nhiên thông minh”, điều này khiến lòng tự trọng của Tiêu Loan lại một lần nữa dâng trào. Hắn đắc ý nói: - Từ những lời ngắn gọn của ngươi ta có thể nhìn ra điều kỳ quái trong đó. Hiện giờ Tây Vực bị người Đảng Hạng khống chế, Ngôi Danh Nẵng Tiêu mới thành lập nên Tây Hạ quốc nên hắn tuyệt đối không cho phép ở đất nước mình có một đội kỵ binh hùng mạnh đến vậy. Từ đây có thể thấy được đội mã tặc này chắc chắn là kỵ binh của Tây Hạ cải trang giả dạng nên.

Tiêu Loan rất tin tưởng vào suy luận của mình, bởi vì đây là đáp án hợp lý nhất.

Hơn nữa Hầu Thân và Triệu Nhị vô cùng tán thưởng sự thông minh của Tiêu Loan, thậm chí còn ca tụng.

- Đại nhân quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, mặc dù mạt tướng nhận ra đó là chiến mã của Tây Vực nhưng ban đầu cũng không ngờ đó là mã tặc mà kỵ binh Tây Hạ giả trang thành, sau đó là nhờ Hầu đại nhân phân tích ra chân tướng. Chỉ trong mấy câu của mạt tướng mà Tiêu đại nhân có thể đoán ra những mã tặc đó là kỵ binh Tây Hạ giả trang, trí tuệ của đại nhân quả thực là còn sâu rộng hơn nước trong hồ Nguyệt Lượng.

Triệu Nhị nịnh hót thật sự là đỉnh.

Tiêu Loan tự hào cười, nói: - Người Hán các ngươi chẳng phải có câu “Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê” sao? Ta chẳng qua cũng chỉ là đứng ngoài cuộc, vì vậy nhìn rõ hơn các ngươi một chút thôi.

Hắn quay đầu hỏi Hầu Thân, nói:

- Tại sao kỵ binh của Tây Hạ lại muốn đến biên giới Hán quốc các ngươi vậy? Trên đường đi ta thấy cả rồi, Hán quốc các ngươi đang trong lúc hạn hán, dân chúng đến cơm cũng không được ăn no, kỵ binh Đảng Hạng có thể cướp gì ở đây chứ?

Hầu Thân tức giận nói: - Không phải là bọn chúng đến cướp mà là đến phá hoại!

Nói đến chỗ kích động, Hầu Thân chỉ vào phía tây mắng to: - Ngôi Danh Nẵng Tiêu quốc chủ của Tây Hạ chết tiệt kia lại phái binh đến đánh lén Chu quốc ngay trong lúc Chu quốc và ta khai chiến, cướp mất ba quận rộng lớn nhất của Chu quốc. Dưới sự phát binh khích lệ của Hoàng Đế Bệ Hạ Đại Liêu vĩ đại, đội quân Hán quốc ta đã đánh bại được Chu quốc. Nhưng tên Ngôi Danh Nẵng Tiêu quốc chủ của Tây Hạ lại phái sứ thần đến nói chuyện lợi ích với Bệ hạ ta. Bọn chúng nói giúp chúng ta đuổi người Chu quốc, bọn ta phải trả tiền cho chúng.

Hầu Thân đi tới đi lui, oán giận nói: - Tiêu đại nhân Ngài cũng biết, hiện tại Hán quốc đang có nạn hạn hán, hai năm liên tiếp hoa mầu trong ruộng vườn đều không được hạt nào. Nhưng dân chúng Hán quốc cảm động trước ân đức của bệ hạ Đại Liêu, mặc dù chính mình không có đủ cơm ăn nhưng vẫn kính dâng lễ vật lên Bệ hạ Đại Liêu. Nhưng sau khi kính dâng lễ vật lên Bệ hạ Đại Liêu thì trong thùng đựng gạo của dân chúng Hán quốc vét không ra một hạt gạo nào. Nhưng đám người Đảng Hạng chết tiệt còn nói thay vì tặng lễ vật cho người Khiết Đan nham hiểm chi bằng tôn kính dâng lên Bệ hạ Ngôi Danh Nẵng Tiêu vĩ đại.

Y vừa nói vừa trộm nhìn lén xem sắc mặt Tiêu Loan thế nào. Quả nhiên, trong lời nói ám chỉ châm chọc và oán giận bọn người Đảng Hạng thì sắc mặt của Tiêu Loan dần dần trở nên trắng bệch.

- BỐP!

Tiêu Loan vỗ mạnh lên bàn một cái. Vì lực quá lớn không những bàn rung chuyển mà thức ăn rượu thịt trên bàn đều lung lay, đến mức tay hắn cũng thấy đau rát.

- Đám người Đảng Hạng chết tiệt, chẳng lẽ Ngôi Danh Nẵng Tiêu cho rằng mình hiện giờ có đủ thực lực để chống đỡ được với trăm vạn thiết kỵ của Đại Liêu ta sao?

- Đúng vậy!

Vẻ mặt Triệu Nhị chứa đầy căm phẫn, nói: - Hán quốc của mạt tướng là thuộc quốc của Đại Liêu, thường ngày may mắn được Đại Liêu che chở nên mới phát triển ổn định như này. Trên có Bệ hạ, dưới có thần dân đều cảm động trước ân đức của Bệ hạ Đại Liêu, nhưng đám người Đảng Hạng lòng lang dạ sói, sau khi bị Bệ hạ nước mạt tướng từ chối thì ghi hận trong lòng!

Tiêu Loan vỗ đùi nói: - Vì vậy Ngôi Danh Nẵng Tiêu quốc chủ Tây Hạ mới phái một đội kỵ binh chạy đến biên giới Hán quốc đốt giết hết thảy.

Hầu Thân ôm quyền nói: - Đại nhân anh minh!

Y dùng giọng điệu vô cùng phẫn nộ, nói: - Điều khiến người khác không thể nhịn được chính là nửa tháng trước cống vật từ Cam Châu Tây Bắc đến Thái Nguyên đã bị mã tặc cướp hết giữa đường, đội quân hộ tống cũng bị giết sạch. Hiện giờ mà nói, chuyện này cũng là người Tây Hạ làm.

Nghe nói ngay cả đồ cống nạp của Bắc Hán cho Đại Liêu cũng đều bị cướp sạch mà Tiêu Loan tức không để đâu cho hết. Ức hiếp nước bé nhỏ như Bắc Hán thì không có gì, nhưng động đến trên đầu Đại Liêu thì đúng là có chút quá đáng. Đại Liêu hùng cứ phương bắc, nắm giữ trăm vạn binh, Tây Hạ bé nhỏ kia quả thực là quá càn rỡ!

Hầu Thân thấy hắn tức giận, nhân cơ hội nói: - Vẫn mong sau khi Tiêu đại nhân trở về thì tấu rõ để Hoàng Đế Bệ Hạ Đại Liêu biết, làm chủ cho đám thần dân chúng thần.

- Á…Điều này…

Tiêu Loan hơi sửng sốt, lập tức có chút lúng túng. Đừng nói hắn chẳng qua chỉ là một phụ tá nhỏ bé dưới trướng Đại vương Da Luật Cực của cung Nam Diện, mà đời này cũng chưa chắc có hi vọng có thể gặp được Da Luật A Bảo Cơ bệ hạ. Cứ coi như hắn có thể gặp được thì đã sao? Vì một chút tổn thất, vì sự tồn tại của thuộc quốc Bắc Hán nhỏ bé như gân gà, lẽ nào Bệ hạ chịu cầm mấy chục vạn quân binh ra khai chiến với Tây Hạ? Điều này là không thể nào, nhưng hắn không thể nói như vậy, dù sao Bắc Hán vẫn là thuộc quốc của Đại Liêu, dù sao mỗi năm đồ cống của Bắc Hán bất luận thế nào cũng đều cống đến Đại Liêu.

Để không cho người Bắc Hán thất vọng đau khổ, vị khâm sai đại nhân hắn đây dù thế nào cũng phải an ủi vài câu.

- Điều này… Hầu đại nhân yên tâm, sau khi trở về ta tất nhiên sẽ bẩm báo chi tiết cho Bệ hạ biết. Quân thần Hán quốc là thần tử của Đại Liêu ta, dân chúng Hán quốc cũng là dân chúng Đại Liêu, tất nhiên không thể để cho người ngoài ức hiếp được.

Hầu Thân và Triệu Nhị vội vàng đứng dậy ôm quyền nói: - Xin đa tạ Tiêu đại nhân!

Lúc này, một thiên tướng chạy vào nói: - Triệu tướng quân, mã tặc đã bị đánh lui, nhưng các huynh đệ bị thương không ít. Mạt tướng nhận ra, đó vẫn là đám Thát tử Đảng Hạng.

Hắn dường như chỉ quan tâm đến việc báo quân tình mà quên sự tồn tại của Thiên sứ thượng quốc, tức giận nói: - Đám cẩu Thát Tử kia chặn giết chúng ta ở giữa đường, còn rêu rao rằng đừng nói là quân đội Bắc Hán yếu ớt của chúng ta, ngay đến kỵ binh Khiết Đan đến cũng không phải là đối thủ của chúng. Đến một người giết một người, đến mười vạn giết mười vạn! Triệu tướng quân! Ngài nói xem có đáng căm phẫn không?

Tiêu Loan vừa mới áp chế được tức giận, giờ lại vỗ bàn một cái quát: - Thật tức chết đi!

Ngay sau đó hắn lại thêm vào một câu: - Đúng là không coi ai ra gì!

Hầu Thân vội vàng nói: - Xin Tiêu đại nhân bớt giận! Không cần phải tính toán với đám tặc binh đó, bọn chúng ỷ vào ngựa nhanh đao lợi nên càn rỡ đã lâu rồi, quân đội Hán quốc của hạ quan quả thật không có biện pháp gì với chúng, hơn nữa không phải mã tặc không biết Ngài ở đây sao?

Khí sắc Tiêu Loan trắng bệch, nói: - Thiết kỵ Đại Liêu ta tung hoành thảo nguyên, đừng nói đến đám người Đảng Hạng và Đột Quyết Lang Kỵ vô lực giống như bầy cừu lợi hại hay không? Còn không phải đều như nhau bị thiết kỵ của Khiết Đan giết tè ra quần sao! Lần này ta trở về nhất định phải tấu rõ với Bệ hạ, phát binh chinh phạt Tây Hạ!

Hầu Thân khuyên giải nói: - Đại nhân bớt giận, Tây Hạ hiện giờ vừa mới đại thắng Chu quốc, quân dung cường thịnh, cầm giữ binh không dưới trăm vạn. Ngôi Danh Nẵng Tiêu quốc chủ của Tây Hạ kia lại là quân chủ có tài thao lược, dưới trướng còn có những hổ tướng dũng mãnh như Lý Hổ Nô, Lý Nguyên Đình, tạm thời không động đến thì tốt hơn. Đám hạ quan tất nhiên biết được thiết kỵ Đại Liêu thiên hạ vô song, nhưng hôm nay Tây Hạ đúng là kiêu ngạo, tạm lánh chạm mặt nhau vẫn có thể xem là thượng sách đấy ạ!

Triệu Nhị âm thầm bấm ngón tay cái, Hầu đại nhân thật sự sẽ khuyên nhủ được.

Hiện giờ hắn mới hiểu được, vì sao Vương gia nói nhiệm vụ nghênh đón khâm sai của Liêu quốc lần này không phải là Lễ Bộ Thượng thư Hầu Thân đại nhân thì còn ai vào đây nữa. Hiện tại xem ra Vương gia thật sự là nhìn xa trông rộng, chỉ dùng người mình biết thôi.

Quả nhiên, nghe xong khuyên giải của Hầu Thân, sắc mặt của Tiêu Loan khâm sai đại nhân của Liêu quốc càng ‘bình thường’, từ trắng chuyển đỏ, từ đỏ chuyển đen, từ đen chuyển xanh…

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất