Đế Trụ

Chương 139

Chương 139
Chạy trối chết.


Sáng sớm hôm sau, đội hộ tống khâm sai đại nhân rời khỏi huyện An Lai, đại đội nhân mã trùng trùng điệp điệp chậm rãi tiến về nam, gió Bắc rít lên như vui mừng đưa tiễn họ, bụi tuyết bị giẫm vỡ tạo thành bọt bay lên.

Bông tuyết nhỏ li ti từ cổ áo chui vào gây cảm giác như kim chích khiến cho lòng người bực bội bất an. Giáp da trâu căn bản không ngăn được gió Bắc sắc như dao, lá cờ tung bay phần phật, dường như chống cự lại ngọn gió Bắc đang vùi dập nó. Hơn ba nghìn người thưa thớt kéo dài gần ba bốn dặm, đội ngũ như vậy nếu có một đội kỵ binh đâm ngang chỉ sợ không đến nửa canh giờ đã bị giết hết.

Tuy rằng phía trước phía sau đều đã phái ra ba đội thám báo, nhưng ai cũng biết thời tiết như thế này chỉ sợ kỵ binh đã vọt vào trong tầm mắt cũng không nghe thấy tiếng vó ngựa. Gió Bắc gào thét bịt kín lỗ tai mọi người, cho dù thám báo vội vàng quay về thì đại quân cũng không nghe được lời cảnh báo của họ. Tuy vậy điều duy nhất khiến mọi người có thể an tâm đó là quy tắc trong thời tiết như thế này mã tặc chắc chắn sẽ không hoạt động, cho dù bọn họ không xót mình cũng phải xót chiến mã.

Đi khỏi huyện An Lai khoảng sáu bảy mươi dặm, đội ngũ đi ngang qua một thôn trang rách nát cạnh quan đạo, còn có thể thấy một con chó hoang gầy trơ xương đứng trên mỏm đá lởm chởm uể oải hướng về đội ngũ gắng sức sủa, chỉ có điều âm thanh hòa lẫn trong gió Bắc gào thét không thể nghe được.

Có binh lính tháo cung tên xuống, hướng về phía nó phóng một mũi tên, khoảng cách sáu bảy mươi bước bắn chết một con chó cũng không phải chuyện khó khăn lắm, nhưng mũi tên kia mới vừa bay đi đã bị gió Bắc thổi trật khỏi quỹ đạo, lung la lung lay theo gió không biết bay đến địa phương nào.

Người bắn tên hùng hùng hổ hổ nói vài câu, lập tức ly khai đội ngũ đi tìm mũi tên của mình. Chó hoang thấy có người chạy qua bên này, thử nhe nanh gầm gừ vài tiếng rồi cong đuôi chạy thẳng. Viên kỵ binh tìm thấy mũi tên của mình đang nằm dưới một bức tường đổ nát, xoay người nhảy xuống ngựa nhặt mũi tên lên, một lần nữa cắm vào trong bao đựng.

Gã ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với vầng thái dương vừa mọc. Đất tuyết ở nơi xa bị mặt trời chiếu xạ như được phủ vàng, loáng thoáng còn có thể thấy dường như có hơi nóng đang không ngừng bốc lên. Cảnh sắc trên đường chân trời như ảo ảnh đẹp mê ly trên đại mạc, nơi mặt đất và không trung giao nhau, không gian bị bóp méo vặn vẹo.

Trong thôn bị tuyết phủ trắng xóa mênh mông, viên kỵ binh nhảy lên tường đất, bị cảnh tượng bình minh dưới ánh mặt trời mê hoặc, gã hít thật sâu một luồng khí lạnh, cảm giác trong thân thể có một luồng khí lưu đang nhanh chóng dạo qua một vòng. Duỗi lưng một cái, gã vừa muốn nhảy xuống chợt phát hiện đường chân trời phía chính đông đang càng ngày càng vặn xoắn nghiêm trọng, dường như có quái thú nào đó đang ra sức vung trảo nhe nanh, muốn xé rách không gian chui ra.

Gã xoa xoa mắt, cố sức nhìn lại.

Quả nhiên có bóng đen chui ra từ đường chân trời, đen tuyền mơ hồ không nhìn rõ là vật gì. Đó là một dã thú đi kiếm ăn? Hay là viễn cổ hồng hoang thần quái đến từ vòm trời?

Không!

Đó là kỵ binh!

Gã rốt cục cũng nhìn rõ rồi, một tên nối tiếp một tên chui ra từ đường chân trời, rõ ràng là một đám kỵ binh đang vung mã đao, dưới ánh mặt trời chiếu rọi dần phóng đại trong con ngươi của gã.

- Địch tập kích!

Kỵ binh nhảy từ tường đất lên lưng ngựa, thúc chiến mã chạy như điên quay về.

- Địch tập kích!

- Cánh trái có địch tập kích!

Gã liều mạng hô to, chỉ có điều gió Bắc xảo trá kia đã thổi âm thanh của gã đi rất xa, đội ngũ vẫn không nhanh không chậm đi tới, gã có thể thấy đồng chí của mình còn đang vẫy tay cười nhạo tiễn pháp của gã. Gã liều mạng nằm mọp xuống lưng chiến mã, con ngựa kia tung bốn vó chạy như bay thổi tung bọt tuyết dưới đất.

Khi trong đội ngũ rốt cục có người nghe thấy tiếng của gã, thì đội kỵ binh lao đến dưới ánh mặt trời kia cũng đã hiện ra trong tầm mắt mọi người. Người cảnh báo còn cách đội ngũ ba mươi bước mà đại đội cường đạo cầm mã đao đã cách đội ngũ không đầy hai trăm bước.

Dưới ánh mặt trời, mã đao lóe lên hào quang thánh khiết, nhưng ai cũng rõ ý nghĩa của nó tuyệt đối không phải nhân từ nương tay, mà là giết chóc máu tanh.

Mã tặc đến từ chính đông, dưới ánh mặt trời không thể thấy rõ bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu người. Tuy rằng mặt trời mới lên không quá chói mắt, nhưng nếu nhìn chằm chằm về phía đông cũng khiến mắt cay xè đến ứa nước mắt. Đây là do mã tặc cố ý, đêm qua bọn chúng tập kích cửa tây huyện An Lai nhưng thu hoạch không lớn, chẳng ai ngờ rằng bọn chúng lại mặc kệ gió Bắc rít gào mà đi vòng về phía đông.

150 bước, 130 bước, 100 bước.

Bỗng nhiên, quân Hán chợt thấy trước mặt tối sầm lại, bọn họ theo bản năng ngẩng đầu lên tìm xem đám mây nào đã che khuất thái dương, quả nhiên có mây đen nghìn nghịt đang đè xuống.

- Nâng lá chắn! Mau nâng lá chắn!

Đội trưởng, Bách tổng, Thiên tổng dùng roi ngựa quật binh lính thủ hạ, quân Hán thất kinh luống cuống tay chân giương khiên lên, chỉ là phản ứng của bọn họ vẫn chậm nửa nhịp, khi mưa tên trút xuống, toàn bộ đội ngũ chỉ có không đến ba thành là giơ khiên lên.

Phần phật, lập tức một lớp quân Hán ngã rạp xuống như cỏ dại.

Triệu Nhị giục ngựa chạy đến cạnh xe ngựa của Tiêu Loan và Hầu Thân, lớn tiếng hô: - Kỵ binh Tây Hạ giết tới! Mời Tiêu đại nhân và Hầu đại nhân đi trước, mạt tướng sẽ suất quân ngăn cản.

Hắn cũng không quản người trong xe trả lời thế nào, hung hăng quất vào người tên đánh xe Khiết Đan và mông con ngựa gần nhất. Con ngựa kia bị đau, kêu lên một tiếng rồi kéo theo những con khác tung vó bắt đầu chạy về phía trước. Ngồi ở trong xe, Tiêu Loan và Hầu Thân bị gia tốc đột ngột của xe quăng quật ngã trái ngã phải, mũi của Tiêu Loan va vào thành xe chảy đầy máu. Hầu Thân bò đến luống cuống tay chân muốn tìm đồ giúp y lau chùi, lại bởi vì xóc nảy mà vung một quyền trúng vào cái cằm của Tiêu Loan.

Phân ra hai ngàn nhân mã bảo hộ xe ngựa của khâm sai chạy như điên, đội ngũ giống như một đám ăn mày chạy loạn trong gió Bắc. Triệu Nhị miễn cưỡng tập hợp lại được một ngàn nhân mã ngăn cản thiết kỵ Tây Hạ đang lao tới, dưới sự chỉ huy của Triệu Nhị, quân Hán tạo thành trận hình phòng ngự giống như một con đê đơn bạc, mà thiết kỵ Tây Hạ giống như hồng thủy mãnh liệt lan tới.

Tiêu Loan miễn cưỡng ngồi xuống, kéo mành che cửa sổ phía sau xe nhìn ra bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy hồng thủy gào thét va vào thân đê. Con đê yếu ớt ngay lập tức bị hồng thủy xé rách, quân Hán giống như cỏ hoang bị gió Bắc thổi ngã rạp. Y còn thấy Triệu Nhị vung đại thiết thương tiến lui giết địch giữa hai bên, nhưng cũng rất nhanh đã bị hồng thủy bao phủ, rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Nhìn kỵ binh Tây Hạ phía sau chuẩn bị phân ra một nửa truy kích theo xe ngựa, Tiêu Loan bối rối kêu to lên: - Mau! Mau!

Người đánh xe giơ cao ngọn roi, BA! Thúc ngựa tăng tốc chạy, chỉ có điều ngựa kéo xe hàng sao có thể so với chiến mã, huống chi chúng nó còn phải kéo theo một chiếc xe cực nặng.

Mắt thấy kỵ binh Tây Hạ sắp đuổi kịp đến, Tiêu Loan bỏ mặc Hầu Thân nhảy ra khỏi xe, hiệu lệnh cho một võ sĩ Khiết Đan xuống ngựa, Tiêu Loan nhảy lên chiến mã chạy trốn mất dạng. Trong lúc vội vàng y còn kịp quay đầu nhìn lại, phát hiện Triệu Nhị Tướng quân vốn bị hồng thủy nuốt chửng không biết từ khi nào đã lại chui ra, mang theo mười mấy kỵ binh truy cản đám người Tây Hạ. Trong lòng y vì thế hơi an tâm một chút, chỉ có điều y vẫn không dừng chút nào, quất chiến mã chạy như bay.

Chạy thẳng một mạch ra ngoài bốn mươi dặm, đội ngũ mới dần dần tụ họp lại cạnh một thôn trang rách nát. Mũ áo xộc xệch, Thượng Thư Bộ Lễ Hầu Thân Hầu đại nhân lệnh cho thủ hạ dưới tay kiểm kê nhân số, phát hiện trên đường chạy như điên ít nhất đã đánh mất bốn năm trăm người. Hai ngàn người chỉ còn không đủ một nghìn rưỡi miễn cưỡng theo kịp, hơn nữa đại bộ phận đều là bộ tốt.

Tiêu Loan sức cùng lực kiệt tựa vào một tường đất nghỉ ngơi, từng ngụm từng ngụm hơi thở hổn hển, sương mù màu trắng thở ra trong nháy mắt đã bị gió Bắc thổi tan, trên mũi của y kết xuất một tầng băng mỏng. Theo gió Bắc, Tiêu Loan loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tươi, y dùng sức hít hà, lại phát hiện cái mũi của mình từ khi nào đã đông cứng rất khó hô hấp.

Người Tây Hạ chết tiệt!

Y thầm mắng trong lòng.

Nếu không phải Triệu Nhị Tướng quân liều chết chống cự chỉ sợ mình trốn cũng không thoát. Ngẫm lại bộ dạng giết người như chém dưa của kỵ binh Tây Hạ, Tiêu Loan liền cảm thấy mấy chục võ sĩ Khiết Đan khôi vĩ thủ hộ bên cạnh mình cũng không phải rất đáng tin cậy. Dưới mã đao sáng loáng muốn tránh cũng không được.

Hầu Thân nghiêng ngả lảo đảo chạy tới hỏi y có bị thương hay không, Tiêu Loan chỉ lắc đầu theo bản năng, nhổ ra một ngụm nước miếng lẫn chút tơ máu, y thậm chí đã quên vì sao trên cằm lại đau. Bốn phía gió thổi càng ngày càng dữ dội, dường như đang cười nhạo y.

Mồm to hít thở thật lâu, ý thức của y mới dần dần khôi phục lại, bên tai vang lên tiếng kêu vội vàng của Hầu Thân, Tiêu Loan cười khổ một tiếng, ý thức được chính mình đã bị sợ đến choáng váng một lát.

- Tiêu đại nhân, chúng ta không thể dừng lại ở đây quá lâu, bọn Tây Hạ đều là kỵ binh, Triệu Nhị Tướng quân không nhất định có thể ngăn được bọn chúng, chúng ta nhất định phải nắm chặt cơ hội chạy trốn!

Hầu Thân nắm cổ Tiêu Loan hét lên bên tai y, màng tai Tiêu Loan bị chấn động đến đau nhức.

- Đúng, đúng, đúng! Không thể dừng lại!

Tiêu Loan không có ý định so đo về hành động vô lễ của Hầu Thân, bởi vì y biết bây giờ giữ được tính mạng quan trọng hơn. Vừa muốn giãy giụa đứng lên, bỗng nhiên sắc mặt của y biến đổi. Dường như là hưởng ứng lời Hầu Thân nói, phương bắc xa xa truyền đến từng tiếng kèn tiếng tù và.

Mẹ nó! Chết tiệt, người Tây Hạ muốn đuổi tận giết tuyệt sao!

Tiêu Loan mắng một câu, được Hầu Thân giúp nâng đỡ đã bò lên một con chiến mã, dưới sự hộ vệ của mười mấy võ sĩ Khiết Đan lại chạy trối chết. Hầu Thân lưu lại một thiên tướng dẫn một ngàn bộ binh mai phục trong thôn chống cự kỵ binh Tây Hạ, chính gã mang theo hơn năm trăm người chạy trốn theo Tiêu Loan.

Bất kể là Tiêu Loan hay Hầu Thân đều biết rằng, những binh lính lưu lại kia tám chín phần mười rốt cuộc không thể quay về Thái Nguyên. Một ngàn bộ binh suy nhược bất kể như thế nào cũng không ngăn được đội kỵ binh Tây Hạ, một ngàn người này rất nhanh sẽ như hòn đá dưới lòng sông, bị hồng thủy vùi lấp.

Lại đoạt mệnh chạy vội, sau khi Tiêu Loan và Hầu Thân chạy xa thêm ba mươi dặm lại thu nạp đội ngũ một lần nữa mới phát hiện phía sau đã không còn một bộ binh nào nữa. Ngoại trừ bốn mươi tên võ sĩ Khiết Đan hộ vệ Tiêu Loan an toàn ra thì bên cạnh chỉ còn lại có hai mươi mấy kỵ binh hộ vệ Hầu Thân.

Không dám dừng lại, bọn họ lại ra đi chạy trối chết. Đội ngũ hơn sáu mươi người mà muốn ngăn cản kỵ binh Tây Hạ thì trừ phi sáu mươi mấy người này mỗi người đều là Quan Công tái thế, La Sĩ Tín đầu thai, nếu không kết cục chỉ có một chữ: Chết!

Cách phía bắc Thái Nguyên còn không đầy bảy mươi dặm, bọn người Tiêu Loan bỏ chạy thục mạng vẫn bị kỵ binh Tây Hạ thổi kèn đuổi theo. Lúc trước hai mươi mấy thủ hạ của Hầu Thân đã bị phái đi nghênh địch, Tiêu Loan chỉ đành chịu để lại mười võ sĩ, số còn lại thì đi làm tảng đá ngăn hồng thủy.

Ba mươi võ sĩ Khiết Đan đều là dũng sĩ, bọn họ quơ loan đao giết đi lên, nhưng kẻ thù giảo hoạt ở ngoài trăm bước đã bắt đầu bắn tên, mấy trăm mũi tên lông vũ bay tới, ba mươi võ sĩ Khiết Đan chưa kịp tiếp xúc với kẻ thù đã bị bắn thành con nhím, ngã sấp trên mặt đất đầy tuyết, thi thể bị tên cắm vào cực kỳ thê thảm.

Cuối cùng khi Hầu Thân và Tiêu Loan vọt vào thành Thái Nguyên, bên cạnh bọn họ chỉ còn lại có hai võ sĩ Khiết Đan.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất