Chương 140
Chỉ là một thất phu
Hoa Tam Lang và Triệu Nhị sóng vai cưỡi ngựa thong thả mà đi, phía sau là mấy nghìn nhân mã quân dung nghiêm chỉnh đi theo. Điều ngạc nhiên chính là những Hán binh vốn đã chết dưới mã đao của kỵ binh Tây Hạ giờ phút này cả đám tinh thần hưng phấn tiêu sái bước đi. Gã kỵ binh vì bắn chó hoang mà phát hiện ra kỵ binh Tây Hạ đang ngồi trên lưng ngựa vuốt vuốt một mũi tên lông vũ, vừa xem vừa cười ha hả.
Mũi tên lông vũ là thật, chỉ là không có đầu bịt sắt mà thôi.
Một ngàn bộ binh làm nhiệm vụ ngăn cản kỵ binh Tây Hạ đang đi ở phía sau cùng, bọn lính vừa đi vừa vui đùa vừa hà hơi nóng sưởi ấm bàn tay đã đông cứng. Chỉ có điều trên mặt tất cả đều treo nụ cười chiến thắng, so với việc được ăn sủi cảo đón tết ông Táo còn vui hơn.
Đúng vậy, bọn họ đã diễn một vở tuồng rất lớn, vì diễn trò mà hai bên đã vận dụng gần năm ngàn người ngựa, cuối cùng chẳng qua chỉ bắn chết được ba mươi tám tên võ sĩ Khiết Đan xui xẻo, tuy không tính là thắng lợi huy hoàng gì nhưng trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười kiêu ngạo.
Đúng vậy, ba mươi tám người này là nhóm người Khiết Đan đầu tiên chết trong tay quân Hán từ khi Bắc Hán kiến quốc, sau khi Bắc Hán kiến quốc đến thời con cháu Hán quốc Hoàng đế Lưu Nghiệp, binh mã dưới trướng từ trước đến nay thấy võ sĩ Khiết Đan là tránh né rất xa, thậm chí còn phải cung kính hành lễ.
Hai mươi năm rồi, oán khí nghẹn đủ rồi, rốt cục những binh lính Hán quốc này cũng tìm được một cơ hội giải tỏa. Ba mươi tám võ sĩ Khiết Đan kia quả thực còn chưa đủ cho bọn họ nhét kẽ răng, mà trong lòng bọn họ cũng cảm thấy không đã nghiền. Ba mươi tám quá ít, nếu là ba nghìn tám, ba vạn tám, ba mươi tám vạn có phải tốt không, tốt nhất là được Trung Vương dẫn dắt xua binh Bắc Phạt, giết cho bọn thát tử Khiết Đan đoạn tử tuyệt tôn mới sảng khoái.
Hai mươi năm rồi, rốt cục có thể xả bớt sự bức bối trong lòng. Mặc dù mọi người trong vòng một năm không được gặp cha mẹ vợ con, hơn nữa chuyện ngày hôm nay đã định trước không cho phép bất cứ kẻ nào được nhắc tới, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản sự cao hứng trong lòng bọn họ, bởi vì bọn họ biết sớm muộn gì cũng có một ngày dưới sự dẫn dắt của Vương gia, mọi người có thể quang minh chính đại giết kẻ thù Khiết Đan, mà không cần lén lén lút lút như thế này nữa.
Triệu Nhị quay người lại lệnh cho kỵ binh phía sau: - Thổi kèn thổi to lên, Tiêu đại nhân của chúng ta chạy không đủ nhanh đâu!
Người lính kia cười to, lập tức ra sức thổi, mồm miệng phình to đến mức nhét hai quả trứng gà vào vẫn vừa.
Triệu Nhị cười hỏi Hoa Tam Lang: - Sao ngươi không bắn nốt hai mũi tên nữa cho vui?
Hoa Tam Lang phủi phủi áo choàng, khinh thường cười nói: - Thôi đi, chỉ là mấy con châu chấu, để cho bọn nhỏ bắn chơi thích hợp hơn. Tiễn của ta phải bắn vào tướng quân Khiết Đan mới đáng.
Triệu Nhị gật đầu nói: - Đừng nóng vội, theo ta thấy, dựa theo tính tình của Vương gia sớm muộn gì cũng sẽ khai chiến với người Khiết Đan. Đến lúc đó hai ta phối hợp, một hơi giết thẳng tới U Châu.
Hoa Tam Lang nhìn sang hai bên một chút nói: - Đừng nói bừa!
Triệu Nhị tùy tiện bĩu môi: - Sợ cái gì, người bên cạnh đều là thân tín dưới trướng Vương gia, sẽ không ai dám bán đứng Vương gia. Nếu Vương gia không có ý định động thủ với Liêu quốc, vì sao lần này những lão binh thân kinh bách chiến trở về từ Ngọc Châu đều thay xà đổi cột, đổi trang phục của Kiến Hùng Quân rồi tới phương Bắc đóng quân? Hơn nữa, với thực lực của Đại Hán chúng ta tối đa cũng chỉ có thể nuôi sống năm sáu vạn nhân mã, nhưng Vương gia vì sao lại khăng khăng duy trì quy mô mười lăm vạn?
Hoa Tam Lang biết Triệu Nhị nói có đạo lý, cũng biết thân binh bên cạnh mình tuyệt đối sẽ không đem chuyện này tiết lộ ra ngoài. Vì thế hắn cười nói: - Là ngươi thông minh!
Thở dài, Hoa Tam Lang buồn bã nói: - Vương gia làm sao không biết nuôi mười lăm vạn quân giống như đặt một tòa núi lớn lên lưng đám dân đen? Nhưng nếu không nuôi quân, ai có thể bảo đảm Lang kỵ Khiết Đan sẽ không lại xuôi nam? Vương gia đã từng nói, Đại Hán chúng ta nếu thật sự muốn xoay người trở nên hùng mạnh, dân chúng còn phải chịu khổ thêm ba năm.
Triệu Nhị gật gật đầu: - Ta biết, ba năm, chỉ cần có thể kiên trì, đến lúc đó nhất định Vương gia sẽ mang theo chúng ta thúc ngựa vượt U Yến, săn bắn trên thảo nguyên. Ta tin Vương gia có năng lực như thế, cuối cùng sẽ khiến đám dân chúng có những ngày no đủ, không còn ai bị đói chết, không bao giờ bị người ngoài ức hiếp nữa. Ta tin tưởng vững chắc chiến kỳ màu đỏ của Đại Hán cuối cùng sẽ tung bay khắp thiên hạ, bất kể là người Khiết Đan, người Thất Vi, hay là người Đảng Hạng, người Hồi Cốt tất cả đều phải run rẩy dưới hồng kỳ!
Hoa Tam Lang bị hắn nói mấy câu nhiệt huyết sôi trào, không ngăn được cũng bắt đầu tưởng tượng cảnh Vương gia mang theo bọn hắn tung hoành thiên hạ. Chỉ có điều Hoa Tam Lang biết, hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ tới mà thôi. Thực lực Bắc Hán tự bảo vệ mình còn không đủ, huống chi xua quân hướng bắc? Vương gia đã từng nói, sách lược bây giờ là yếu thế thần phục, sau đó từ phía sau quấy rối hai con sói đói Tây Hạ và Khiết Đan.
Nghĩ đến diệu kế lần này của Vương gia, khóe miệng Hoa Tam Lang khẽ nhếch vẽ nên một nụ cười tươi rói.
Thu nạp “bại binh” trên đường, đội ngũ của Hoa Tam Lang càng ngày càng lớn mạnh. Ba nghìn nhân mã nghênh đón khâm sai Đại Liêu không thiếu một ai, ven đường chỉ nhiều thêm ba mươi tám cô hồn dã quỷ đến từ thảo nguyên. Có lẽ ngay khi cái chết ập đến bọn chúng đã biết mình trúng kế, đáng tiếc là quỷ thông minh và quỷ hồ đồ cũng không có gì khác nhau.
Cách phía bắc thành Thái Nguyên hơn hai mươi dặm, đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi một chút, Hoa Tam Lang ôm quyền hướng Triệu Nhị nói một câu đắc tội, người sau biểu hiện ra vẻ mặt thấy chết không sờn, vẻ mặt ấy khiến Hoa Tam Lang cảm thấy rất ghê tởm. Vì thế hắn rút đao, dùng tư thế đại hán hoành đao hung hăng giáo huấn Triệu Nhị, từng đao từng đao cắt xuống, rất nhanh Triệu Nhị đã nát ra từng mảnh.
Nhìn một thân phục sức tướng quân uy vũ bị Hoa Tam Lang cắt rách tung toé, Triệu Nhị hung hãn nói: - Sớm biết rằng phải thế này thì ta đã đổi với ngươi rồi! Trước khi ra cửa vì nghênh đón thiên sứ thượng quốc ta đã đổi quần áo mới, ngươi không thể hạ thủ nhẹ một chút sao?
Hoa Tam Lang vừa cắt vừa nói: - Nhẹ? Được lợi còn ra vẻ! Vì bảo vệ thiên sứ thượng quốc mà chiến đấu hăng hái, giết địch hơn trăm, một thân áo giáp đều bị đao chém tan nát, ngươi nói đây là công lao lớn như thế nào?
Triệu Nhị nhếch miệng cười nói: - Nếu ngươi hâm mộ thì bây giờ hai ta đổi cho nhau, lát nữa ngươi còn phải tạt máu lợn lên người ta, chờ đến lúc trở về thành Thái Nguyên lại không đông thành băng mụn nhọt ư? Hơn nữa máu lợn kia mùi rất thối, đừng nói là đổ lên người, ngửi thấy thôi đã thấy ghê tởm.
Hoa Tam Lang không để ý tới hắn, lấy từ trên lưng ngựa xuống vài túi vải bằng da, sau đó nâng quá đầu Triệu Nhị trút xuống, chỉ một lúc sau toàn thân Triệu Nhị đã ngập đầy máu. Sửa sang lại đồ hóa trang, Triệu Nhị được Hoa Tam Lang “nâng” giúp lên ngựa, sau đó “hấp hối” nằm mọp trên lưng ngựa để tùy ý cho thân binh dắt ngựa đi. Hoa Tam Lang sai người đánh ra chiến kỳ màu đỏ tươi của Bắc Hán, sau đó giả vờ giả vịt về tới thành Thái Nguyên.
Lúc này Thiên sứ thượng quốc Tiêu Loan đại nhân đang ngồi trong Hoàng cung Thái Nguyên Phủ, bọc chăn kín mít, lạnh run, để tỏ lòng xin lỗi, Hiếu Đế tự mình đến an ủi y. Chỉ là bất kể Hiếu Đế nói cái gì, đang vùi trong vực sâu sợ hãi, Tiêu Loan cũng chỉ mờ mịt gật đầu. Hiếu Đế an ủi vài câu, thấy Tiêu Loan cũng không nghe lọt liền trở về Thừa Tiên Điện trước.
Lưu Lăng mặc thường phục Thân Vương, trên bộ quần áo màu xanh đậm thêu Kim Long giương nanh múa vuốt khiến hắn nhìn qua có vẻ hết sức anh tuấn uy nghiêm. Lưu Lăng ngồi trong phòng nhìn Tiêu Loan đang lạnh run trên giường. Vẻ mặt hắn rất trang nghiêm, dường như còn kèm theo sự tức giận cực kỳ. Tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh nhìn sắc mặt Vương gia, lại nhìn sứ giả thượng quốc đang run trên giường, sợ tới mức ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng giây từng phút, Lưu Lăng cũng không nói chuyện, chỉ có điều sắc mặt càng ngày càng khó coi. Mà Tiêu Loan, trải qua thời gian dài nghỉ ngơi hơn nữa được bọc chăn bông dày, sự rét lạnh từ trong ý thức của Tiêu Loan dần dần cũng ấm lại. Tiểu thái giám thông minh, thuận thế, lần thứ hai dâng canh gừng lên. Tiêu Loan mơ mơ màng màng nhận lấy ngửa cổ đổ vào, theo dòng nước ấm áp chảy xuống, khuôn mặt y cũng khôi phục vài phần sinh khí.
Rầm!
- Thật quá đáng!
Ngay khi Tiêu Loan vừa mới khôi phục được vài phần thần trí, Lưu Lăng vỗ mạnh lên bàn một cái, đứng dậy. Sắc mặt của hắn tức giận đến trắng bệch, bởi vì kích động mà cả người cũng run lên.
- Thật quá đáng! Đảng Hạng Lý gia lá gan càng lúc càng lớn, dám trắng trợn truy sát bên trong đất Đại Hán! Chẳng những làm kinh sợ sứ giả thượng quốc Tiêu đại nhân, còn khiến tướng quân Triệu Nhị dưới trướng bổn vương bị thương nặng! Bổn vương phải đi gặp Bệ hạ, thỉnh cầu phát binh Tây Hạ!
Nói xong, Lưu Lăng xoay người định đi ra ngoài.
Bị tiếng hét lớn của Lưu làm hoảng sợ, thần trí Tiêu Loan nhưng lại hoàn toàn hồi phục. Nghe thấy những lời của nam tử anh tuấn trước mặt liền đoán ra người thanh niên trẻ tuổi anh khí bừng bừng này chắc hẳn là Hán Trung Vương Lưu Lăng rồi. Y nghe nói hoàng tộc họ Lưu ở Bắc Hán thật ra là hậu duệ người Hung Nô, mà bây giờ dân tộc thảo nguyên hoặc nhiều hoặc ít đều mang đặc điểm huyết thống Hung Nô. Người Khiết Đan vốn kính trọng anh hùng, Lưu Lăng bừng bừng nổi giận, thêm một chút xíu quan hệ huyết mạch, Tiêu Loan lần đầu gặp mặt Lưu Lăng đã cảm thấy người này thật giống như đồng tộc của mình.
Kỳ thật chẳng qua y bị kỵ binh Tây Hạ làm cho sợ hãi nên nghĩ ngợi lung tung mà thôi, hoàng tộc họ Lưu ở Bắc Hán không có chút quan hệ nào với họ Lưu người Hung Nô thời kỳ Ngũ Hồ Loạn Hoa, nối tám cây gậy tre cũng không bắc cầu đến. Hoàng tộc họ Lưu ở Bắc Hán trăm phần trăm là người Hán, về việc gò ép quan hệ giữa bọn họ và họ Lưu Hung Nô đó là chuyện xưa do khai quốc Hoàng đế Lưu Nghiệp của Bắc Hán tự biên vì lấy lòng người Khiết Đan mà thôi.
- Vị này chính là Trung Vương điện hạ?
Tiêu Loan nắm chặt chăn, thân mình khẽ run nói: - Thứ ta vô lễ không thể xuống giường hành lễ ra mắt Vương gia.
Nghe thấy phía sau có người nói chuyện, vốn đã sắp ra khỏi phòng, khóe miệng Lưu Lăng vẽ nên ý cười, lập tức rất nhanh che giấu nụ cười đi, khuôn mặt biến thành vẻ thân thiết vội vàng xoay người nói: - Tiêu đại nhân đã tỉnh lại? Thật tốt quá!
Hắn đi nhanh vài bước tới bên giường, dò xét cẩn thận hai mắt Tiêu Loan rồi nói ra: - Tiêu đại nhân bị sợ hãi rồi, bổn vương thật sự không thể tưởng được người Tây Hạ không ngờ dám lộ liễu làm xằng làm bậy trong biên cảnh Đại Hán ta, sớm biết có một đội kỵ binh quy mô lớn như thế ẩn núp trong biên cảnh ta nhất định đã phái thêm nhân mã nghênh đón ngài. Tiêu đại nhân không cần buồn bực, bổn vương lập tức đi gặp mặt Bệ hạ, sau đó điểm toàn bộ binh mã Đại Hán hướng tây chinh phạt Tây Hạ, báo thù thay Tiêu đại nhân!
Tiêu Loan thấy vẻ mặt Lưu Lăng không giống đang giả bộ, lại biết đây là một Vương gia hiếu chiến, vì thế mở miệng khuyên nhủ: - Vương gia bớt giận, việc chinh tây hay là cứ bàn bạc kỹ hơn đi.
Lưu Lăng kinh ngạc nói: - Sao, chẳng lẽ Tiêu đại nhân định nhịn nỗi uất ức này?
Tiêu Loan cười khổ nói: - Tất nhiên là không thể, chỉ là thấy kỵ binh Đảng Hạng kia qua lại như gió, so với ta thiết kỵ Đại Liêu cũng không thua kém bao nhiêu. Vả lại Tây Hạ nắm binh trăm vạn, Vương gia chớ hành động thiếu suy nghĩ.
Lưu Lăng cả giận nói: - Thằng oắt Ngôi Danh Nẵng Tiêu khinh người quá đáng, nếu cứ nhịn như vậy chẳng phải sẽ khiến nó chê cười? Sau khi Tiêu đại nhân trở về xin báo cáo với Hoàng Đế Đại Liêu Bệ Hạ, phát động thiết kỵ Đại Liêu, bổn vương lĩnh một trăm ngàn dũng sĩ Hán quốc theo Bệ hạ phạt Hạ, hai nhà chúng ta liên kết tất nhiên khiến cho Ngôi Danh Nẵng Tiêu kia sợ tới mức run người!
Tiêu Loan thở dài, trong lòng thầm nhủ, người đời đều nói Hán Trung Vương văn thao võ lược túc trí đa mưu, hoá ra bất quá chỉ là một thất phu mà thôi.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch