Đế Trụ

Chương 141.1: Ai ngu xuẩn?

Chương 141.1: Ai ngu xuẩn?

- Vương gia, bình tâm một chút, chớ vội.

Tiêu Loan uống xong một chén canh gừng, cảm giác trong bụng nóng rực rất thoải mái, sức nóng trong bụng cũng làm cho tâm tình của y trở nên thư sướng. Tiểu thái giám lại đưa đến một chén trà nóng, Tiêu Loan cười đầy thiện ý.

- Vương gia, lần này hạ quan xuôi nam, dọc theo đường đi cũng thấy được một số chuyện, Hán quốc đã bị đại hạn hán hai năm liên tục sao?

Lưu Lăng hơi chần chờ một chút, lập tức gật đầu nói: - Không dối gạt Tiêu đại nhân, hai năm qua Hán quốc quả thực gặp phải thiên tai. Theo tin tức được hạ nhân báo lên, thiên tai đã lan ra cả nước, theo báo cáo của các châu phủ, năm nay số dân gặp thiên tai đã vượt qua sáu trăm nghìn người.

Tiêu Loan gật đầu nói: - Vương gia, theo ta được biết, toàn bộ nhân khẩu Hán quốc chỉ có hơn một triệu, hiện giờ phân nửa nhân khẩu gặp thiên tai, hơn nữa vừa mới trải qua một trận đại chiến với Chu quốc, nếu gấp gáp phát động chiến tranh với Tây Hạ, Vương gia nắm chắc mấy phần thắng?

Tiêu Loan thấy Lưu Lăng sửng sốt, lại nói tiếp: - Cho dù Hoàng Đế Đại Liêu chúng ta đồng ý phát binh chinh phạt Tây Hạ, dựa vào thực lực của Tây Hạ, mặc dù chiến thắng bọn họ, Đại Liêu ta cũng nhất định chịu tổn thất thê thảm nghiêm trọng. Mà Hán quốc ngài hiện tại giáp sĩ không đủ trăm nghìn, sao có thể đỡ nổi trăm vạn quân như hổ sói của Tây Hạ?

Y uống một ngụm trà, thấy thân thể mình càng ngày càng ấm áp, tâm tư trở nên linh hoạt hơn nhiều.

- Chu quốc vừa bại, nếu thừa dịp chúng ta và người Tây Hạ đang khổ chiến mà ngáng chân cản đường, dẫn binh rời khỏi Doanh Châu, Thương Châu tấn công biên giới Đại Liêu ta, hoặc là tiến binh qua Tấn Châu, hướng thẳng đến lãnh thổ Đàn Châu, Ngọc Châu của Hán quốc, đến lúc đó Vương gia trước sau đều không thể chiếu cố, thì phải làm như thế nào?

Lưu Lăng vẻ mặt cứng lại, lập tức oán hận nói: - Cũng không thể cứ ngậm bồ hòn như vậy, Đảng Hạng Lý gia hôm nay dám phái kỵ binh hoành hành ngang ngược trong quốc thổ Hán quốc ta, ngày mai chẳng lẽ không dám chạy đến tới dưới thành U Châu diễu võ dương oai. Nếu không cho hắn biết mặt, Ngôi Gianh Nẵng Tiêu lại tưởng Trung Nguyên ta không còn người!

Tiêu Loan thầm thở dài một tiếng, Trung Thân Vương Lưu Lăng này xem ra thật sự chỉ là một thất phu mà thôi. Trước khi đến, Nam Diện Cung Đại Vương Da Luật Cực dặn đi dặn lại, nói mình nhất định phải lưu ý nhiều hơn tới Trung Thân Vương Lưu Lăng, nhìn xem người này có phải thật sự kinh thái tuyệt diễm như đồn đại hay không. Nếu người này thực sự có tài năng kinh thiên vĩ địa, vậy thì phải nghĩ biện pháp lôi kéo hắn, nếu người này không chịu dốc sức vì Đại Liêu thì cũng chỉ còn cách cho hắn biến mất mà thôi.

Sau khi Liêu quốc chiếm cứ mười sáu châu Yên Vân, tư tưởng đã bị lây nhiễm một phần của người Hán. Ví như ý nghĩ nhân tài ta không thể sử dụng vậy nhất định phải giết đã ăn sâu vào trong lòng Hoàng tộc Khiết Đan. Luận võ lực, dân tộc thảo nguyên quả thật hết sức dũng mãnh, nếu luận trí mưu và quyền mưu người Hán vẫn dẫn đầu.

Nghe Lưu Lăng nói xong, Tiêu Loan cũng yên tâm hơn. Trong lòng y tự nhủ, người này tuy trên lĩnh vực quân sự có thành tích kinh người, nhưng có lẽ do may mắn chiếm phần lớn. Như lúc hắn trấn thủ ở biên giới phía nam, Đại Chu không thể xâm nhập Bắc Hán, những năm đó hoàn toàn là do Chu Thái Tổ Quách Uy đột nhiên sinh bệnh, trong Chu quốc, quan hệ giữa quyền thần, Hoàng Tử và Tấn Vương rắc rối phức tạp, Quách Uy quả thật không thể phân tâm để tổ chức xâm lược Bắc Hán quy mô lớn được.

Lại nói, trận đại phá hai trăm nghìn quân Chu vừa rồi, nếu không có Tây Hạ đột nhiên xuất bốn trăm nghìn binh mã phạt Chu, hơn nữa Đại Liêu phái binh ra Bá Châu uy hiếp vùng đông bắc Đại Chu, Lưu Lăng hắn cho dù là có bản lĩnh bằng trời cũng không có khả năng đánh bại hai trăm nghìn quân tinh nhuệ do đích thân Chu Thế Tông Sài Vinh suất lĩnh. Tiêu Loan biết sức chiến đấu của quân Chu, lúc trước khi Sài Vinh còn là Tấn Vương đã tự mình dẫn Tả Võ Vệ, Hữu Võ Vệ, Tả Kiêu Vệ, Hữu Kiêu Vệ, mười hai vạn binh mã khiêu chiến Đại Liêu, dựa vào sức chiến đấu của Lang kỵ Khiết Đan cũng phải nhượng bộ lui binh, trước sau đã để mất Doanh Châu, Mạc Châu, Dịch Châu, rút khỏi Ích Tân Quan, Ngõa Kiều Quan.

Đại quân Chu tinh nhuệ, sức chiến đấu đến cả Lang kỵ Khiết Đan cũng không phải đối thủ, huống gì Bắc Hán với toàn người già yếu bệnh tật trang bị không đầy đủ.

Tiêu Loan thở dài, những người nổi danh chưa chắc đều là tuấn kiệt.

Có lẽ Lưu Lăng này quả thật vũ dũng hơn người, nhưng xông pha trong vạn quân bất quá chỉ như Phàn Khoái mà thôi. Bản lĩnh chiến đấu của một người cho dù đệ nhất thiên hạ thì thành tựu cao nhất cũng chỉ là một viên hổ tướng, không thể trở thành Nguyên Soái thống lĩnh ba quân. Xem bộ dạng Bắc Hán bây giờ có lẽ do không tìm được một ai có thực tài cho nên Lưu Lăng này mới trở nên nổi tiếng.

Hơn nữa từ trước đến nay Tiêu Loan luôn xem thường những người thuộc hoàng tộc, ví như tại Khiết Đan, vua nước Đại Liêu Da Luật A Bảo Cơ là vị vua có tài trí kiệt xuất văn thao võ lược được gọi là Thiên Khả Hãn, là chủ nhân của cả thảo nguyên. Nhưng mấy người con của ông ta không có đứa nào ra hồn, cho dù Đại Vương tử Đại Vương Nam Diện Cung Da Luật Cực, xử lý chính vụ quả thật rất có quy củ, nhưng Tiêu Loan cảm thấy Da Luật Cực thiếu một loại khí chất gì đó.

Sau đó Tiêu Loan may mắn gặp được Hoàng đế Đại Liêu Da Luật A Bảo Cơ một lần, người đó còn được người Hán gọi là Da Luật Hùng Cơ, ngay khoảng khắc nhìn thấy Hoàng đế Đại Liêu, y rốt cuộc hiểu rõ trên người Đại Vương Nam Diện Cung thiếu cái gì. Bá khí và Lang tính!

Da Luật Hùng Cơ đã coi người con lớn nhất của mình là người nối nghiệp, khi Da Luật Cực còn rất nhỏ đã mang theo hắn tham gia hội nghị cấp cao của Khiết Đan. Sau khi lập quốc càng để cho hắn ở bên cạnh mình, vào triều nghe báo cáo và quyết định sự vụ, đợi khi Da Luật Cực vừa đầy mười tám tuổi đã phong làm Đại Vương Nam Diện Cung một mình đảm đương trọng trách. Da Luật Cực tuy rằng rất thông minh nhưng lại mất đi Lang tính vốn phải có trong những con người trên thảo nguyên, hắn được bồi dưỡng thành một người xử lý chính vụ toàn diện, nhưng lại không có sự quả quyết và tàn nhẫn của “Lang tính”.

Có lẽ Đại Vương Nam Diện Cung cũng không thật để ý đến Hán Trung Thân Vương Lưu Lăng, mà vì thói quen được bồi dưỡng lâu ngày của người làm chính trị. Thật sự nếu bàn về tướng tài, các Lang kỵ tướng quân Đại Liêu vũ dũng hơn xa người Hán. Cũng như lúc gặp phải đội kỵ binh Tây Hạ, ba nghìn nhân mã quân Hán đối chọi hơn một nghìn kỵ binh Tây Hạ, không ngờ toàn quân bị diệt mà Tây Hạ thậm chí chỉ tổn thất chưa tới một thành. Thời gian ba nghìn Hán binh ngăn cản kỵ binh Tây Hạ còn không bằng mấy chục võ sĩ Khiết Đan dưới tay mình.

Vừa nghĩ tới mấy chục võ sĩ Khiết Đan bảo vệ mình hiện nay chỉ còn lại có hai người, Tiêu Loan lại đau lòng. Sớm biết vậy lúc trước đã không cự tuyệt hảo ý của Đại Vương Nam Diện Cung muốn phái Yên Vân Thập Bát Kỵ theo bên mình, nếu có Yên Vân Thập Bát Kỵ bách chiến bách thắng bảo vệ, cho dù mấy nghìn kỵ binh Tây Hạ tới thì có thể làm được gì?

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất