Đế Trụ

Chương 141.2: Ai ngu xuẩn?

Chương 141.2: Ai ngu xuẩn?

Sức chiến đấu dũng mãnh của Yên Vân Thập Bát Kỵ trong toàn bộ quốc đô Đại Liêu cũng xứng đáng đứng top đầu. (Chú ý 1)

Trong lòng y nghĩ lung tung, chợt phát hiện Lưu Lăng đang kinh ngạc nhìn mình, Tiêu Loan nóng mặt, biết mình đã thất thần rồi. Y xin lỗi cười cười nói: - Vương gia thứ tội, vừa rồi nghĩ tới một số việc cho nên có chút thất thần.

Lưu Lăng giật mình cười nói: - Nhất định là Tiêu đại nhân trên đường mệt nhọc rồi, bổn Vương không quấy rầy Tiêu đại nhân nghỉ ngơi nữa. Buổi tối Bệ hạ sẽ thiết yến ở Thừa Tiên Điện giúp Tiêu đại nhân tẩy trần, đến lúc đó sẽ có người tới đón ngài.

Tiêu Loan thấy Lưu Lăng phải đi, ngồi thẳng người nói:

- Vương gia chậm đã, Tiêu mỗ còn có một câu muốn nói.

Lưu Lăng dừng bước, xoay người nói: - Hả? Vậy bổn Vương xin chăm chú lắng nghe.

Lần đầu gặp mặt, tuy rằng Tiêu Loan cảm thấy Lưu Lăng không phải tuấn kiệt anh tài thật sự, nhưng y có thể nhìn ra những biểu hiện trước đó của đối phương không phải diễn trò. Người này tuy rằng bướng bỉnh lỗ mãng, nhưng nói tóm lại coi như đúng khẩu vị của y, cho nên Tiêu Loan dự định nhắc nhở hắn vài câu.

- Vương gia, ngài thật sự muốn động binh với Tây Hạ?

Lưu Lăng gật đầu ngang nhiên nói: - Tất nhiên, Tây Hạ khinh người quá đáng, không ngờ dám phái kỵ binh vào sâu trong Hán quốc làm xằng làm bậy, nếu cứ nhịn như thế, dân chúng Hán quốc ta sẽ nghĩ gì về triều đình? Bệ hạ còn có thể diện nữa sao? Không dối gạt Tiêu đại nhân, cho dù Đại Liêu không chịu xuất binh, bổn Vương cũng nhất định chinh phạt Tây Hạ!

Tiêu Loan gật đầu nói: - Vương gia hào khí ngất trời, hạ quan kính phục.

Không đợi Lưu Lăng khiêm tốn, Tiêu Loan chuyển giọng, nói: - Tuy nhiên, Vương gia, ngài suy nghĩ một chút, thực lực hiện giờ của Hán quốc còn có thể phát động đại chiến một lần nữa hay sao? Đạo cao nhất của dùng binh là dùng mưu, chẳng lẽ Vương gia không có diệu kế không cần đánh mà thắng?

Lưu Lăng ôm quyền nói:

- Mời Tiêu đại nhân chỉ dạy.

Tiêu Loan nói: - Ta thấy hợp ý với Vương gia cho nên nói lung tung vài lời, Vương gia có từng nghe qua một câu nói rằng đối với lợi ích trước mắt, không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn?

Y thấy Lưu Lăng lộ ra vẻ đăm chiêu, vì thế nói tiếp: - Vương gia nếu muốn phạt Hạ, sao không tìm kiếm giúp đỡ?

Lưu Lăng thở dài: - Tiêu đại nhân không phải đang chế giễu nhau sao? Vừa rồi ngài cũng đã nói, Đại Liêu không đồng ý phát binh, ta còn có thể đi cầu ai?

Tiêu Loan trong lòng buồn bực, Lưu Lăng này sao lại đần như vậy? Có truyền thuyết đồn rằng Lưu Lăng phái một danh sĩ có tài ăn nói khéo léo đi Tây Hạ, dựa vào ba tấc lưỡi của người nọ mà thuyết phục Ngôi Danh Nẵng Tiêu phát binh công Chu, xem ra chuyện này là do những người có chủ ý ngụy tạo nên mà thôi. Nếu Lưu Lăng thật sự thông minh như thế thì còn cần y giải thích hay sao?

Y thở dài nói: - Vương gia, thiên hạ này chẳng lẽ chỉ có ba nhà Đại Liêu, Hán, Tây Hạ thôi sao?

Y hướng về phía nam chép miệng: - Chu quốc bị Ngôi Danh Nẵng Tiêu nuốt ba châu mười hai huyện, chẳng lẽ Chu Thế Tông Sài Vinh thật sự có thể nhịn được? Ba châu kia diện tích lãnh thổ nghìn dặm nhân khẩu hơn mười vạn, chẳng lẽ sau khi để mất Sài Vinh không đau lòng?

Lưu Lăng nhíu nhíu mày hỏi: - Ý của Tiêu đại nhân là muốn ta mượn binh Chu quốc? Sài Vinh kia mới vừa nếm mùi thất bại dưới tay bổn Vương, trong đại chiến Ngọc Châu bị bổn Vương giết hai trăm nghìn đại quân, thù hận này chẳng lẽ không so được với việc đánh mất ba châu lớn vùng tây bắc? Nếu ta ngỏ ý mượn binh, Sài Vinh tất nhiên không chịu.

Tiêu Loan dùng ánh mặt hàm ý gỗ mục không thể tạc nhìn Lưu Lăng, tiến thêm một bước giải thích: - Vương gia, vừa rồi hạ quan không phải đã nói rồi sao, trước lợi ích không có kẻ thù vĩnh viễn cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Lúc trước Vương gia và Hạ quốc liên kết đánh bại Chu quốc, vì sao bây giờ không thể liên kết Chu quốc đánh hạ Tây Hạ?

Y tựa như một một giáo sư đúng chuẩn, đang cẩn thận dạy bảo đệ tử đần độn của mình.

- Nếu song phương liên kết lại, Hán quốc có thể dạy dỗ Tây Hạ, dương cao quốc uy, mà Chu quốc cũng có thể thu hồi ba châu mười hai huyện quốc thổ, Chu Thế Tông Sài Vinh cũng không phải kẻ ngu ngốc, cớ sao lại không làm?

Lưu Lăng bừng tỉnh đại ngộ nói: - Tiêu đại nhân quả nhiên hảo mưu lược! Đối mặt với lợi ích, không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, bổn Vương lĩnh giáo!

Lưu Lăng ôm quyền trang trọng nói.

Tiêu Loan chỉ mải cười đắc ý nhưng không phát hiện khi Lưu Lăng xoay người, khóe miệng hắn mang một ý cười thỏa mãn. Đúng vậy, trước lợi ích không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Cho nên ta vì lợi ích của Đại Hán mà có đùa giỡn chút thủ đoạn, vui đùa chút âm mưu thì người Khiết Đan tấm lòng bao la chắc có lẽ sẽ không tức giận, ừm, nhất định sẽ không quá tức giận đâu.

Khi hắn ngồi thẳng lên, lập tức Tiêu Loan bỗng nhiên sinh ra một ảo giác, trong ánh mắt hoảng hốt của y chợt phát hiện đứng trước mặt không phải là một người, mà là một con sói đang nhe nanh.

Chú thích 1: Yên Vân Thập Bát Kỵ. Tương truyền, Yên Vân Thập Bát Kỵ là đội kỵ binh do phụ thân của La Thành, Tịnh Biên Hầu La Nghệ lãnh đạo, là vương bài sát thủ của La Nghệ. Yên Vân Thập Bát Kỵ tổng cộng do mười tám người tạo thành, bọn họ mặc hàn y, thắt lưng đeo bội đao, mặt mang mặt nạ bảo hộ, trên đầu quấn khăn đen, chỉ lộ ra hai mắt, bên ngoài thân còn khoác áo choàng dài màu đen, chân đi giày ủng của người Hồ, trong giày ủng có giắt dao găm, mỗi người lưng đeo đại cung, mười tám mũi tên, đồng thời đều có một thanh loan đao sắc bén. Yên Vân Thập Bát Kỵ bình thường đều hoạt động ở đại mạc, rất ít khi tiến vào Trung Nguyên. Yên Vân Thập Bát Kỵ xuất quỷ nhập thần, mỗi người đều mang theo mặt nạ bảo hộ, chưa từng có ai nhìn thấy diện mạo thật của họ.

Yên Vân Thập Bát Kỵ là một đội ngũ sát thủ phi thường khủng bố, mỗi lần Yên Vân Thập Bát Kỵ xuất hiện, đều sẽ mang tới cho Man tộc một tràng giết chóc cực kỳ bi thảm. Tương truyền khi có ngoại tộc xâm nhập, Yên Vân Thập Bát Kỵ một lần liền giết hạ ngoại tộc xâm lược mấy nghìn người, làm cho ngoại tộc xâm lược nhiều năm không dám lần nữa phạm một bước. Yên Vân Thập Bát Kỵ lấy kèn làm lệnh, chỉ nghe lệnh bởi chủ nhân nắm giữ kèn lệnh, sau khi Tịnh Biên Hầu La Nghệ chết đi, do La Thành giải tán.

Kháo Sơn Vương Dương Lâm từng đánh giá Yên Vân Thập Bát Kỵ như thế này: nhanh như gió, mãnh liệt như lửa, đi đến đâu phá trụi đến đó, không chừa lại ngọn cỏ nào. Cường cung loan đao, thiện cưỡi thiện xạ, lấy một địch trăm, khó có thể thất bại.

Năm đó Sát Cáp Hợp tiến công Đại Tùy, La Nghệ dẫn Yên Vân Thập Bát Kỵ phục kích Sát Cáp Hợp, trong một đêm giết hơn ba nghìn người, Yên Vân Thập Bát Kỵ đuổi cùng giết tận, kết quả hơn hai vạn người toàn bộ bị giết, từ đó về sau, không còn dám bước qua biên giới nửa bước.

Trong chương này, vì Da Luật Hùng Cơ ngưỡng mộ uy danh ngày xưa của Yên Vân Thập Bát Kỵ nên tuyển trong đại quân cả nước chọn ra mười tám người, cũng lấy danh là Yên Vân Thập Bát Kỵ.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất