Chương 143
Chỉ đàm phong nguyệt
Quan Nội Hầu Hoa Tam Lang mang theo hơn hai mươi thân binh đi nhậm chức, dường như gã không hề e ngại một ngàn năm trăm kỵ binh Đảng Hạng như âm hồn tiềm phục trong biên giới Bắc Hán. Huyện An Viễn xem như thuộc quyền sở hữu của Sở Vương Lưu Ngạn, trong mắt người ngoài Hoa Tam Lang không chỉ đơn thuần là đi luyện binh.
Còn trong mắt Tiêu Loan, Lưu Lăng làm như vậy quả thực như là trò đùa. Vả lại đừng nói một thống binh đại tướng Hoa Linh có thể đảm đương trọng trách chống cự người Đảng Hạng được hay không, chỉ riêng chuyện địa phương kia còn có một vị Vương gia ở đó, hai bên cản tay cản chân nhau có thể hỗ trợ được cái gì. Cho dù Sở Vương Lưu Ngạn kia khoan dung độ lượng rộng lượng, nhưng Tiêu Loan không cho rằng một người thuộc hoàng tộc sẽ trơ mắt nhìn một ngoại nhân xưng hùng trên địa bàn của mình.
Hơn nữa, Lưu Lăng phái thân tín của mình đến biên thuỳ huấn luyện tân binh, mà tâm phúc còn lại là đại tướng Triệu Nhị thì bị trọng thương đang tĩnh dưỡng, không có phụ tá đắc lực trợ giúp, hắn chẳng lẽ không sợ bị đối thủ trong triều đình tính kế? Tiêu Loan thật sự không hiểu tại sao Lưu Lăng lại ngu ngốc như vậy, nếu là ở Đại Liêu chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra.
Quan hệ giữa những Hoàng tử của Đại Liêu quả thực đã đến mức thủy hỏa bất dung, mà Hoàng đế Da Luật Hùng Cơ bệ hạ lại mắt nhắm mắt mở mặc kệ không quản. Tiêu Loan hiểu được Da Luật Hùng Cơ vì sao lại làm như vậy, Lang Vương tân sinh trên thảo nguyên nhất định phải trải qua thử thách đánh bại tất cả đối thủ trong đàn mới có thể nhận được sự tán thành của lão Lang Vương, tuy Da Luật Hùng Cơ đã nhận định người nối nghiệp là đương nhiệm Đại Vương Nam Diện Cung Da Luật Cực, nhưng để những Hoàng tử khác tạo ra chút áp lực cho đứa con cả vẫn là điều ông ta vui vẻ nhìn thấy.
Nhưng sau khi tới Bắc Hán, nhận thức vốn có của Tiêu Loan hoàn toàn bị đảo lộn, vì sao giữa những huynh đệ trong hoàng tộc Bắc Hán lại không có xung đột khói lửa ngập trời? Không ngờ Lưu Lăng lại tự đoạn vây cánh, phái tâm phúc chạy đến địa bàn của Vương gia khác làm quan, mà Hoàng đế, Nhị ca của hắn không ngờ cũng tùy tiện đồng ý. Chẳng lẽ Hiếu Đế không sợ Lưu Lăng độc tài quân quyền? Chẳng lẽ Sở Vương Lưu Ngạn không sợ sẽ mất đi quyền sở hữu? Chẳng lẽ Trung Vương Lưu Lăng không sợ người thân tín của mình đến dưới trướng Sở Vương sẽ làm phản hoặc bị giết?
Một đám quái nhân, Tiêu Loan đưa ra kết luận.
Trách không được chính quyền Bắc Hán lại mềm yếu như thế, không ai có ý chí tranh đấu thì làm sao có thể khiến quốc gia phát triển được? Tiêu Loan nhận định người Hán vĩnh viễn thua kém lang tộc thảo nguyên. Người trong thảo nguyên khi đối mặt với địch nhân có ai sẽ nhân từ nương tay? Mặc dù là huynh đệ của mình, nếu trở thành kẻ thù, vẫn sẵn sàng vung loan đao. Sói là phải cắn xé đối thủ, đồng thời cũng phải nhận sự khiêu chiến của các con Sói khác. Con Sói trên tai không có vết sẹo sẽ vĩnh viễn bị đồng loại khinh thường, bởi vì con Sói có vành tai nguyên vẹn chỉ có thể chứng minh nó là một con Sói nhu nhược, chưa từng chiến đấu.
Sói giấu răng nanh còn gọi là Sói sao?
Tiêu Loan dùng ánh mắt đáng thương hại nhìn quân thần Bắc Hán, y đột nhiên phát hiện thân là một người Khiết Đan hóa ra thật sự đáng tự hào.
- Định Dương Khả Hãn, về chuyện tiến cống không biết đã chuẩn bị thế nào? Ta đi vào Thái Nguyên đã ba ngày rồi, tuy rằng ta cảm động sự hiếu khách của Bệ hạ, nhưng trên vai ta dù sao cũng đang gánh vác trọng trách, lòng ta chứa đầy sự dặn dò của Đại Liêu Hoàng Đế Bệ Hạ, cho nên mời Định Dương Khả Hãn cho biết, ta phải biết đồ tiến cống đã chuẩn bị xong hay chưa, nếu là đã đủ thì sau khi ta đếm rõ số lượng sẽ lập tức lên đường trở về U Châu, Đại Vương Nam Diện Cung được Bệ hạ giao phó còn đang ở U Châu chờ ta trở về phục mệnh. (Chú ý 1)
Tiêu Loan ra vẻ cung kính với Hiếu Đế nói.
Chỉ có điều sự bất kính trong giọng nói của y khiến cho Hiếu Đế nhíu mày, tuy rằng Bắc Hán bất quá chỉ là một nước phụ thuộc của Đại Liêu, giống như nước Bột Hải, nước Cao Câu Ly, nhưng Bắc Hán cũng là quốc gia có Hoàng đế, mà không phải cái gọi là Vương! Tuy rằng Hoàng đế Đại Liêu trên danh nghĩa là chúa tể của các nước phụ thuộc, nhưng Bắc Hán không giống với những nước phụ thuộc Đại Liêu khác. Ví như nước Bột Hải đã bị thiết kỵ Liêu quốc khiến diệt vong, Vương của Bột Hải bây giờ là tam đệ của Da Luật Hùng Cơ, Da Luật Thiện. Còn Cao Câu Ly là thần phục, người Cao Ly hiện tại chỉ có Vương mà không có Hoàng đế.
Tuy Bắc Hán trên danh nghĩa là nước phụ thuộc Đại Liêu nhưng dù sao vẫn là quốc gia có chủ quyền.
Hiếu Đế nhíu mày nói: - Tiêu đại nhân, chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện ngày hôm qua ta đề cập sao?
Tiêu Loan ngượng ngùng cười nói: - Định Dương Khả Hãn, ta cũng biết hiện nay Hán quốc quả thật rất bần cùng, nhưng số lượng tiến cống là Da Luật Hùng Cơ bệ hạ tự mình định ra, Bệ hạ từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, nói bao nhiêu là bấy nhiêu. Định Dương Khả Hãn, ta không có dũng khí đối mặt sự chất vấn của Bệ hạ, chẳng lẽ ngài có thể?
Tiêu Loan vẻ mặt kính ngưỡng nói: - Roi ngựa Bệ hạ chỉ hướng nào, trăm vạn Lang kỵ sẽ đánh về phía đó. Cho dù không nói thì một ánh mắt của Bệ hạ vẫn có thể giết chết những ai dám vi phạm ý chỉ của Ngài. Ta không dám làm, Định Dương Khả Hãn, chẳng lẽ ngài dám?
Nghe Tiêu Loan trắng trợn uy hiếp, Hiếu Đế cười lạnh một tiếng: - Ta nghĩ Tiêu đại nhân cũng hiểu, nếu chỉ vì muốn kiếm thêm con mồi năm nay mà đốt cháy rừng rậm thì năm sau đám thợ săn sẽ không thu hoạch được gì! Nếu giết chết con cừu thì năm thứ hai sẽ không thu hoạch được một cọng lông nào nữa. Bệ hạ nhân từ chẳng lẽ sẽ trơ mắt nhìn con dân Hán quốc chết đói? Chẳng lẽ dân chúng Hán quốc không phải con dân Bệ hạ?
Tiêu Loan bị câu nói của Hiếu Đế bức bí không thể trả lời, tất nhiên y cho rằng dân chúng Hán quốc bất quá chỉ là con cừu trong chuồng được Đại Liêu nuôi mà thôi, kể cả là vị hoàng đế trước mặt này, cùng lắm chỉ là một con cừu đầu đàn. Tuy nhiên Tiêu Loan cũng hiểu Hiếu Đế nói có lý, y cũng biết nếu ép Bắc Hán quá độ sẽ nhận hậu quả hoàn toàn ngược lại, nếu số lượng tiến cống vẫn như cũ thì hằng năm Bắc Hán vẫn có thể cung cấp cho Đại Liêu một khoản thu lớn. Còn nếu theo như số lượng tiến cống năm nay, chỉ sợ Bắc Hán lập tức sẽ bị bức tử.
Ngoại trừ Tiêu Loan, tất nhiên không có ai biết việc tăng gấp đôi số lượng tiến cống không phải mệnh lệnh của Da Luật Hùng Cơ, mà do Đại Vương Nam Diện Cung hạ lệnh. Đại Vương Nam Diện Cung Da Luật Cực sở dĩ làm như vậy đơn giản là sợ thực lực Bắc Hán ngày càng trở nên cường thịnh tiến tới có thể uy hiếp sự an toàn của Đại Liêu mà thôi. Nhưng chính y dọc theo đường đi đã thấy Bắc Hán chẳng những khốn cùng đến mức khó có thể xoay chuyển mà trên lĩnh vực quân sự lại càng không lớn mạnh giống như đồn đại. Đã bị kỵ binh Tây Hạ uy hiếp đến tận cửa nhà, cách phía bắc đô thành Thái Nguyên không đầy trăm dặm còn có kỵ binh Đảng Hạng tung hoành, vậy mà không ngờ quân đội Bắc Hán không có một biện pháp giải quyết nào.
Y có quyền xem xét giảm bớt mức tiến cống cho Bắc Hán, đây là quyền mà Đại Vương Nam Diện Cung Da Luật Cực cấp cho y. Nhưng y không thích thái độ gây sự của Hiếu Đế, nếu Hiếu Đế không dùng lời nói lạnh nhạt châm chọc, mà dùng vàng bạc châu báu cùng mỹ nữ thương lượng với y thì kỳ thật sự tình vẫn có thể thương lượng được.
- Định Dương Khả Hãn, ta chẳng qua chỉ là tôi tớ phụng ý chỉ Bệ hạ đến thu đồ tiến cống mà thôi, chuyện quyết sách ta không có cách nào giúp ngài. Khả Hãn có thể viết thỉnh cầu thành tấu chương hỏa tốc tám trăm dặm đưa tới U Châu, không chừng sẽ được Bệ hạ khai ân đấy.
Hiếu Đế cười lạnh: - Đưa đến U Châu? Chẳng lẽ Tiêu đại nhân nghĩ rằng trẫm không biết bây giờ bệ hạ không có ở U Châu sao? Tiêu đại nhân, ta và ngươi lòng dạ đều rõ chuyện này, làm như vậy đối với Đại Liêu và Hán quốc đều không có lợi gì.
Tiêu Loan còn muốn lên tiếng, Trung Vương Lưu Lăng ho khan một tiếng nói: - Tiêu đại nhân, mức tiến cống quá lớn, thời gian ba ngày nhất định là khó có thể chuẩn bị đủ. Hơn nữa lương thảo còn phải vận chuyển từ Khánh Châu Phủ đến đây, trên đường đi toàn là nạn dân, cho dù đội vận lương không gặp trở ngại gì thì cũng cần bốn ngày mới có thể đưa lương thực đến Thái Nguyên được.
Hắn xoay người nói với Hiếu Đế: - Bệ hạ bớt giận, việc này là do thần phụ trách, chi tiết hãy để cho thần và Tiêu đại nhân cân nhắc thảo luận. Bệ hạ yên tâm, Tiêu đại nhân tấm lòng nhân hậu tất nhiên sẽ thấu hiểu cái khó của chúng ta bây giờ.
Lưu Lăng nháy mắt ra dấu với Tiêu Loan, nể tình Lưu Lăng đêm qua phái người đưa tới một đôi vòng tay phỉ thúy, y quyết định lưu lại cho Định Dương Khả Hãn vài phần mặt mũi.
- Khả Hãn thứ tội, ta cũng chỉ làm theo chức trách, lời nói nếu có gì bất kính mong Khả Hãn bỏ qua cho.
Hiếu Đế hừ lạnh một tiếng, nói với Lưu Lăng: - Trung Vương, khanh và Tiêu đại nhân nói chuyện đi, trẫm còn có việc phải xử lý.
Lưu Lăng khom người ứng tiếng, Hiếu Đế cũng không nói gì với Tiêu Loan, được thị nữ thái giám vây quanh bước đi thẳng. Sau khi Hiếu Đế đi khuất, Lưu Lăng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Loan cười nói: - Tiêu đại nhân hà tất phải như thế?
Tiêu Loan thở dài nói: - Ta chỉ là buồn bực Khả Hãn vì sao phải làm khó một tiểu quan chạy việc như ta, tiến cống thật sự là do Bệ hạ quyết định, sao ta có thể tự tiện sửa đổi? Khả Hãn đau dân chúng không có gì đáng trách, chẳng lẽ ta còn không hiểu hay sao?
Lưu Lăng cười nói: - Đó là tự nhiên, chỉ có điều Hoàng huynh mấy ngày nay rất nhiều chuyện phiền não. Hán quốc ta các nơi đều gặp hoạ, Đảng Hạng Lý gia khinh người quá đáng, Tiêu đại nhân cũng đã biết một chút. Kỳ thật Hoàng huynh vẫn rất coi trọng Tiêu đại nhân, ngày hôm qua còn sai người tìm một mảnh đất tốt trong thành Thái Nguyên, lệnh cho thợ thủ công xây cất một phủ viện tặng Tiêu đại nhân. Ngày hôm qua ta đã đi xem qua một chút, thật sự là một mảnh đất tốt, so với Vương phủ của ta còn lớn hơn gấp năm lần!
Lưu Lăng cười nói: - Về sau nếu Tiêu đại nhân có thời gian rảnh rỗi là có thể đến Thái Nguyên an tu mấy ngày, sau khi phủ đệ xây xong, ta sẽ chuẩn bị tất cả thị nữ, tôi tớ đầy đủ hết. Bệ hạ của ta ân sủng Tiêu đại nhân như vậy thật khiến bổn Vương, người đệ đệ này cũng cảm thấy đố kỵ.
Tiêu Loan cảm động nói: - Như thế thì ta đã hiểu lầm Khả Hãn rồi, haizzz, cũng trách ta vừa rồi nhất thời không kìm được cơn tức giận, kỳ thật Da Luật Hùng Cơ bệ hạ cũng đã nói qua, nếu Hán quốc thật sự khó khăn thì có thể xem xét giảm một ít cũng được.
Lưu Lăng lập tức kích động, hắn đứng lên ôm quyền nói: - Nếu đại nhân có thể thúc đẩy việc này, bổn Vương nhất định trọng tạ!
Trọng tạ, hai chữ này đã rơi vào trong lỗ tai Tiêu Loan.
Lưu Lăng thấp giọng nói: - Tiêu đại nhân, nhà mới sau khi xây xong tất nhiên cần trang trí, bổn vương đã chuẩn bị năm ngàn lượng bạc trắng để đại nhân sử dụng.
Tiêu Loan liên tục khoát tay nói: - Điều này không được, sao có thể để Vương gia phải tốn kém?
Lưu Lăng cười nói: - Sao lại tốn kém? Nếu Tiêu đại nhân có thể nói tốt vài câu trước mặt Đại Liêu bệ hạ thì chính là đại ân nhân của Hán quốc, chút ít lễ vật tạ ơn ấy ta còn cảm thấy chưa đủ đâu.
- Đúng rồi.
Lưu Lăng ghé vào tai Tiêu Loan nói: - Đêm nay ta bày tiệc ở Vương phủ để cảm tạ ân đức của đại nhân, hao hết tâm tư mới mời được giai nhân tới, tất cả đã ở trong Vương phủ chờ đại nhân.
Tiêu Loan ánh mắt sáng ngời, lập tức cười ha hả nói: - Vẫn là Vương gia rất tốt với ta, chuyện tiến cống nhất định ta sẽ lo chu toàn trước mặt Bệ hạ.
Lưu Lăng nói:
- Đêm nay không nói chuyện quốc sự, chỉ đàm phong nguyệt.
Tiêu Loan nói: - Đúng, đúng, đúng, chỉ đàm phong nguyệt.
Chú thích 1: Định Dương Khả Hãn là danh hiệu mà Đại Liêu Hoàng đế Da Luật Hùng Cơ phong cho Hiếu Đế Lưu Trác, là do tác giả phóng tác ra, không cần tra gu gồ.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch