Đế Trụ

Chương 142

Chương 142
Gỗ mục không thể tạc


Buổi tối Thừa Tiên Điện cử hành yến hội hết sức hào hoa long trọng, trong hoàng cung đã lâu chưa được xa xỉ như thế. Để tỏ lòng tôn trọng với khâm sai Đại Liêu, ngay cả Hoàng Hậu Tô Tiên Lê cũng tự mình đến kính rượu Tiêu Loan. Chỉ nói vài câu an ủi sau đó Tô Tiên Lê cũng không tham gia yến tiệc quá lâu, sau khi nói mấy câu với Hiếu Đế và Lưu Lăng liền trở về tẩm cung của mình.

Mà còn đang đắc chí bởi vì vừa đóng vai giáo sư lên lớp cho Hán Trung Vương Lưu Lăng, Tiêu Loan vừa nhìn thấy Tô Tiên Lê ngay lập tức giật nảy mình, không phải y chưa từng gặp qua nữ tử có dung mạo xinh đẹp, mà là lần đầu tiên y nhìn thấy nữ nhân duyên dáng sang trọng như thế. Tuy rằng y cũng đã gặp thê tử của Đại Vương Nam Diện Cung Đại Liêu Da Luật Cực, nhưng Vương Phi Tiêu thị tính tình hoang dã giống một con sói cái, so với Tô Tiên Lê hoàn toàn là hai loại người khác nhau.

Nếu Vương Phi Tiêu thị là một đóa hoa hồng có gai, thì Tô Tiên Lê chính là một đóa mẫu đơn cao quý. May mắn Tiêu Loan còn biết thân biết phận, không biểu hiện cử chỉ thất lễ nào. Chỉ có điều trong lòng y không thể ngừng suy nghĩ vì sao chính mình không tìm thấy một nữ tử như vậy làm thê tử?

Với địa vị của y, ở Đại Liêu tuy rằng không tính là được tôn sùng, nhưng cũng có không ít nữ nhân chủ động nhào vào ôm lấy, nhưng những nữ nhân kia giống như giọt sương sáng sớm, thái dương vừa lên sẽ biến mất tăm mất tích. Cho nên trong lòng Tiêu Loan không lưu lại bóng dáng của các nàng, những nữ nhân muốn tìm kiếm vinh hoa phú quý trên người y đều không đáng được y lưu luyến.

Cho nên khi Tô Tiên Lê đi rồi, y thậm chí còn cảm thấy bữa tiệc tối vốn xa hoa bỗng trở nên nhàm chán vô vị.

Tuy nhiên nói tóm lại không khí tiệc tối lần này hết sức hài hòa, khách và chủ đều cố ý ngậm miệng không nói chuyện nửa đường bị kỵ binh Tây Hạ chặn giết. Hiếu Đế luôn miệng ca ngợi vị vua Da Luật Hùng Cơ vĩ đại của Liêu quốc có tài trí mưu lược kiệt xuất, nói ông ta là sói trên thảo nguyên, có được thân thể cường tráng và còn có đôi cánh của Lang Vương, chỉ cần Lang Vương vỗ cánh bay cao, toàn bộ thiên hạ đều phải thần phục dưới chân Lang Vương.

Mà Tiêu Loan cũng ca ngợi Hiếu Đế cơ trí, y nói chỉ có người thông minh nhất mới lựa chọn chính xác nhất, trung thành và tận tâm đứng bên cạnh Lang Vương mới nhận được bãi cỏ màu mỡ nhất và được chia nơi phồn hoa nhất Trung Nguyên. Lại khen Hán Trung Vương Lưu Lăng vũ dũng, dưới sự chiếu cố của Lang Vương có được dũng khí lớn nhất, chiến thắng hai trăm ngàn đại quân Chu quốc hung hãn.

Văn võ bá quan Bắc Hán thay phiên nhau mời rượu Tiêu Loan, trong lúc bất tri bất giác, vốn tự nhận là tửu lượng hơn người, Tiêu Loan đã say. Thậm chí y quên mất mình làm thế nào để trở về phòng, càng quên mất miếng Ngọc Như Ý được Hiếu Đế ban cho có cầm theo về hay không. Trong giấc mộng khóe miệng của y vẫn còn mỉm cười dường như đang trải qua mộng đẹp.

Ngày hôm sau đến khi mặt trời đã lên cao y mới tỉnh ngủ, muốn ngồi dậy nhưng cả người không còn chút khí lực nào, đầu đau như muốn vỡ ra. Tiêu Loan ngẫm nghĩ một chút nhớ lại chính mình còn ở lại Bắc Hán vài ngày, về chuyện tiến cống, ngày mai đi tìm Hiếu Đế đề xuất cũng không muộn, vì thế sau khi được thị nữ hầu hạ uống một chén canh nóng, y lại lăn quay ra ngủ.

Ở cửa, hai võ sĩ Khiết Đan trung thành và tận tâm đứng sừng sững, tay của họ vẫn đặt trên chuôi thanh loan đao ở thắt lưng. Hai người bọn họ đều được ban thưởng rất trọng, mỗi người hai mươi lượng hoàng kim, năm tấm gấm vóc, còn thêm hai thanh hoành đao người Hán thường dùng tốt nhất.

Điều này khiến hai người bọn họ đều cảm thấy may mắn do không chết dưới đao của kỵ binh Tây Hạ, có số phần thưởng kia, sau khi trở lại U Châu có thể được sống sung sướng rồi.

Thừa Tiên Điện

Hiếu Đế tối hôm qua uống cũng nhiều rượu, nhưng y không cho phép mình lấy cớ đó mà tham ngủ. Sau khi trở lại Thừa Tiên Điện vẫn phê duyệt tấu chương như thường ngày, đến giờ Mùi mới nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng mới giờ Dậu đã tỉnh, sau khi được thị nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu, sửa sang lại tấu chương đã phê duyệt rồi đến Chính Thái Điện lâm triều.

Tấu chương đặt trên cùng là từ huyện Bình An ở Khánh Châu hỏa tốc sáu trăm dặm đưa tới. Tấu chương này của Chu Diên Công Hiếu Đế đã xem hai lần, lần thứ nhất xem xong y tức giận đến mức gạt bay chén trà đang nằm trên bàn xuống, nếu không phải được Tiểu Lục Tử quỳ xuống khuyên can, thậm chí long án đã bị y lật ngược. Lần thứ hai xem xong tâm tình của y rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có điều trong mắt ngẫu nhiên lóe ra tia sáng lạnh như băng hù cho Tiểu Lục Tử gai hết cả người.

Ngẫm nghĩ một chút, Hiếu Đế vẫn để tấu chương này xuống, đặt trên long án mà không mang theo lên triều đình. Tuy rằng y là đế vương nhưng có một số việc vẫn khó có thể làm theo ý mình. Dân chúng đều nói làm Hoàng Đế rất sướng, bọn họ cho rằng làm Hoàng Đế là cả ngày có thể sống như thần tiên, ai có thể nghĩ rằng sự buồn bực trong lòng Hoàng Đế Bệ Hạ không ít hơn so với bọn họ bao nhiêu, thậm chí có thời điểm người dân bình thường có thể gọn gàng linh hoạt ra quyết định còn Hoàng Đế lại không thể.

Âu Dương gia, Tô gia, hai thế gia danh môn vọng tộc này hiện tại giống như hai khối u ác tính trong lòng Bắc Hán, có hai khối u ác tính này, Bắc Hán không cường tráng được mà càng ngày càng suy yếu không chịu nổi. Tô gia mặc dù không có tâm làm phản nhưng chưa từng có ý định đồng tâm hiệp lực với Bắc Hán, Hậu Chu đánh tới bọn họ có thể ngầm câu kết với Hậu Chu, Tây Hạ đánh tới bọn họ cũng có thể ngầm câu kết với Tây Hạ, dù sao bất kể là ai làm Hoàng Đế, Tô Gia đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Về phần Âu Dương gia, lúc trước khi Tiên đế còn tại vị vì để ổn định gia tộc này mà đã trọng dụng rất nhiều người họ Âu Dương. Trung Thư Lệnh Âu Dương Nhân Hòa tuy rằng đã xuống đài, nhưng trong triều đình người họ Âu Dương còn có ít nhất bảy tám tên, hơn nữa gần như mỗi người đều nắm quyền cao chức trọng! Cả nước mười hai châu phủ, có bốn châu phủ nằm dưới sự khống chế của Âu Dương gia, nhất là tại nơi mệnh căn của Bắc Hán, Khánh Châu Phủ, kho lúa lớn nhất đang nằm trong tay Âu Dương Chuyên.

Âu Dương Chuyên ý đồ phản loạn, việc này chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc đều có thể nhìn ra, khi Lưu Lăng mang theo một trăm ngàn đại quân xuống phía nam khổ chiến với quân Chu, gã liền muốn mượn cơ hội tạo phản. Nếu không phải Hiếu Đế kiên quyết không chịu gia tăng binh mã cho gã, thêm chuyện Khánh Châu Phủ lại gặp phải hạn hán mấy năm liên tục khiến đại bộ phận dân chúng đều lưu vong bên ngoài không chiêu binh mãi mã được, Âu Dương Chuyên không phản mới là lạ!

Hơn nữa Quận Thủ Hòe Châu Âu Dương Minh ở phương bắc kết bái huynh đệ với Chỉ Huy Sứ Kiến Hùng Quân Hà Khôn, nha môn của Chỉ Huy Sứ Kiến Hùng Quân thiết lập ngay tại Hòe Châu Phủ. Nếu ép Âu Dương gia, khó đảm bảo rằng Hà Khôn sẽ không bị Âu Dương gia lôi kéo. Sáu vạn Kiến Hùng Quân là lá chắn phương bắc của Bắc Hán, nếu Kiến Hùng Quân làm phản, chỉ sợ Bắc Hán mất nước cũng không xa.

Cho nên Hiếu Đế mới đề bạt Hà Khôn, chỉ chiếm được hai huyện nhỏ cằn cỗi của Hậu Chu nguyên bản không đủ để giúp gã được phong thưởng cao như thế, phong hầu phong tướng, trong các võ tướng thì gã là người đầu tiên. Còn không phải vì trấn an gã, khiến gã không bị Âu Dương gia mê hoặc mà mưu phản hay sao?

Phía nam phải rất vất vả mới an định được, phía bắc lại làm cho người ta không thể yên tâm. Nếu không có quân uy bách chiến bách thắng của Trung Vương Lưu Lăng chấn nhiếp, cục diện như vậy khó đảm bảo không có người nhân cơ hội làm loạn.

Mang tâm sự nặng nề, khi Hiếu Đế đến Chính Thái Điện thì bách quan đã đứng trong đại điện chờ đợi. Bởi vì Bắc Hán thật sự quá nhỏ cho nên bách quan vào triều chẳng phân biệt tam triều quan, lục triều quan hay cửu triều quan, trên cơ bản quan lại từ chính tứ phẩm trở lên ở kinh thành mỗi ngày đều phải tham gia lâm triều.

Sau ba lần hô vạn tuế, văn võ bá quan vào chỗ.

Thái giám chấp sự ở Chính Thái Điện cất tiếng kêu như vịt hô: - Có việc sớm tấu, không việc bãi triều!

Tất cả mọi người đều biết đây chỉ là câu nói cho hợp lễ nghi mà thôi, từ khi Hiếu Đế đăng cơ đến nay vốn không có một ngày nào lâm triều mà không có chuyện. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ khi Tiên đế Lưu Nghiệp còn tại vị cũng không rườm rà như thế, không thượng triều chứng tỏ không có công việc gì Lưu Nghiệp không giải quyết được. Rõ ràng đương kim Bệ hạ so với Tiên đế phải chăm chỉ gấp trăm lần, nhưng ngược lại giống như có những chuyện xử lý mãi không xong.

Lưu Lăng đứng đầu tất cả quan lại, vốn hắn được hưởng thụ vinh hạnh đặc biệt của triều đình là ban ngồi, nhưng Lưu Lăng cảm thấy thân là thần tử phải có bộ dạng thần tử, ghế kia mỗi ngày đều được tiểu thái giám đặt ở đó, nhưng hắn chưa bao giờ ngồi xuống.

Hôm nay lần đầu tiên Hiếu Đế cảm thấy lâm triều mệt mỏi, mặc dù là khi bị bệnh nặng y cũng chưa bao giờ cảm thấy vô lực như vậy. Tuy rằng nhìn qua tinh thần của y cũng không tệ, nhưng ai cũng có thể thấy ánh mắt tiều tụy của y.

- Lư Sâm, chuyện tiến cống đã chuẩn bị thế nào?

Hiếu Đế giãn thân thể một chút, làm cho mình ngồi thoải mái hơn rồi hỏi.

Lư Sâm bước ra khỏi hàng, tấu nói: - Hồi bẩm Bệ hạ, nếu Đại Liêu không gia tăng mức cống nạp thì tiền do Chu quốc chiến bại đền, cộng thêm ngân khố tồn kho, miễn cưỡng có thể kiếm đủ để tiến cống. Nếu như mức tiến cống thật sự như những gì khâm sai Tiêu Loan đưa ra thì cho dù dốc hết tất cả quốc lực cũng không thể đủ.

Hiếu Đế nhíu mày, y đã biết rõ đáp án. Tuy rằng việc này nghe xong lại thấy phiền lòng nhưng không thể không làm bộ hỏi thăm, mấy ngày trước Lưu Lăng đã đem kế hoạch của hắn nói cho y, tuy rằng kế sách kia có phần hung hiểm, nhưng hiện nay cũng chỉ có kế ấy mới dùng được. Nếu trong lòng đã có tính toán, y cũng không vội vàng xao động.

- Việc này không vội, mấy ngày nữa trẫm sẽ đích thân thảo luận với Tiêu Loan, sau khi thảo luận thỏa đáng lại nghị luận sau.

Hiếu Đế lại hỏi: - Vụ án của Tư Mã Luật đã điều tra thế nào rồi? Đã bắt được hung thủ chưa?

Thượng Thư Bộ Hình Bùi Hạo bước ra khỏi hàng nói: - Khởi bẩm Bệ hạ, căn cứ tin tức mới vừa nhận được, nghi phạm sát hại Tư Mã đại nhân, Bành Trảm ba ngày trước đã xuất hiện ở huyện Bình An thuộc Khánh Châu Phủ. Sai dịch Bộ Hình hiện đã tới huyện Bình An, nhưng kẻ kia cực kỳ giảo hoạt, có lẽ đã trốn xa.

Hiếu Đế gật đầu nói: - Tư Mã Luật là trọng thần của Đại Hán ta, được Tiên đế và trẫm hết sức coi trọng, tên Bành Trảm kia nhất định phải bắt được, phát thông văn bổ sung, tăng thêm phần thưởng, người phát hiện ra tung tích của y thưởng trăm lượng bạc, bắt hoặc chém chết y được thưởng ngàn lượng.

Bùi Hạo khom người nói: - Thần tuân chỉ.

Hiếu Đế ừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cửu đệ của mình, chỉ có khi nhìn Lưu Lăng khuôn mặt y mới lộ ra một nụ cười.

- Trung Vương, khanh có việc gì cần tấu không?

Lưu Lăng đi về phía trước hai bước, khom người nói: - Vi thần tấu xin Bệ hạ, tướng quân Hoa Linh dưới trướng vi thần trung quân ái quốc, chiến công lớn lao, có sức địch vạn người. Hiện giờ biên thùy phía tây bắc không yên ổn, thần muốn phái Hoa Linh đến huyện An Viễn vùng tây bắc để chiêu mộ dân chúng, huấn luyện tân binh, chuẩn bị sẵn sàng đối phó với những chuyện bất ngờ.

Hiếu Đế gật đầu nói: - Trên lĩnh vực quân sự khanh quyết định là được rồi, Đại Hán chúng ta cũng nên luyện binh tinh nhuệ. Người Tây Hạ lòng lang dạ thú sớm có ý đồ nuốt giang sơn Đại Hán ta, biên thuỳ trọng địa tất phải phái đại tướng trấn thủ. Sở Vương cũng đóng tại lân cận An Viễn, Hoa Linh đến đó có thể giúp đỡ y một chút.

Ngẫm nghĩ một chút, Hiếu Đế hỏi: - Hoa Linh? Có phải là người lúc trước bắn chết lão Nguyên Soái Tôn Huyền Đạo của quân Chu, Hoa Tam Lang?

Lưu Lăng nói: - Đúng vậy.

Vài ngày trước Dương Nghiệp nhậm chức trong Hữu Uy Vệ thông qua Ảnh Vệ truyền tin đến, Đại Nguyên Soái Tôn Huyền Đạo trải qua hai đời thiên tử, thân kinh bách chiến thống lĩnh toàn bộ quân Chu bị thương nặng không trị được đã chết rồi. Tin tức này đối với Bắc Hán tuyệt đối là một tin tức tốt, thật sự kích động lòng người.

Hiếu Đế cười nói: - Có hổ tướng này trấn thủ biên thùy tây bắc trẫm cũng yên lòng. Truyền ý chỉ của trẫm, tấn phong Hoa Linh làm chính tam phẩm Hoài Hóa Tướng Quân, tước Quan Nội Hầu, lập tức tới An Viễn phụ tá Sở Vương huấn luyện tân binh, không được chậm trễ.

Lưu Lăng khom người nói: - Tạ ơn Bệ hạ!

Chuyện lâm triều hôm nay đến giữa trưa khi Tiêu Loan tỉnh ngủ đã truyền vào lỗ tai của y, mà y nghe nói Hiếu Đế đã phê chuẩn đề nghị của Trung Vương Lưu Lăng, phái đại tướng Hoa Linh dưới trướng Lưu Lăng đi tây bắc huấn luyện tân binh, Tiêu Loan ngay lập tức bị chọc tức vểnh cả râu. Y vỗ giường hô: - Trẻ con không thể dạy! Gỗ mục không thể tạc! Lưu Lăng ơi Lưu Lăng, sao ngươi lại lỗ mãng như thế!

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất