Chương 144.1: Mạn vũ
- Tiểu thư, uổng công cho người còn giúp cái tên không có lương tâm kia một lần, không ngờ hắn lại phái người đi hầu hạ một người Khiết Đan! Sớm biết hắn không tim không phổi như thế thì lúc trước tiểu thư cần gì phải viết thư dâng Quốc chủ?
Trong một gian phòng khách ở phủ Trung Vương, tiểu nha hoàn Gia Nhi tức giận nói.
Trần Tử Ngư vừa chải đầu vừa cười nói: - Rõ ràng là đại nhân Chu Diên Công đi sứ Đại Hạ dựa vào ba tấc lưỡi mới thuyết phục được Bệ hạ xuất binh công Chu, sao lại thành công lao của ta được?
Gia Nhi bĩu môi nói:
- Người ngoài vô tri tin vào lời đồn như vậy thì cũng thôi, còn tiểu thư rõ ràng đã làm ra chuyện đại sự như vậy lại đem công lao cho cái tên thư sinh vô dụng kia hưởng? Ta nhưng nghe nói lúc ở Hưng Khánh Phủ, tên Chu Diên Công kia ban đầu ngay cả mặt của Quốc chủ cũng không được thấy, nghỉ ở trạm dừng chân ước chừng năm ngày, nếu không phải tiểu thư đưa thư tới chỉ sợ cho dù y đợi ở Hưng Khánh Phủ cả đời vẫn không gặp được Quốc chủ.
Trần Tử Ngư nói: - Đúng vậy, vậy sao muội không đi nói với Lưu Lăng đi?
Gia Nhi sửng sốt, sau đó lập tức chán nản nói: - Thật không biết tiểu thư làm việc này là thật sự suy nghĩ cho Đại Hạ hay là suy nghĩ cho Lưu Lăng.
Trần Tử Ngư cau mày nói: - Gia Nhi, không được nói xằng nói bậy! Cha ta và ta đều hưởng ơn sâu của Quốc chủ, ta sao có thể không biết nặng nhẹ như muội nói được? Nếu Đại Hạ thật sự phát binh, đoạt lấy mười hai châu Bắc Hán dễ như trở bàn tay, nhưng ngoại trừ lấy được mười hai châu cằn cỗi và trên trăm vạn nạn dân bụng ăn không no áo không đủ che thân ra thì còn được lợi ích gì? Mà phạt Chu chiếm được ba châu phủ lớn nhất với mười mấy huyện đều là đất phì nhiêu màu mỡ, diện tích ba châu kia so với cả địa vực Bắc Hán cũng không nhỏ hơn bao nhiêu. Muội nói ta khuyên Quốc chủ dụng binh phạt Chu là xuất phát từ tư tâm, Gia Nhi, sao muội lại nỡ đâm nát trái tim người khác như thế?
Nàng nhìn Gia Nhi thật sâu nói: - Hơn nữa từ khi bắt đầu vào nghề này ta đã không còn ảo tưởng chuyện nam nữ, cho dù là vì ra sức vì nước mà bất đắc dĩ nhưng ta còn có thể mơ mộng viển vông gì được nữa?
Thấy tròng mắt tiểu thư đỏ lên, Gia Nhi lập tức liền luống cuống tay chân. Nàng khẩn trương giải thích nói: - Tiểu thư, người biết ta không phải có ý như thế. Ta chỉ buồn bực tên Lưu Lăng kia không biết thương hoa tiếc ngọc, tiểu thư lại phải đi ca múa cho tên Khiết Đan xấu xa kia, hắn cũng cam lòng sao?
Trần Tử Ngư chán nản nói: - Hắn có gì phải luyến tiếc? Chúng ta với hắn không thân không thích, hơn nữa Tiên Duyên Nhân Gian đúng là nên làm những chuyện này. Người ta mời chúng ta đến hầu hạ quý khách Khiết Đan, có lẽ chúng ta còn phải cảm kích người ta có phải không?
Gia Nhi thấy tiểu thư nói thảm thiết như thế, oán khi trong lòng đối với Lưu Lăng càng nặng: - Nếu chúng ta nói không đáp ứng hắn, hắn còn có thể phái binh đến Tiên Duyên Nhân Gian bắt người hay sao? Ở lại đây chịu ủy khuất không bằng chúng ta trở về đi.
Trần Tử Ngư trong lòng vốn đang lo lắng, bị Gia Nhi nói càng thêm khó chịu. Nàng quả thật vẫn mơ hồ ái mộ Lưu Lăng, mặc dù ngay cả chính nàng ta cũng không thừa nhận, nhưng trong lòng luôn thường xuyên hiện lên hình ảnh cái tên lãnh huyết vô tình kia. Nàng biết nếu thân phận của mình bị đưa ra ánh sáng thì với tính cách ác nghiệt của Lưu Lăng không chừng sẽ khiến nàng và Gia Nhi hai người đầu một nơi thân một nẻo. Nhưng nàng càng áp chế tâm tư ấy thì nó lại càng trở nên mãnh liệt.
Nữ nhân đều ngưỡng mộ anh hùng, Trần Tử Ngư biết mình cũng không ngoại lệ. Nàng vẫn bức bách chính mình đối đãi với Lưu Lăng như địch nhân, nhưng nàng lại không để ý rằng anh hùng của địch quân chẳng lẽ không phải anh hùng hay sao?
Gia Nhi dù sao vẫn còn nhỏ, còn chưa hiểu được khúc mắc tình cảm giữa nam và nữ. Nàng chỉ đơn giản cho rằng Lưu Lăng phụ tiểu thư, tiểu thư không nên giúp hắn. Nàng lại quên rằng Trần Tử Ngư đúng là giúp Lưu Lăng, nhưng có ai biết? Sau khi Chu Diên Công đi sứ Tây Hạ, Tây Hạ xuất bốn trăm ngàn binh phạt Chu, đây là chuyện rõ như ban ngày, ai mà đoán được có một người hoàn toàn khác ở sau lưng ngầm giúp Ngôi Danh Nẵng Tiêu hạ quyết định?
Trần Tử Ngư thở dài: - Gia Nhi, chẳng lẽ muội đã quên mục đích của chúng ta đến Thái Nguyên là gì hay sao?
Nàng thấy ngoài cửa sổ không có ai mới hạ giọng nói:
- Khâm sai Khiết Đan hôm nay đến Vương phủ làm khách, nếu có thể thăm dò một số quốc sự của Liêu quốc rất có lợi cho Đại Hạ. Hiện giờ Đại Hạ ta binh hùng tướng mạnh, đương thời có thể tranh phong với Đại Hạ ta thì chỉ có hai nhà Chu, Liêu mà thôi. Khâm sai Khiết Đan này từ U Châu đến do đó vừa lúc có thể thăm dò tình hình U Châu.
Gia Nhi giận dữ nói: - Trong lòng tiểu thư đều là quốc gia đại sự, Gia Nhi không hiểu, Gia Nhi chỉ cần biết tiểu thư không bị uất ức, nếu ai dám ức hiếp tiểu thư, phi đao trong tay Gia Nhi sẽ lấy mạng chó của hắn. Lưu Lăng cũng được, người Khiết Đan cũng được, trong mắt Gia Nhi bọn họ còn không bằng một sợi tóc quý giá của tiểu thư.
Trần Tử Ngư bị nàng ta nói cảm động, giơ tay kéo Gia Nhi đến ngồi bên cạnh mình nói:
- Ta biết muội tốt với ta, nhưng nếu chúng ta đã được Quốc chủ coi trọng, thì cần phải tận tâm tận lực có không phải?
Gia Nhi bĩu môi nói: - Quốc chủ coi trọng? Quốc chủ nếu thật sự coi trọng tiểu thư còn đem chúng ta điều đến Thái Nguyên? Còn không phải vì ngài ấy kiêng kị quân uy của lão nhân gia nhà chúng ta? Quốc chủ nói vì giúp tiểu thư thoát khỏi sự làm phiền của Lý Hổ Nô, vậy sao ngài ấy không phái Lý Hổ Nô đến Thái Nguyên mà dò xét tin tức?
Trần Tử Ngư cau mày nói: - Im miệng, Gia Nhi, không được bàn chuyện thị phi sau lưng Quốc chủ!
Gia Nhi uốn ba tấc lưỡi mà nói: - Đó là sự thật, lão gia cả đời chinh chiến, trong quân có rất nhiều uy danh, lại phải nhân nhượng tiểu tử lỗ mãng Lý Hổ Nô hay sao? Theo ta thấy người kia cho dù có vũ dũng cũng chỉ là loại như Phàn Khoái mà thôi, không có gì xuất sắc, làm sao xứng đôi được với tiểu thư? Nhưng thật ra cái tên Lưu Lăng kia hữu dũng hữu mưu, so với Lý Hổ Nô mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Trần Tử Ngư liếc nàng ta một cái nói: - Muội còn dám nói!
Gia Nhi cười ha hả nói: - Ta giúp tiểu thư chải đầu, lát nữa tiểu thư tính hát khúc nào? Ta chỉnh lại tỳ bà một chút, không thể để khúc nhạc không xứng với kỹ thuật ca vũ của tiểu thư đúng không? Tuy nhiên ngẫm lại tên người Khiết Đan kia đến từ vùng đất phương bắc lạnh giá cũng sẽ không có kiến thức gì, tiểu thư tùy tiện múa một điệu tất có thể làm y rơi hàm, chỉ sợ Lưu Lăng kia cũng sẽ nhìn tiểu thư như tiên nhân đấy.
Trần Tử Ngư tát nhẹ vào bàn tay Gia Nhi cười mắng: - Là miệng lưỡi muội trơn tru, ta không cần muội chải đầu, đi chỉnh tỳ bà của muội cho tốt đi, chúng ta hôm nay hát Mai Hoa Tam Lộng.
Gia Nhi phồng má nói: - Kỹ thuật đàn tỳ bà của ta mà lại đàn thủ cầm khúc, sao chúng ta không chơi Thập Diện Mai Phục đi? Cam đoan tên người Khiết Đan kia sẽ bị tiểu thư mê hoặc, tiểu thư sau đó lộ ra phi kiếm trong tay, thuận thế một kiếm chém đứt cổ họng y. (Chú ý 1)
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch