Chương 144.2: Mạn vũ
Nàng ta vừa gảy đàn tam huyền vừa than thở: - Mai Hoa Tam Lộng đàn không dễ, tiểu thư lại ức hiếp tay đàn Gia Nhi. Thập Diện Mai Phục nhất định là không hợp hoàn cảnh, vậy đàn Dương Xuân Bạch Tuyết đi được không? Đó là thủ khúc đầu tiên tiểu thư dạy ta, Khởi, Thừa, Chuyển, Hợp bốn bộ phận bảy đoạn nhạc ta đều đã quen thuộc, cam đoan sẽ không sai sót. (Chú ý 2)
Trần Tử Ngư vừa chải đầu vừa nói: - Nói muội đàn cái gì thì muội cứ đàn cái đấy, còn lẩm bẩm lầm bầm nữa ta liền dùng một con lừa chốt vào miệng muội xem muội còn nói đâu đâu được nữa không.
Không đợi Gia Nhi trả lời, Trần Tử Ngư giải thích: - Tên người Khiết Đan kia đến từ vùng đất phương bắc lạnh giá, đặc tính kiên cường mềm dẻo nổi tiếng. Mai Hoa Tam Lộng là khúc nhạc vịnh mai, kỳ thật dụng ý là ca ngợi sự ngoan cường và dũng cảm của con người, chắc chắn tên người Khiết Đan kia nghe xong sẽ đồng cảm. Dương Xuân Bạch Tuyết cũng tốt, chỉ có điều lại thiếu tầng ngụ ý này.
Gia Nhi bĩu môi nói: - Biết rồi! Chưa từng thấy tiểu thư múa khúc này, Gia Nhi thật ra cũng mong ngóng được trông thấy dáng tiên của tiểu thư.
Trần Tử Ngư nói: - Ở gần những nam nhân kia đúng là học được thói miệng lưỡi trơn tru, một cô gái như muội nói ra câu đấy mà không đỏ mặt sao? Thật không biết tương lai phải tìm cái dạng phu quân có tài năng như thế nào mới có thể trị được dã tính của muội.
Gia Nhi cãi lại: - Lập gia đình? Tiểu thư đừng kể chuyện cười, nhà của ta chỉ có mình ta con một, gả đi rồi cha ta lẽ nào không đau lòng chết? Cha ta cũng đã sớm nói trước, chờ khi ta lớn rồi tìm một người thật thà đến ở rể, ừm, cũng đỡ cho ta bị nhà chồng làm uất ức.
Nàng ta hùng hồn nói xong, thấy Trần Tử Ngư như cười như không nhìn mình, Gia Nhi lập tức tỉnh ngộ biết câu vừa rồi thật đáng xấu hổ, lập tức đỏ mặt.
- Ý của ta nói là cha ta muốn tìm một người thật thà ở rể, ta có thể dễ bắt nạt hắn một chút.
Nàng ta vụng trộm liếc Trần Tử Ngư, thấy ý cười trong mắt tiểu thư như sắp tràn hết ra ngoài lập tức xấu hổ vô cùng, Gia Nhi ôm tỳ bà chạy vội ra ngoài.
Khi Gia Nhi chạy ra ngoài, ánh mắt vui sướng bỡn cợt của Trần Tử Ngư dần phai nhạt, thay vào là vẻ mông lung mà sâu thẳm làm cho người khác bi ai. Nàng ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ nhìn về vị trí thư phòng của Lưu Lăng, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nụ cười ẩn giấu sự cay đắng sâu kín.
Lúc Tiêu Loan tới phủ Trung Vương thì phố đã lên đèn, y cố ý tới muộn hơn so với thời gian đã định. Không phải y sợ bị trọng thần Hán quốc nhìn thấy sẽ ảnh hưởng tới Lưu Lăng, y là sợ nếu tin tức này truyền về U Châu sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan của y. Y còn mong sau khi hoàn thành công việc trở về U Châu sẽ được ban thưởng, tốt nhất có thể ra ngoài lĩnh chức quan. Trên đường đi y đã quan sát kỹ, chỗ có khả năng nhất cũng là chỗ tốt nhất chính là Định Châu, dù sao chỉ có vị trí Quận Thủ Định Châu là còn khuyết. Quận Thủ Định Châu trước đây của Đại Chu Phàn Năng là một đấng nam nhi, thà chết trận cũng không đầu hàng.
Hơn nữa y đã nghĩ kỹ, lúc đến đó y đã nghe nói ở một nhánh của Thái Hành Sơn cách phía tây bắc Định Châu một trăm năm mươi dặm, trên tòa núi được người dân bản địa gọi là Tây Bắc Ải Sơn này có một nhóm mã tặc ba bốn nghìn người, đây chính là phản quân Dương Nhất Sơn từ Thọ Châu của Chu quốc. Vốn Đại đương gia tự phong Vạn Thọ Công Dương Nhất Sơn kêu gọi tập hợp được mấy vạn người nhưng đầu tiên là bị Tả Võ Vệ Đại Tướng Quân Hàn Canh đánh tơi bời, chạy trối chết tới gần Doanh Châu lại bị Càn Ninh Quân vây đánh, cực kỳ vất vả mới mang theo được hơn ba mươi thân tín chạy đến Định Châu, không dám gây chiến với thiết kỵ Đại Liêu ở Định Châu mà mang theo tài bảo đoạt được chạy đến nơi đó chiếm núi làm vua.
Có không ít nạn dân Bắc Hán nghe nói chỉ cần gia nhập bọn chúng là được cơm ăn, nên đã chạy khỏi huyện An Lai đến làm tiểu lâu la cho Dương Nhất Sơn. Đám người này căn bản cũng không có sức chiến đấu gì, nếu lúc trở về y mượn Lưu Lăng hai nghìn nhân mã dẹp yên giặc cướp Tây Bắc Sơn, vậy thì việc thỉnh cầu Đại Vương Nam Diện Cung Da Luật Cực một vị trí Quận Thủ Định Châu sẽ nắm chắc hơn.
Cho nên chuyến đi đến Vương phủ này y nhất định phải đi, mặc dù là Lưu Lăng không cho y lợi lộc gì nhưng vì để có thể mượn binh mã trở về, Tiêu Loan cũng sẽ mở một con đường trong chuyện tiến cống, hoặc nhiều hoặc ít có giảm một chút. Đương nhiên, nếu Lưu Lăng đã có ý như vậy thì y càng vui lòng thuận thế nước đẩy thuyền đi.
Sau khi tới Vương phủ, Tiêu Loan đến thăm hỏi người vì bảo vệ mình mà trọng thương, Triệu Nhị Tướng quân, chỉ có điều khi nhìn thấy người nằm trên giường đang được băng bó kín mít như đòn bánh tét, y thật sự không tìm ra lời nào để an ủi, hơn nữa mùi thuốc bắc xông lên trong phòng thật sự quá nồng, làm cho y choáng váng.
Y hỏi thăm Lưu Lăng vài câu về tình hình thương thế của Triệu Nhị Tướng quân, Lưu Lăng lắc đầu nói không lạc quan, Tiêu Loan liền không nhịn được thở dài, liên tục nói người Khiết Đan kính trọng nhất chính là những anh hùng như Triệu Nhị Tướng quân. Thật sự làm khó cho Triệu Nhị đang nằm nghỉ trên giường, lúc nghe Vương gia nói mình không lạc quan, gã phải cắn chặt miệng ngăn không cho chính mình bật cười.
Giả vờ giả vịt an ủi vài câu, cũng không quản Triệu Nhị có nghe được hay không, Tiêu Loan cùng Lưu Lăng bỏ đi ra phòng khách. Thức ăn đã dọn xong, tiệc rượu kém xa so với yến hội trong cung, nhưng thức ăn lại hợp khẩu vị Tiêu Loan hơn. Trừ dê nướng nguyên con vàng óng ánh bên ngoài giòn xốp mịn mọng nước bên trong ra thì còn có một mâm lớn đặc sản gà xào ớt vùng Hà Nam, rau xào chín tới thơm ngào ngạt, so với thức ăn tinh xảo chỉ cốt bổ mắt trong yến tiệc hoàng cung thì thực tế thực dụng hơn rất nhiều.
Sau khi nâng ly cạn chén, Lưu Lăng vỗ vỗ tay ra hiệu cho người chuẩn bị tấu nhạc tiêu khiển.
Trần Tử Ngư vận đồ trang sức trang nhã lên sân khấu, lập tức làm kinh diễm cả sảnh đường. Gia Nhi thanh thuần đáng yêu ôm đàn tỳ bà cao bằng nửa người nàng ngồi trên ghế, gảy đàn ngân vang, âm thanh tựa tiếng trời. Vũ kỹ của Trần Tử Ngư không thể chê vào đâu được, quần áo lượn vòng quanh người như của thiên tiên nữ hạ phàm, tựa như phi thiên thần nữ.
Tiêu Loan lập tức mở to mắt nhìn chăm chú, ánh mắt gắt gao dán chặt vào từng cử động thân thể của Trần Tử Ngư. Trong mắt của y toát ra lửa nóng dục vọng không thể che giấu.
Chỉ có điều không biết vì sao, Lưu Lăng một ly lại tiếp một ly chăm chú uống rượu một mình, ánh mắt cô đơn như có tâm sự nặng nề.
Chú thích 1: Mai Hoa Tam Lộng (Đứng hàng thứ tư trong thập đại danh khúc cổ Trung Quốc-DG), tương truyền là do Tấn Hoàn Y sáng tác dành cho tiêu (sáo), sau được phổ lại dùng cho đàn dây, diễn tấu bằng tỳ bà cũng ít khi thấy. Năm 1972 được cải biên thành bản dành cho dương cầm, chủ đề là vịnh mai.
Chú thích 2: Dương Xuân Bạch Tuyết (Đứng hàng thứ mười trong thập đại danh khúc Trung Quốc-DG) tương truyền là do Sư Khoáng Tấn quốc hoặc Lưu Quyên Tử Tề quốc thời Xuân Thu sáng tác.
Đế Trụ
Tác giả: Trí Bạch