Đế Trụ

Chương 145

Chương 145
Rất may mắn


Vũ kỹ của Trần Tử Ngư không quyến rũ, điều này khác hoàn toàn với những gì nàng từng thể hiện trước mặt Lưu Lăng. Bất kể là lần đầu tiên gặp mặt hay lần thứ hai khi Lưu Lăng thi kế anh hùng cứu mỹ nhân, trong mắt hắn Trần Tử Ngư đều là một nữ tử quyến rũ đến mức có thể chảy ra nước.

Khúc Mai Hoa Tam Lộng lại bị nàng suy diễn thành như Đồng Cửu Thiên Trích Tiên, như Ngạo Tuyết Hàn Mai. Hương vị xuất trần thanh sạch thật giống như mây trắng trên bầu trời, mà khí khái này lại giống như tuyết trắng bao trùm đại thụ trên núi xanh.

Ánh mắt Lưu Lăng chỉ lưu lại trên người Trần Tử Ngư một lát rồi lập tức hạ thấp xuống, hắn uống rượu một ly tiếp một ly, trong con ngươi lộ vẻ xin lỗi không thể che giấu. Hắn an bài kẻ dưới đi ra ngoài tìm vũ cơ ca nữ, ai ngờ kẻ kia lại mang theo Trần Tử Ngư trở về. Việc này vốn Lưu Lăng không chú ý, chỉ sau khi Trần Tử Ngư lên sân khấu rồi hắn mới giật mình, không khỏi tê rần trong lòng.

Hắn thậm chí không dám nhìn diệu nhảy của Trần Tử Ngư, cố ý tránh né ánh mắt nóng bỏng của Trần Tử Ngư. Hắn càng làm như thế, Trần Tử Ngư càng cảm thấy thú vị, cứ cách một vài giây, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lưu Lăng, thân thể của nàng xoay tròn uốn lượn theo nhạc khúc, ánh mắt cũng gắt gao gắn vào người Lưu Lăng.

Thời gian trôi qua Tiêu Loan cũng nhìn ra manh mối, y nhìn thấy một loại phong tình trong mắt vũ nữ nóng bỏng kia, nhưng phong tình ấy không phải bày ra cho y. Lại nhìn biểu hiện của Trung Vương Lưu Lăng, y càng thêm khẳng định nữ nhân này tất là ái thiếp của Lưu Lăng. Nghĩ đến đây, kỹ thuật nhảy nổi bật trước mặt y lại có vẻ nhạt nhẽo vô vị.

Không phải Trung Vương đang lừa ta sao? Đưa tiểu thiếp của mình ra ca múa, đây chẳng phải là để cho y chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì khác ư? Tuy nhiên lập tức nghĩ đến có lẽ Lưu Lăng là vì lấy lòng mình mới mang tiểu thiếp đến tiếp khách, tất cả còn không phải là vì để có thể giảm bớt một chút đồ tiến cống hay sao. Nghĩ đến vì quốc sự, Lưu Lăng không ngờ có thể đem tiểu thiếp yểu điệu như hoa như ngọc kia đi ra, trong lòng Tiêu Loan thật đúng có thêm vài phần kính nể với vị Trung Vương này.

Kể từ đó y lại càng không thể đề xuất vũ nữ kia phục vụ mình, y còn có việc cầu Lưu Lăng hỗ trợ, không bằng dứt khoát cấp cho Lưu Lăng một phần nhân tình, chính mình lại không lộ ra, lưu lại cho Lưu Lăng chút thể diện. Lưu Lăng mà cao hứng sẽ phái ba, năm ngàn quân mã đi theo, tiện đường diệt loạn phỉ Dương Nhất Sơn trên núi tây bắc còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay.

Nghĩ đến đây, Tiêu Loan thu hồi vẻ mặt ngạo mạn của mình, ánh mắt nhìn Trần Tử Ngư cũng thay đổi, từ chỗ chỉ chú ý tới thân thể nổi bật biến thành thưởng thức sự phối hợp giữa nhạc khúc và kỹ thuật nhảy. Vừa chú ý lắng nghe Tiêu Loan lập tức dùng con mắt khác đánh giá tiểu cô nương đánh đàn tỳ bà bên cạnh, nữ hài tử kia tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng mười ngón tay thon dài trắng nõn phiêu động trên đàn tỳ bà, động tác như mây bay nước chảy lưu loát sinh động làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Càng khó được chính là tiểu cô nương này lớn lên cũng thanh tú động lòng người, chỉ có điều thân mình còn non nớt chưa dậy thì mà thôi.

Tiêu Loan háo sắc, lại đoán được quan hệ giữa vũ nữ kia và Lưu Lăng, ngược lại cũng không muốn có thêm ý niệm xấu xa nào nữa. Đành phải cố nén lửa nóng dục vọng của chính mình mà xem cho xong điệu múa, khi dây đàn dừng lại, âm thanh chấm dứt y cố ý biểu hiện như đang chìm đắm trong âm nhạc, tùy ý vỗ tay hai cái.

Vốn đang chờ y hướng về phía Lưu Lăng nói vài lời ám muội, nhưng bất kể là Trần Tử Ngư, Gia Nhi, hay người đang suy nghĩ đối sách là Lưu Lăng đều không ngờ Tiêu Loan chỉ đơn thuần vỗ tay, căn bản không hề biểu hiện ra chút ham muốn nào với Trần Tử Ngư.

Lưu Lăng nhân cơ hội vung tay lên nói: - Các ngươi lui xuống lĩnh thưởng đi.

Trần Tử Ngư nhìn thấy vẻ mặt hơi thở phào của Lưu Lăng, cười bỡn cợt với Lưu Lăng một cái rồi sau đó xoay người đi ra ngoài. Giờ khắc này, không biết vì sao trong lòng của nàng cực kỳ thoải mái. Có lẽ là bởi vì nàng thấy được sự khẩn trương trong mắt Lưu Lăng. Mà ngay cả tiểu nha đầu Gia Nhi cũng phát giác không khí có chút quỷ dị, sau khi thi lễ với Lưu Lăng xong lập tức theo sát phía sau Trần Tử Ngư.

Thấy nụ cười như hoa đầu tháng ba của nàng, tâm trí Tiêu Loan co giật một trận. Nữ nhân như vậy mà lại không thể động vào, trong lòng cho dù thế nào cũng thấy không cam lòng, cực kỳ khó chịu. Nhưng từ nụ cười quyến luyến của nàng với Lưu Lăng, cộng thêm thần sắc bất an của Lưu Lăng, Tiêu Loan càng khẳng định phán đoán của mình.

Rất nhanh, y từ buồn bực chuyển sang tự hào.

- Vương gia?

Thấy Lưu Lăng hồn bay phách lạc, Tiêu Loan đắc ý gọi hắn một tiếng.

Đang ảo não, nghe thấy Tiêu Loan nói chuyện, Lưu Lăng khẩn trương thu liễm tâm tình, cười hỏi: - Tiêu đại nhân có việc?

Tiêu Loan nhìn sang hai bên, ra vẻ thần bí cười. Lưu Lăng tỉnh ngộ, lập tức khoát tay nói: - Các ngươi đều đi xuống đi, nếu không cho gọi thì không ai được tiến đến.

Bọn hạ nhân lập tức khom người lui ra ngoài, Mẫn Tuệ tay chân nhẹ nhàng đóng cửa phòng, ra đến cửa phòng nhìn thoáng qua bóng lưng Trần Tử Ngư, vừa liếc nhìn Lưu Lăng như có điều suy nghĩ.

Tiêu Loan thấy không có người ngoài, đầu tiên là biểu lộ lập trường của mình nói: - Vương gia yên tâm, lần này tới Thái Nguyên, Tiêu mỗ vẫn có quyền tùy cơ hành động đấy. Vương gia đối với Tiêu mỗ không tệ, Định Dương Khả Hãn cũng vô cùng coi trọng Tiêu mỗ, lòng ta vô cùng cảm kích. Chuyện tiến cống liền án theo số lượng như mọi năm mà thu, chỉ có điều tai vách mạch rừng, Vương gia chớ làm khó ta.

Lưu Lăng biết y sợ tin tức truyền về U Châu sẽ ảnh hưởng tới con đường quan lộ, vì thế cười nói: - Điều này là tất nhiên, cảm tạ tấm lòng cao thượng của Tiêu đại nhân.

Tiêu Loan khoát tay một cái nói: - Chúng ta đều là bằng hữu, giữa bạn bè lúc cần giúp đỡ nhau thì không nên nề hà có phải không? Với quan hệ giữa ta và Vương gia còn cần phải khách khí?

Lưu Lăng nói: - Một khi đã như vậy ta cũng không làm kiêu, nếu về sau Tiêu đại nhân có chuyện cần ta giúp, ta tuyệt đối không từ chối.

Tiêu Loan đợi đúng là câu này, lập tức nói tiếp: - Ta thật sự có một việc cầu Vương gia.

Nghe y nói như vậy, trong lòng Lưu Lăng máy động, sợ Tiêu Loan đề xuất muốn Trần Tử Ngư, nguyên bản thấy biến không sợ hãi không ngờ Lưu Lăng lại thay đổi sắc mặt. Tiêu Loan ý thức được Lưu Lăng nhất định là hiểu nhầm, y khẩn trương giải thích nói: - Là như thế này, năm nay áp tải tiến cống về U Châu khác hơn các năm trước, ngoài thành Thái Nguyên không yên ổn, kỵ binh người Đảng Hạng có lẽ còn chưa lui, ý của ta là mời Vương gia phái thêm một chút binh mã hộ tống, có được không?

Lưu Lăng âm thầm thở phào một cái nói: - Đây là việc thuộc trách nhiệm của bổn Vương, không thành vấn đề.

Nghe Lưu Lăng đáp ứng rồi, Tiêu Loan thử thăm dò nói: - Nếu sau việc này thuận lợi trở về U Châu, ta sẽ mượn cơ hội này cầu xin Bệ hạ cho ta ra ngoài nhậm chức, Vương gia người cũng biết đấy, cả ngày làm bạn bên cạnh Bệ hạ thật là nguy hiểm, nếu được ra bên ngoài vẫn tự do hơn một chút. Hơn nữa ta với Vương gia quen biết hơi muộn, ở bên cạnh Bệ hạ tự nhiên là không thể tùy ý đi đến Thái Nguyên tìm Vương gia ôn chuyện, nếu ra ngoài rồi, nhất là đến vùng đất gần Thái Nguyên nhậm chức, tới tới lui lui cũng dễ dàng hơn.

Lưu Lăng nghe ra ý tại ngôn ngoại, cười nói: - Ta nghe nói vị trí Quận Thủ Định Châu còn để trống, chính là do Ưng Dương Lang Tướng Đại Liêu Hải Lý tạm thời kiêm nhiệm. Với công lao của đại nhân sau khi trở về chỉ cần đề cập với Bệ hạ, chức vị Quận Thủ Định Châu có lẽ sẽ nắm chắc trong tay.

Tiêu Loan cố ý thở dài nói: - Nếu đơn giản như thế cũng tốt, nhưng vị trí Quận Thủ Định Châu kia không phải dễ dàng đoạt được như Vương gia suy nghĩ đâu.

Lưu Lăng hỏi: - Vì sao?

Tiêu Loan nói: - Vương gia đã nghe nói qua người tên là Dương Nhất Sơn?

Lưu Lăng gật gật đầu cười nói:

- Vạn Thọ Công Đại Chu, tất nhiên đã nghe nói.

Tiêu Loan nói: - Chính là người này, từ Chu quốc một đường chạy trốn lên phía bắc, hiện giờ đang làm cướp ở ngọn núi phía tây bắc cách Định Châu không đầy hai trăm dặm. Dưới tay đã tụ tập năm ba ngàn người, làm hại một phương. Về phần Ưng Dương Lang Tướng Hải Lý đại nhân suất quân trú đóng ở Định Châu chính là vì phòng bị Dương Nhất Sơn.

Lưu Lăng ánh mắt sáng ngời nói: - Ý của Tiêu đại nhân là muốn tự mình bình định nạn trộm cướp Dương Nhất Sơn, như vậy Hải Lý tướng quân sẽ dẫn binh lui về Bá Châu, mà đại nhân dựa vào chiến công đạt được, trở thành Quận Thủ Định Châu vị trí thì càng chắc chắn thêm một ít.

Tiêu Loan kích động nắm chặt tay Lưu Lăng nói: - Người hiểu ta chỉ có Trung Vương. Đúng là ý này, Tiêu mỗ cả gan hỏi mượn Vương gia ba nghìn binh mã, á không! Mượn hai ngàn binh, sau khi dẹp yên nạn trộm cướp núi tây bắc ta sẽ trả lại tướng sĩ cho Vương gia.

Lưu Lăng cười lạnh trong lòng, mượn binh? Cho mượn binh lính Đại Hán ta đi tiêu diệt phỉ, giết sạch mã tặc thì còn được. Nếu chẳng may nhổ cỏ không trừ được gốc, đến lúc đó mã tặc còn không trả thù lên đầu Đại Hán ta? Lại nói, tướng sĩ cho ngươi mượn rồi, giống như cung cấp cho ngươi một thanh đao sắc bén, sau khi dùng quen tay rồi, ngươi sẽ bỏ được ư?

Chỉ có điều trong lòng Lưu Lăng đã sớm có tính toán, cho nên không cự tuyệt: - Không thành vấn đề, đại nhân đối với triều đình dân chúng ta có đại ân, cấp binh cho đại nhân thật ra cũng không sao cả, chỉ có điều...

Tiêu Loan lập tức nói: - Nếu việc này thành công, sau khi trở thành Quận Thủ Định Châu, tổn thất của Vương gia Tiêu mỗ tất sẽ đền bù gấp đôi. Vương gia không phải vẫn muốn thành lập một đội kỵ binh mà bất hạnh không có chiến mã sao? Chỉ cần ta thành Quận Thủ Định Châu, trước tiên sẽ cung cấp cho Vương gia năm trăm thớt ngựa nhất đẳng trên thảo nguyên!

Lưu Lăng cười vỗ tay Tiêu Loan nói: - Cứ như vậy, một lời đã định!

Thống lĩnh đại doanh Kinh Kỳ, Trần Viễn Sơn tự mình đến Khánh Châu Phủ đốc thúc lương thực, Âu Dương Chuyên cho dù có không muốn cũng không thể ngăn cản. Mang theo gần mười ngàn nhân mã, Trần Viễn Sơn đem mười lăm vạn thạch lương thảo vận chuyển đến Thái Nguyên Phủ. Lại trải qua hai ngày chuẩn bị, sau khi các vật phẩm khác đều đã sửa sang lại thỏa đáng, Tiêu Loan áp tải đồ tiến cống bắt đầu rời khỏi Thái Nguyên.

Lưu Lăng phái năm ngàn người ngựa hộ tống lương thảo, do Định Viễn Hầu Chiêu Tiên tự mình dẫn đội.

Các loại xe ngựa chuyên chở vật tư kéo thành hàng dài, trùng trùng điệp điệp, đội ngũ đi đầu đã đi được bốn năm dặm, đội ngũ sau cùng vẫn còn chưa ra khỏi cổng thành Thái Nguyên. Đội hình như vậy hiển nhiên không ổn, giống như trước kia nếu gặp phải kỵ binh Tây Hạ, chỉ sợ đối phương xung phong một lần đã bị đánh tan, sau khi Tiêu Loan và Chiêu Tiên thảo luận một chút, giữa đường thu nạp chỉnh đốn lại đội ngũ, tận lực duy trì trận hình phòng ngự tiến tới.

Ra khỏi phía bắc Thái Nguyên một trăm dặm hết sức an toàn. Trên đường đi một chút gió thổi cỏ lay đều không có, điều này làm cho Tiêu Loan không khỏi hơi thả lỏng. Nhưng Chiêu Tiên vẫn duy trì cảnh giác, gã nhắc nhở Tiêu Loan lộ trình sau này mới là nguy hiểm nhất. Lũ mã tặc không dám tới gần Thái Nguyên Phủ, nếu đến quá gần rất dễ kinh động tới quân cảnh vệ trong Thái Nguyên Phủ. Mấy vạn binh mã đại doanh Kinh Kỳ cùng cấm quân, thủ bị quân không phải gà đất chó kiểng chỉ để bài trí.

Chỉ sợ ngoài một trăm năm mươi dặm mới là nơi mã tặc Tây Hạ càn rỡ.

Nghe Chiêu Tiên nhắc nhở, tâm tình vốn thả lỏng của Tiêu Loan lập tức bị thít chặt.

Nhưng dọc đường kế tiếp thuận lợi vượt quá tưởng tượng, cho đến cách Định Châu không đầy tám mươi dặm vẫn không thấy một tên mã tặc nào, Tiêu Loan không thể không cảm thấy may mắn cho vận khí của mình. Đến nơi này rồi thì cơ bản đã an toàn, ngoài Định Châu tám mươi dặm đóng hai vạn hùng binh Đại Liêu, 1500 kỵ binh Tây Hạ kia cho dù ăn gan hùm mật gấu cũng không dám chạy đến nơi này giương oai.

Mà Tiêu Loan cũng đã thảo luận trước với Chiêu Tiên, chờ khi cách Định Châu năm mươi dặm, sẽ phân ra 1500 nhân mã hộ tống đồ tiến cống về Định Châu, còn Tiêu Loan và Chiêu Tiên mang theo 3500 nhân mã tấn công núi tây bắc.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất