Đế Trụ

Chương 146

Chương 146
May mắn?


Chiêu Tiên và Tiêu Loan cưỡi ngựa đi, đoàn quân chậm rãi hướng về phía núi Tây Bắc. Ngọn núi này không hề to lớn hùng vĩ, chu vi chỉ khoảng ba mươi năm mươi dặm. Trên núi này có than đá, chỉ có điều khi triều Đường đến khai thác đã làm sập nơi chứa quặng, nghe nói có mấy trăm người đã bị chôn sống trong đó. Ngọn núi này vốn không có cảnh sắc đẹp đẽ gì, lại thêm chuyện có người chết, một đồn mười, mười đồn trăm, càng ngày càng khiến lòng người sợ hãi. Dù là những người dân buôn muối có lá gan lớn nhất đi chăng nữa cũng sẽ không chọn đi qua dưới chân ngọn núi này, bởi vậy nên nơi này càng hoang vắng hơn.

Lúc trời quang, nhìn từ xa có thể thấy được hình dáng của ngọn núi. Trên núi ít cây cối mà lại có nhiều loại đá kỳ lạ, nhìn toàn cảnh liền có cảm giác u ám kinh khủng.

Chiêu Tiên nghiêng người hỏi Tiêu Loan:

- Tiêu đại nhân, đạo tặc trên núi này thực sự chỉ có ba bốn nghìn tên sao?

Tiêu Loan biết Chiêu Tiên sợ sơn tặc người đông thế mạnh, gã lại từng chứng kiến sức chiến đấu của quân Bắc Hán, cũng khó trách Chiêu Tiên sợ chết. Lúc đến đây gã quả thực đã phái người đi tìm hiểu rõ ràng, trên núi Tây Bắc đích xác chỉ có ba bốn nghìn tàn phỉ, vả lại phần lớn là người già yếu, ngoại trừ một trăm binh lính dưới trướng Dương Nhất Sơn còn có chút dáng vẻ thì những người khác có thể nói là không thể chịu nổi một đòn.

Mà chỗ dựa duy nhất của sơn tặc là thế núi dốc đứng của núi Tây Sơn, nếu bọn chúng không chịu xuống núi đánh nhau thì cũng không có nhiều cách. Đường núi gập ghềnh, binh lính không tách ra được, một nhóm mấy chục người xông lên sẽ chỉ trở thành bia ngắm cho mũi tên của sơn tặc. Đến lúc này, Tiêu Loan cũng không có ý định tiếp tục lừa gạt Chiêu Tiên nữa, vì thế thành thật nói:

- Sơn tặc quả thật chưa đến ba nghìn người, vả lại phần lớn là người già yếu không thiện chiến, trước thì bại bởi Chu Tả Vũ Vệ đại tướng quân Hàn Canh, sau đó lại bại bởi quân của Chu Càn Ninh, bây giờ đã là chim sợ cành cong rồi, sức chiến đấu vô cùng ít ỏi.

Gã chuyển ý:

- Chỉ có điều núi Tây Bắc dốc đứng khó tấn công, nếu sơn tặc không dám xuống núi đánh mà chỉ cố thủ thì cũng khó xử thật.

Chiêu Tiên cười nói:

- Không sao cả, nếu sơn tặc không chịu xuống núi, thì cho một mồi lửa đốt là xong. Đợi lửa tan hết, chúng ta sẽ lên núi kiểm kê thi thể.

Tiêu Loan sững người, trong lòng thầm nhủ Tướng lĩnh Bắc Hán đều là đi theo lối mòn của Lưu Lăng, lỗ mãng mà vô mưu. Gã vẫn còn muốn cầu công danh nhờ quân Hán, đương nhiên không thể châm chọc Chiêu Tiên, vì vậy kiên nhẫn giải thích:

- Trên núi Tây Bắc ít cây nhiều đá, dùng lửa chỉ sợ cũng khó có tác dụng gì.

Chiêu Tiên cau mày:

- Vậy Tiêu đại nhân có thượng sách gì không?

Tiêu Loan tự tin cười nói:

- Nơi này hoang vắng, trong phạm vi trăm dặm xung quanh không có dân thường sinh sống, sơn tặc trên kia muốn ăn cơm cũng chỉ có thể đi về phía đông 150~160 dặm đến thôn trang thuộc Định Châu, nhưng bọn chúng lại sợ để Ưng Dương Lang Tướng Hải Lý ở Định Châu Phủ biết được tung tích nên lần nào cũng là đánh cướp mà đi, cướp đoạt không biết bao nhiêu là lương thảo.

Gã ngồi trên lưng ngựa lắc lư chỉ về phía núi Tây Bắc, rất có dáng vẻ chỉ điểm giang sơn.

- Chúng ta chỉ cần chặn vài con đường xuống núi, sơn tặc không có lương thực, chịu đói khoảng ba đến năm ngày thì sẽ không chịu nổi nữa, đến lúc đó chúng tất sẽ phải xuống núi xin hàng, chúng ta chỉ cần chờ bọn chúng xuống rồi một đao làm thịt là xong.

Chiêu Tiên kinh ngạc nói:

- Đại nhân đã có diệu kế bức sơn tặc đầu hàng rồi tại sao còn muốn chém tận giết tuyệt?

Tiêu Loan nói:

- Những tên sơn tặc này đều là những kẻ không có tính người, hôm nay ngươi giáo huấn bọn chúng một trận rồi thả ra, ngày mai chúng sẽ lại cầm đao làm hại cả một vùng. Cứ dứt khoát nhổ cỏ tận gốc đi, cũng coi như là làm một việc thiện cho dân chúng hai trăm dặm xung quanh đây vậy. Phật tổ có đức hiếu sinh, chẳng phải là cũng có Kim Cang hộ pháp đó sao?

Chiêu Tiên ôm quyền nói:

- Lúc đến đây Vương gia đã dặn dò, tất cả đều nghe theo lời của Tiêu đại nhân. Lũ sơn tặc kia đáng giận, Chiêu mỗ cũng sẽ không mang lòng dạ đàn bà nữa, cứ dựa theo kế sách của Tiêu đại nhân, chúng ta bao vây chúng vài ngày trước đã, bức được chúng xuống núi rồi giết hết.

Tiêu Loan cười to nói:

- Phạm vi núi Tây Bắc là hơn mười dặm, ba nghìn năm trăm nhân mã của chúng ta không thể nào vây hết được. Lúc nãy không phải ta đã nói rồi sao, sườn núi dốc đứng khó đi, chỉ có mấy con đường xuống núi nhỏ hẹp, chúng ta chỉ cần chặn ở đầu đường ra là được.

Chiêu Tiên đỏ mặt, vội nói:

- Ách... đại nhân dụng binh như thần.

Tiêu Loan vẫn là khiêm tốn hai câu, chợt nghe thấy một trận đại loạn từ binh lính phía sau. Chiêu Tiên quay đầu nhìn, thấy hàng ngũ đã loạn hết cả lên. Y không muốn để quân của mình làm chuyện mất mặt trước mắt Tiêu đại nhân, vì vậy liền quát lên với thân binh của mình:

- Đi ra phía sau xem có chuyện gì, chẳng có thể thống gì cả!

Một thân binh đáp lời rồi thúc ngựa xoay người phóng đi, mấy tên lính đang vây quanh một người toàn thân đều là máu đang chạy đến. Người nọ vừa chạy vừa hô lớn:

- Tướng quân, việc lớn không xong rồi!

Chân mày Chiêu Tiên nhíu lại, vội vàng nhảy xuống ngựa bước nhanh về phía người kia, thấy hắn ta đúng là Thiên tướng Vương Luân hộ tống cống phẩm đến Định Châu, lúc này áo giáp trên người hắn ta đã nát bươm, cả người đều là máu, nhìn qua giống như một cái hồ lô đựng máu.

- Đã có chuyện gì?

Chiêu Tiên sợ hãi hỏi.

Vương Luân hấp hối nói:

- Tướng quân, mạt tướng vô năng... tuế cống đều đã bị kỵ binh Tây Hạ cướp đi rồi!

Chiêu Tiên kéo cánh tay Vương Luân quát:

- Ngươi nói lại xem!

Vương Luân khóc lớn:

- Kỵ binh Tây Hạ đánh từ phía sau, quân ta không ngăn cản nổi. Quân Tây Hạ sau khi giết các huynh đệ ta thì cướp xe chở tuế cống đi vòng qua hướng tây nam. Mạt tướng cùng nhân mã nhanh chóng đuổi theo nhưng lại bị chúng quay lại chém giết, một nghìn năm trăm huynh đệ giờ chỉ còn chưa đến trăm người.

Tiêu Loan kinh hãi đến mức suýt chút nữa thì ngã từ trên ngựa xuống, gã được người đỡ xuống, run rẩy đi đến trước mặt Vương Luân:

- Thiết kỵ Đại Liêu của Định Châu Phủ đâu rồi, không phải đã nói ngươi phái người đi thông báo cho Tướng quân Hải Lý sao!

Vương Luân ảo não nói:

- Sơn tặc trên núi Tây Bắc làm loạn ở huyện Toại Ninh phía bắc Định Châu Phủ, Tướng quân Hải Lý đã mang binh đi tiêu diệt rồi. Người mạt tướng phái đi Định Châu trở về nói hắn không gặp được Tướng quân Hải Lý, binh mã dưới trướng Tướng quân lại không dám tự tiện ra khỏi thành. Chung ta bị quân Tây Hạ chém giết hai trận, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng cướp lương thảo đi mất.

Trước mắt Tiêu Loan tối sầm, suýt chút nữa đã bất tỉnh, gã phải tự cắn lưỡi mình mới miễn cưỡng khiến bản thân trấn tĩnh lại. Gã xoay người kéo cánh tay Chiêu Tiên:

- Chiêu tướng quân, quân Tây Hạ áp tải lương thảo đương nhiên sẽ không thể đi nhanh, bây giờ chúng ta đuổi theo, nói không chừng còn có thể cướp lại được!

Trong lòng Chiêu Tiên lúc này cũng đang vô cùng rối loạn, vội vàng đáp:

- Đúng vậy! Đúng vậy! Quân Tây Hạ tất nhiên không thể đi nhanh, chúng ta đuổi theo nhanh còn kịp.

Y chỉ lo thuật lại lời Tiêu Loan nói mà quên cả ra lệnh.

Được Tiêu Loan nhắc nhở, Chiêu Tiên mới tỉnh ra:

- Lệnh cho hậu đội đổi thành tiền đội, Vương Luân, cho thủ hạ của ngươi dẫn đường, chúng ta đuổi theo quân Tây Hạ!

Sau một lúc hoảng loạn, binh lính cũng tỉnh táo lại, dùng tốc độ cao nhất hướng về phía tây nam. Chạy được hơn hai mươi dặm, thể lực của bộ binh gần như đã cạn kiệt, chỉ có điều phải đoạt lại lương thảo nên Tiêu Loan và Chiêu Tiên cũng không thể hạ lệnh cho binh lính nghỉ ngơi, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, tiếp tục chạy điên cuồng.

Đi được ba mươi dặm, bộ binh đã không thể nhấc chân lên nổi nữa, giữa hơn năm trăm kỵ binh và ba nghìn bộ binh đã kéo ra một khoảng cách rất dài. Tiêu Loan biết với tình trạng thế này thì dù có đuổi kịp được quân Tây Hạ thì cũng sẽ không còn sức để địch lại bọn chúng, bất đắc dĩ phải cho kỵ binh dừng lại nghỉ ngơi, đợi bộ binh đuổi kịp rồi nói sau.

Đợi đến khi bộ binh chạy như lùa dê đến nơi thì hơn nửa canh giờ đã trôi qua, Tiêu Loan không đợi binh lính nghỉ ngơi, chỉnh đốn lại đã lập tức hạ lệnh tiếp tục đi. Binh lính giống như bị đổ chì dưới chân, nhích từng bước về phía trước, cứ đi như vậy được thêm năm dặm cuối cùng cũng có thể nhìn thấy không xa phía trước có từng đám bụi mù mịt tung bay.

Tiêu Loan biết đó là bụi do đội ngũ hành quân tạo ra, ánh mắt lập tức sáng ngời.

- Ở ngay phía trước kia, mọi người xông lên đoạt lại lương thảo về!

Chiêu Tiên hổn hển kéo Tiêu Loan:

- Tiêu đại nhân, sức lực của binh lính thực sự đã cạn kiệt, mệt mỏi như vậy mà tấn công thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Hay là chúng ta cứ nghỉ ngơi trước một lúc đã.

Tiêu Loan không chịu, kiên trì lệnh cho quân lính tiếp tục truy kích. Đợi đến khi mọi người vất vả vượt qua đám bụi mù mịt đến gần để nhìn rõ hơn thì mới biết, làm gì có kỵ binh nào, rõ ràng là quân Tây Hạ phóng hỏa đốt tất cả những thứ không tiện mang đi, từng chiếc xe lớn vẫn còn tỏa ra những đám khói đen, xem ra có không dưới bốn năm mươi chiếc. Tiêu Loan biết trên những chiếc xe đó đều là những thứ như châu báu lụa là, quân Tây Hạ đương nhiên nghĩ những thứ này là vô dụng, liền dùng một mồi lửa đốt sạch.

Đang định tiếp tục lệnh cho binh lính truy kích thì lại thấy bọn họ đều đã xụi lơ trên mặt đất không đứng dậy nổi. Mặc kệ Tiêu Loan dùng số tiền lớn đến mức nào để khích lệ sĩ khí, thậm chí còn dùng roi ngựa quất, nhưng binh mã đã quá mức mệt mỏi, nói gì cũng không chịu đi tiếp.

Ngay lúc đang phiền muộn, đột nhiên khói mù trên những chiếc xe đang bốc cháy trước mặt bị gió thổi thổi bay sang một bên, lập tức một đám quân Tây Hạ đông nghìn nghịt xông ra từ trong đám khói dày đặc.

Chiêu Tiên sợ hãi, vội vàng hô hoán lệnh cho binh lính dàn trận phòng thủ, chỉ có điều lúc này quân Hán đều đã mệt mỏi đến cực điểm, tuy cuống cuồng đứng lên nhưng tay lại run đến nỗi không cầm nổi binh khí. Không đợi quân Hán dàn trận xong, kỵ binh Tây Hạ đã tiến đến gần sát. Chiêu Tiên dùng bả vai nâng Tiêu Loan lên lưng ngựa, rút đoản kiếm cắm phập lên mông ngựa. Con ngựa bị đau liền phóng đi như điên.

Hai võ sĩ Khiết Đan một trái một phải che cho Tiêu Loan chạy thoát thân, ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từng người di chuyển qua lại với ánh sáng của kiếm lóe lên trong màn khói, tiếng chém giết đinh tai nhức óc. Kỵ binh Tây Hạ mặc chiến giáp màu trắng, qua lại giữa đám khói dày đặc xung kích như chốn không người, hơn ba nghìn quân Hán như bia ngắm, bị kỵ binh Tây Hạ giết không nương tay.

Một mũi tên lông vũ bay đến, bắn hạ một võ sĩ Khiết Đan đi theo Tiêu Loan. Ngựa của Tiêu Loan nổi chứng không dừng được, gã cũng không rảnh xem thủ hạ còn sống hay đã chết, chỉ biết ôm chặt cổ ngựa, sợ nó hoảng quá mà hất mình xuống. Võ sĩ Khiết Đan còn lại vừa chạy bên cạnh vừa lấy thứ gì đó từ trong ngực ra vứt đi, giảm bớt sức nặng cho chiến mã.

Bỗng nhiên phía trước có một đội nhân mã đánh đến, xem ra đúng là kỵ binh Tây Hạ. Tiêu Loan dùng sức quấn lấy cổ ngựa, ép nó đổi hướng chạy. Một mũi Lang Nha tiễn bay đến, đâm vào lưng Tiêu Loan. Tuy rằng gã có mặc giáp mỏng, có điều mũi tên kia bắn quá chuẩn và lực cũng rất mạnh, cắm thẳng vào lưng gã sâu đến nửa tấc.

Võ sĩ Khiết Đan còn lại bị kỵ binh Tây Hạ đuổi theo, giống như một đóa hoa rơi rất nhanh đã bị cơn lũ kỵ binh Tây Hạ dìm ngập. Thấy quân Tây Hạ đang đuổi theo sát sao, Tiêu Loan cố nén đau không ngừng thúc chiến mã chạy tiếp, càng về sau thần trí càng mơ hồ, ôm chặt cổ ngựa bất tỉnh.

Đế Trụ

Tác giả: Trí Bạch


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất