Đế Trụ

Chương 147

Chương 147
Trúng kế


Đại Liêu Ưng Dương Lang Tướng Hải Lý đóng quân ở Định Châu đang vô cùng buồn bực. Gã nhận được tin báo nói sơn tặc núi Tây Bắc đã dốc toàn bộ lực lượng tiến thẳng huyện nhỏ Toại Ninh cách tây bắc Định Châu Phủ tám mươi dặm. Huyện Toại Ninh tuy nhỏ, nhân khẩu không quá một vạn hộ, nhưng đây lại là nơi cất giữ quân lương của quân Định Châu.

Vốn nếu dựa theo phán đoán của Hải Lý, có ba nghìn binh lính đóng quân, huyện Toại Ninh sẽ rất an toàn. Đám đạo tặc trên núi Tây Bắc kia chẳng qua chỉ là một đám ăn mày, căn bản không có sức chiến đấu, tuyệt đối không dám có ý đồ đánh chiếm huyện này. Mà bên cạnh huyện Toại Ninh là lãnh thổ Bắc Hán nước phụ thuộc của Đại Liêu, quân Hán càng không có khả năng tấn công Toại Ninh.

Ai ngờ lũ sơn tặc kia đói đến phát điên, lại dám to gan lớn mật đến đánh lén thành huyện Toại Ninh, áo giáp trên người kỵ binh Đại Liêu được phái về báo tin đã nát đến không thể nhận ra, còn có máu vương khắp mặt, chứng tỏ bên Toại Ninh đã xảy ra huyết chiến.

Tuy Hải Lý nhận định sơn tặc không có sức chiến đấu, nhưng gã cũng tin lời người báo tin. Tên đó nói huyện Toại Ninh phòng bị sơ sài, mà đám sơn tặc kia sống chết cũng muốn cướp được lương thực. Quân chính quy được trang bị đến tận răng của Đại Liêu lại bị hơn bốn nghìn sơn tặc lần lượt đuổi giết.

Hải Lý biết nhân phẩm của những binh lính dưới trướng mình, biết rõ những tên vương bát đản đó ở Toại Ninh chỉ biết ăn ngủ, lơi lỏng phòng bị. Người báo tin nói mấy ngày đầu sơn tặc cho người trà trộn vào huyện thành, đợi đến lúc đại đội nhân mã đánh vào thì mấy trăm sơn tặc đồng thời chiếm cửa thành. Rất đông nạn dân xông vào đốt giết đánh cướp điên cuồng, quân Đại Liêu không có chuẩn bị gì, thậm chí còn chưa kịp lên ngựa đã bị sơn tặc giết chết.

Quan quân dẫn đội vất vả lắm mới tập trung được binh lính thủ vững kho thóc, lại bị sơn tặc bao vây ba vòng. Người báo tin nói bọn họ hơn ba mươi người xông ra ngoài cầu cứu, chỉ có một mình hắn ta sống sót chạy đến đây.

Hải Lý biết sự tình cấp bách, Định Châu cách Toại Ninh tám mươi dặm, cho dù kỵ binh nhẹ ra trận chạy thẳng đến đó thì cũng phải mất hai canh giờ, lúc đó kho thóc không biết có còn giữ được hay không. Nhưng chuyện đang khẩn cấp, cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, tuy rằng người báo tin kia bị thương rất nặng, nhưng vì thời gian gấp rút, Hải Lý vẫn buộc phải bắt hắn ta dẫn đường. Người Khiết Đan kia cũng gật mạnh đầu, xoay người nhảy lên lưng ngựa. Hải Lý tập hợp năm nghìn kỵ binh gấp rút tiến đến Toại Ninh.

Chạy vội suốt một đường, nhìn từ xa đã thấy huyện thành Toại Ninh bốc lên từng trận khói đen, Hải Lý càng thêm khẩn trương. Để kích động tinh thần các binh sĩ dưới trướng, Hải Lý rút đao dẫn đầu xông lên phía trước.

Năm nghìn kỵ binh tuy rằng đã rất mệt mỏi, nhưng thấy phía ngoài Toại Ninh khói lửa dày đặc, huyết chiến đang ở ngay trước mắt, lang tính trong máu người Khiết Đan bị kích thích, từng người hưng phấn như được uống máu gà, rút mã đao, thúc tuấn mã tăng tốc vọt lên.

Đến lúc cách ngoại thành không xa, Hải Lý đã nhận ra có điểm khác thường, liền hạ lệnh cho kỵ binh giảm tốc độ, sau đó phái hai đội thám báo đi qua xem xét. Bên ngoài thành, khói đặc cuồn cuộn không phải là giả, thế nhưng lại không thấy bóng dáng tên sơn tặc nào. Nhìn từ xa thì lá cờ cắm trên cổng thành trấn Toại Ninh vẫn là cờ Phi Lang của Đại Liêu, loáng thoáng có thể nhìn thấy quân canh giữ trên cổng thành đã sẵn sàng đón địch.

Dường như đã dự liệu được điều gì đó, sắc mặt Hải Lý càng lúc càng khó coi.

Quay đầu lại tìm thì mới phát hiện ra cái tên báo tin vẫn luôn đi bên cạnh đã biến mất từ lâu, Hải Lý gầm lên một tiếng, hỏi có ai nhìn thấy tên đó không. Binh lính xung quanh đều mờ mịt, không ai chú ý kẻ báo tin đó biến mất từ khi nào. Thật ra, kỵ binh Khiết Đan ở phía sau nhìn thấy tất cả, liền trả lời rằng lúc toàn quân tăng tốc khi nhìn thấy khói bốc lên dày đặc từ huyện thành Toại Ninh, kẻ đó đã rời khỏi đội ngũ và chạy về hướng tây nam.

Lúc đó sự chú ý của mọi người đều đặt ở đám khói bên ngoài thành, cơ bản cũng không hề để ý đến việc tên kia rời đi.

Đã đoán được mình bị trúng kế, nhưng Hải Lý vẫn không cam tâm, liền cho người ra ngoài đuổi theo tên báo tin kia, sau đó mang theo đại đội nhân mã chậm rãi hướng về huyện thành Toại Ninh. Gã nghĩ mãi không hiểu kẻ kia lừa gã rằng huyện Toại Ninh bị sơn tặc công kích là có ý đồ gì, mà bên ngoài Toại Ninh bị người cố ý đốt phá hiển nhiên chính là để giúp kẻ đó thoát thân, đồng thời cũng để khiến cho gã tin rằng huyện Toại Ninh đang gặp nguy hiểm.

Kế hay!

Thế nhưng ý đồ của bọn chúng là gì? Mãi cho đến khi đã đến bên ngoài thành Toại Ninh, thấy dưới thành có không ít cây cối bị thiêu cháy, đây rõ ràng là những cây vừa mới bị chặt xuống không bao lâu, làm thành hình dáng của thang mây dùng để công thành, đều đã bị đốt cháy gần như không còn hình dạng nguyên vẹn. Gỗ bị cháy sinh ra hơi nước, khói đặc cuồn cuộn, nhìn từ xa quả thật giống như chiến hỏa.

Tướng trấn thủ bên trong thành Toại Ninh nghe nói Tướng quân Hải Lý đến thì nhận lấy cờ hiệu và áo giáp của mình, sau đó mở cổng thành chạy ra nghênh tiếp.

Tên tướng này vừa mới chạy đến trước ngựa của Hải Lý thì đã bị người kia không nói không rằng mà quất roi lên mặt, da tróc thịt bong, máu tươi chảy khắp mặt. Chỉ là kỷ luật quân đội Khiết Đan từ trước đến nay luôn rất nghiêm khắc, tên tướng quân phòng thủ kia cũng cứng rắn chịu đựng, không biện giải gì. Quất mười mấy roi, Hải Lý mới tiêu bớt phân nửa sự giận dữ.

- Sơn tặc đâu?

Hải Lý hỏi.

Tên tướng kia lau vết máu che khuất mắt, ôm quyền nói:

- Tướng quân, ba canh giờ trước quả thật có một đám sơn tặc rất đông tấn công, còn mang theo hơn mười cái thang. Mạt tướng phái người ta khỏi thành đánh một trận, không ngờ đám sơn tặc hung mãnh này không hề bị đánh lui. Vì vậy, mạt tướng phái binh tăng cường trấn thành, ai ngờ sơn tặc bao vây cửa thành nhưng không tấn công, chỉ phất cờ hò reo khoảng một canh giờ, sau đó bắt đầu đốt thang, đợi khói bốc lên dày đặc thì rút lui.

Hải Lý lại rút roi ra đánh:

- Tại sao ngươi không đuổi theo?

Tên tướng quật cường đứng thẳng người lên, nói:

- Khói quá dày, căn bản không thể nhìn rõ đám sơn tặc đó, nếu tùy tiện truy kích có thể sẽ trúng mai phục. Chức trách của mạt tướng là bảo vệ kho thóc, không dám tự ý rời cương vị!

Hải Lý còn định tiếp tục đánh, cuối cùng lại thở dài. Gã biết tên tướng kia làm việc cũng không tệ, nếu đổi lại là gã thì chỉ sợ cũng làm không tốt. Chỉ có điều cảm giác như bị người nắm mũi dắt đi thế này quả thật vô cùng không tốt, dường như đã bị người ta lấy làm trò đùa, nhưng rõ ràng vừa rồi không hề bị tổn thất gì.

Chuyện không rõ ràng khiến Hải Lý rất tức giận, đánh trận nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa bao giờ gặp chuyện quái lạ như thế này. Có người báo tin lừa gã rằng huyện Toại Ninh bị sơn tặc tấn công, bản thân gã lúc đó hoảng sợ đương nhiên sẽ không cẩn thận để ý xem vết thương trên người kẻ báo tin kia rốt cuộc là thật hay giả. Mà đi suốt một quãng đường dài, đến khi gần đến nơi hắn ta mới trốn đi thì không thể không nói là có âm mưu ở bên trong. Mà xem ra, trận khói lửa ở bên ngoài cổng thành Toại Ninh chỉ đơn giản là để yểm hộ cho kẻ này thoát thân mà thôi.

Chơi lớn như vậy, cũng không thể chỉ là để đùa giỡn mình đi? Không ai nhàm chán đến nỗi lấy đầu óc mình ra làm trò đùa, rốt cuộc mưu đồ của đối phương là gì?

- Bên trong thành liệu có mật thám của sơn tặc trà trộn vào hay không?

Hải Lý không cam lòng hỏi một câu.

Tên tướng kia ôm quyền nói:

- Tướng quân, trong thành vẫn rất yên bình, cũng không có đạo chích nhân cơ hội làm loạn. Dân chúng đều được mạt tướng ra lệnh cưỡng chế không được ra khỏi nhà, trên phố chỉ có quan binh đi tuần tra, chưa từng phát hiện ra có mật thám của sơn tặc.

Hải Lý nhíu mày. Đây rốt cuộc là âm mưu gì?

Thấy tên tướng kia có vẻ muốn nói lại thôi, trong lòng Hải Lý khẽ động, liền lấy roi ngựa chỉ vào hắn ta hỏi:

- Ngươi tên gì? Có gì muốn nói?

Hắn ta nói:

- Mạt tướng là Phi Kỵ Úy Ly Yêu Na Nhan trấn thủ huyện Toại Ninh, tướng quân...

Hải Lý thấy người này ăn nói khéo léo cư xử đúng mực, lại quan sát thấy phòng ngự của huyện Toại Ninh cũng rất quy củ, có thể đoán được người này cũng là tướng tài. Lại thấy ánh mắt hắn ta lóe lên, hiển nhiên là đã nói trúng ý, liền nói:

- Có gì cứ nói, ta sẽ không trách tội ngươi.

Ly Yêu Na Nhan ôm quyền nói:

- Tạ ơn Tướng quân!

Hắn ta nhìn thoáng qua đội kỵ binh phía sau Hải Lý, hít sâu một hơi nói:

- Tướng quân, hay là chúng ta đã trúng kế điệu hổ ly sơn của sơn tặc?

Lời này giống như một tiếng sét, làm chấn động Hải Lý đang ngồi trên lưng ngựa. Gã nắm roi ngựa có chút run rẩy, chỉ vào Ly Yêu Na Nhan quát:

- Nói bậy! Ngươi cũng không biết mưu đồ của sơn tặc, tại sao lại nói là điệu hổ ly sơn?!

Ly Yêu Na Nhan khom người nói:

- Tướng quân, mạt tướng quả thật không biết bọn sơn tặc có chủ ý gì, nhưng bọn chúng hiển nhiên là muốn tướng quân rời khỏi Định Châu! Nhưng lúc nãy mạt tướng xem qua, dưới trướng Tướng quân hiện giờ đang có khoảng năm nghìn Lang Kỵ, trong Định Châu Phủ còn có mười lăm nghìn tinh binh, sơn tặc kia có ăn gan hùm mật gấu cũng sẽ không dám có ý đồ gì với Định Châu. Có điều... có điều bên ngoài Định Châu thì sao đây?

Bên ngoài Định Châu?

Hai mắt Hải Lý sáng lên, lập tức trong lòng bị một nỗi sợ hãi sâu như biển bao phủ. Hôm trước phụ tá Tiêu Loan, môn hạ của Đại Vương Nam Diện Cung Da Luật Cực phái người từ Thái Nguyên đến đưa tin, nói rằng dự tính hôm nay cống phẩm Bắc Hán giao nộp sẽ vận chuyển đến Định Châu, mời gã phái binh tiếp ứng. Trước đây khi Định Châu Phủ bị Đại Chu khống chế, cống phẩm của Bắc Hán bình thường đều đi qua núi Tây Bắc mang đến Bá Châu, hiện giờ Định Châu đã bị Đại Liêu thu hồi, đi Định Châu mất ít thời gian hơn so với đi Bá Châu, sắp xếp như vậy cũng không có gì đáng trách.

Nhưng tại sao y lại hoàn toàn quên mất chuyện này!

Nghĩ thông điểm này, Hải Lý hối hận không thôi. Sơn tặc căn bản cũng không phải muốn đánh Toại Ninh có tường thành cao lớn vững chắc cùng với mấy nghìn hùng binh, mà mục tiêu chính của chúng là cống phẩm của Bắc Hán!

Ly Yêu Na Nhan có thể đoán được Hải Lý đang nghĩ gì từ việc nhìn biểu cảm của gã, hỏi dò:

- Tướng quân, mạt tướng nghe nói khâm sai đã đến Thái Nguyên vài ngày trước, trên đường còn bị kỵ binh Tây Hạ phục kích, trước đó mạt tướng đứng trên đầu thành xem thì thấy tất cả sơn tặc đều là kỵ binh, lui tới như bay, ngay ngắn trật tự, giao chiến với Lang kỵ dưới trướng mạt tướng không hề có chút e sợ nào, tiến lùi phù hợp, những tố chất này sơn tặc bình thường tuyệt đối không thể có được.

Hắn ta hỏi thăm dò:

- Hay là sơn tặc tấn công Toại Ninh với sơn tặc phục kích Khâm sai đại nhân là cùng một nhóm người?

Hải Lý lúc này đã mất bình tĩnh, nghe Ly Yêu Na Nhan nói có lý liền gật đầu nói:

- Hôm trước nhận được thư của Tiêu Loan đại nhân, y nói đội hộ tống cống phẩm hôm nay đã đến Định Châu, là ta... sơ suất!

Ly Yêu Na Nhan thấy Hải Lý rất thành thật chứ không hề che giấu sai lầm của mình, vì thế liền can gián:

- Tướng quân, sơn tặc tấn công Toại Ninh đã chạy xa, không thể đuổi kịp, nhưng nếu mã tặc đi đường khác để cướp cống phẩm, áp tải một lượng lớn lương thảo và quân nhu chắc chắn không thể đi nhanh được, tướng quân có thể lãnh binh đuổi theo về hướng núi Tây Bắc. Nếu đúng là người Tây Hạ giả trang thành mã tặc để che giấu thân phận thì đương nhiên sẽ rút lui về phía núi Tây Bắc, bây giờ Tướng quân có thể phái binh quay về Định Châu triệu tập binh mã để đuổi theo, Tướng quân dẫn Lang kỵ chặn ở núi Tây Bắc. Vả lại bất kể là kỵ binh Tây Hạ hay cường đạo của Dương Nhất Sơn cũng đều phải đi qua núi Tây Bắc, bây giờ Tướng quân đến đó có lẽ vẫn kịp.

Hải Lý tán thưởng nhìn Ly Yêu Na Nhan:

- Ngươi giỏi lắm, nếu lần này có thể đoạt lại cống phẩm, khi trở về ta nhất định sẽ điều ngươi đến nhậm chức dưới trướng ta!

Gã giơ tay cầm roi ngựa lên cao, nói:

- Đám nhóc, theo ta đến núi Tây Bắc!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất