Đế Trụ

Chương 148.1: Hải Lý

Chương 148.1: Hải Lý

Đại đương gia Dương Nhất Sơn của sơn tặc trên núi Tây Bắc đang rất tức giận, đang yên đang lành không đụng chạm đến ai, thế mà tai bay vạ gió lại từ trên trời rơi xuống. Lúc trước đứng trên đỉnh núi nhìn xuống phía nam thấy khói lửa cuồn cuộn, mắt phải hắn đã giật liên hồi, vẫn luôn cảm thấy lửa trận ở phía xa không rõ từ đâu ra kia sẽ đốt đến trên đầu mình. Từ lúc làm loạn ở Thọ Châu Phủ của nước Chu với hơn sáu vạn quân trong tay đến hiện tại với ba bốn nghìn người già yếu bệnh tật lôi kéo được chiếm cứ vùng núi Tây Bắc hoang vu, hắn đã thành một con chim chỉ cần thấy cành cong cũng hoảng sợ.

Thật đúng là càng sợ cái gì thì cái đó càng nhanh đến, đầu tiên là năm nghìn Lang kỵ của Đại Liêu từ huyện Toại Ninh đến, dọa Dương Nhất Sơn sợ đến nỗi lập tức phái người bảo vệ mấy con đường nhỏ dẫn lên núi, tăng số lượng người phòng ngự. Nhưng những kỵ binh kia cũng không dừng lại chút nào, cứ chạy một đường xông tới nơi nổi lên khói lửa.

Còn chưa kịp thở lấy hơi, một đội ngũ khoảng trên vạn người từ Định Châu Phủ đã hướng đến đây, lính Khiết Đan chỉ cầm loan đao tùy tiện liếc mắt nhìn về phía núi Tây Bắc một cái đã khiến Dương Nhất Sơn cảm thấy lạnh hết cả người. Ước chừng có mười nghìn nhân mã, chỉ sợ có phái nhiều người trấn thủ đường lên núi hơn đi chăng nữa cũng không ngăn cản được Lang kỵ thảo nguyên có thể ăn tươi nuốt sống như lời đồn.

May mắn là đại quân này cũng đi về chiến trường ở phía nam, Dương Nhất Sơn thở phào một cái, mồ hôi lạnh sau lưng vẫn chưa khô, mới được nửa ngày, thiết kỵ Đại Liêu lại theo đường cũ quay lại đánh giết. Này cũng chỉ trách hắn xui xẻo, không tìm thấy kỵ binh Tây Hạ cướp cống phẩm, Ưng Dương Lang Tướng Hải Lý của Đại Liêu đành phải dùng trại của hắn để xả giận.

Mười lăm nghìn quân Liêu bao vây núi Tây Bắc, quân Liêu giống như đàn kiến đông nghịt nhào lên một miếng thịt bò, sơn tặc bị dọa sợ cũng không thể tiếp tục chống cự mà bắt đầu bỏ chạy tán loạn. Mấy con đường nhỏ lên núi liên tiếp bị quân Liêu đánh vào. Thấy mấy tháng tâm huyết của mình sắp như nước chảy về biển, Dương Nhất Sơn khóc không ra nước mắt.

Vẫn luôn một lòng muốn khởi tạo nghiệp lớn, Dương Nhất Sơn có nói gì cũng không thể ngờ được rằng tại sao vận mệnh của hắn lại bê bết như thế. Hùng tâm tráng chí lẫn mộng lớn đều hết lần này đến lần khác bị đập nát ra thành từng mảnh nhỏ. Bản thân hắn cũng biết chỉ dựa vào mấy nghìn tàn binh già yếu thì không có khả năng tạo nên thành tích gì lớn, nhưng tốt xấu gì hắn cũng muốn sống yên phận thôi mà?

Mấy tháng trở lại đây, vừa phát vàng vừa phát tiền, khó khăn lắm mới tập trung được một đội ngũ ba bốn nghìn người, vừa nghĩ đến việc dời sâu vào trong Thái Hành Sơn thì đã bị hùng binh Đại Liêu theo dõi. Dương Nhất Sơn dám thừa cơ quân của Chu Thế Tông đại bại mà tạo phản ở Đại Chu, nhưng vẫn không dám đối đầu với Cung Trướng quân bốn mươi vạn người và một trăm hai mươi vạn binh Kinh Châu của Đại Liêu.

Trong khoảng trên dưới một trăm thân tín liều chết yểm hộ, Dương Nhất Sơn cuối cùng cũng chỉ mang theo hơn mười người đánh giết mở đường sống từ phía sau núi. Hắn giống một con gián đập mãi không chết, không biết lại muốn đi đâu dựng quân khởi nghĩa lần nữa. Máu của ba bốn nghìn sơn tặc, phần lớn là dân chạy trốn từ Bắc Hán, chảy từ trên núi Tây Bắc xuống chân núi khi Hải Lý giận dữ hạ lệnh đem tất cả sơn tặc đầu hàng hoặc là bị bắt chém đầu.

Nhìn từ xa, giữa sườn núi Tây Bắc trắng phau có một đóa hoa mai nở rộ, đẹp đến kinh động lòng người, đến hoang liêu vắng lặng.

Đại quân của Đại Liêu sau khi diệt được sơn tặc trên núi Tây Bắc cũng không trở về Định Châu hết toàn bộ, mười nghìn bộ binh trở về, còn Hải Lý mang theo năm nghìn Lang kỵ xuôi nam thẳng đến Thái Nguyên Phủ. Theo lý thuyết mà nói thì đây đã vượt qua ranh giới giữa hai bên Hán Liêu, Đại Liêu ngay cả là chủ quốc của nước Hán cũng không đến mức có thể cho binh rong ruổi ở biên giới Hán mà không kiêng nể gì.

Nhưng Hải Lý thực sự là đã giận điên người, diệt được đám sơn tặc trên núi Tây Bắc cũng không đủ dập tắt lửa giận trong lòng y. Hải Lý mang theo năm nghìn Lang kỵ ồ ạt hướng về Thái Nguyên, chẳng qua là để hỏi tội. Thật ra Hải Lý cũng hiểu được rằng cống phẩm bị mất thì tội trạng không phải nằm ở chính quyền Bắc Hán, thế nhưng tội lớn như vậy, đương nhiên Hải Lý sẽ không tự nguyện đặt lên vai mình.

Chỉ là có một điều khiến y bực còn hơn, chính là Hán Hiếu Đế đáng lẽ vốn nên mở rộng cổng thành tự mình nghênh đón nịnh nọt y thì lại không thấy xuất hiện, thay vào đó là hai vạn nhân mã đại doanh Kinh Kỳ quân dung nghiêm chỉnh khí thế hùng hổ. Chiến kỳ lửa đỏ tung bay phần phật thật giống như một cái tát vang dội lên mặt Hải Lý.

Hán Trung Vương Lưu Lăng toàn thân mặc tinh giáp, ngồi nghiêm chỉnh trên một con ngựa bờm đỏ như lửa, sắc mặt âm hiểm nhìn Hải Lý.

Ba mươi giá vũ khí hình thù quái dị được đặt phía trước hai quân, Hải Lý cũng không nhận ra đó là hỏa tiễn liên hoàn mà Lưu Lăng mới chuẩn bị cho quân đội. Hỏa tiễn liên hoàn này giống như xe ngựa, một lần có thể phóng ra được 120 mũi tên nỏ, ba mươi cỗ hỏa tiễn đồng thời hoạt động thật chẳng khác nào một trận mưa bão.

Ba nghìn kỵ binh đứng phía sau Lưu Lăng, trong tay kỵ sĩ trên lưng ngựa là mã giáo dài thẳng, nhìn xa trông giống như một rừng sắt thép, ánh sáng âm lãnh khiến hồn người kinh sợ. Bốn nghìn cung thủ chia thành hai nhóm, mũi tên lông vũ đã cầm trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức bắn đi. Ở nơi Hải Lý không nhìn thấy được ở phía sau kỵ binh là thế trận do một nghìn mạch đao thủ tạo thành, mỗi tên lính toàn thân đều mặc giáp trụ, tay cầm mạch đao, dàn trận sẵn sàng đón địch. Một khi kỵ binh khai chiến, bọn họ sẽ là cây búa tạ đập nát chiến trận của đối phương.

Lửa giận của Hải Lý hoàn toàn bùng lên sau khi nhìn thấy thế trận đón địch của quân Hán, y phất tay, thủ hạ liền hiểu được ý đồ của y là muốn mang kỵ binh xông lên giáo huấn quân Hán một chút. Năm trăm kỵ binh dưới trướng Hải Lý thuận theo tư thế tay của y, hét một tiếng rồi rút loan đao xông lên.

Đội ngũ năm trăm kỵ binh dàn trận thành hình mũi tên tiến thẳng đến trung quân của Lưu Lăng. Bọn họ không có ý định khai chiến thực sự với quân Hán mà chẳng qua là muốn dựa vào sức mạnh của Lang kỵ để làm nhiễu loạn thế trận của quân Hán mà thôi. Nếu quân Hán không biết lượng sức mà khiến Tướng quân Hải Lý không xuống đài được thì chỉ có thể dùng loan đao nói cho chúng biết đạo lý làm người.

Khi còn cách khoảng trăm bước, cung thủ của quân Hán cũng không bắn tên, khóe miệng A Lý Á hiện lên một nụ cười khinh miệt, theo như những gì hắn ta thấy, quân Hán tuy đã dàn trận nhưng căn bản cũng không dám khai chiến với Lang kỵ Khiết Đan. Hắn ta thậm chí đã dự liệu được rằng trận địa nhìn có vẻ nghiêm chỉnh của quân Hán sau khi bị Lang kỵ dưới trướng mình làm loạn thì cảnh tượng người ngã ngựa đổ sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mắt Tướng quân Hải Lý.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất