Đế Trụ

Chương 152

Chương 152
Thần tự mình lăn


Trong phòng không khí nhất thời có chút nặng nề, lời nói của Lưu Lăng giống như đập một búa thật nặng vào trong lòng mọi người, cú đập trực tiếp khiến cho người ta tức giận không thể thở được, nhiệt độ ấm áp trong phòng dường như cũng giảm xuống. Bên ngoài những bông tuyết bồng bềnh rơi thật nhiều giống như xuyên qua lớp rèm của bông dày, chui vào trong lòng mỗi người.

Qua thật lâu, Hiếu Đế thở dài một cái: - Trẫm đối với các huynh đệ không tệ!

Lưu Lăng cười cười xấu hổ, hắn biết lời này cũng chỉ có thể vì mình mà nói ra. Mấy người đang trong phòng cũng không phải kẻ ngu ngốc, ngược lại tất cả đều giảo hoạt giống như cáo già lông trắng. Hắn không tin không có ai suy nghĩ tới điều này, chỉ có điều không có ai muốn nói ra trước mà thôi.

Đúng vậy, nếu nói về thủ đoạn Đế vương, Nhị ca của hắn chính là được coi như khoan dung độ lượng rồi. Lúc trước phe phái Thái tử đấy, phe phái lão Tứ đấy, đã chết mấy người còn không phải là do Thái tử tự mình ra tay? Từ khi Nhị ca đăng cơ đến nay chưa từng làm khó huynh đệ của mình, phong cho tước vị Thân vương, bổng lộc một đồng cũng không thiếu bọn họ.

Khi Trung thu Lưu Lăng ở phía Nam cùng Đại Chu khai chiến, tin tức thắng lợi trận đầu tiên được đưa đến trong thành Thái Nguyên trước ngày mười lăm tháng tám một ngày, Hiếu Đế mang trọng bệnh nhưng nghe tin đại thắng rất vui mừng mời toàn bộ các huynh đệ trong kinh thành vào trong cung, đêm trung thu cùng nhau ăn bánh ngắm trăng, cùng nhau hoài niệm những chuyện trước đây, bản thân y có bệnh còn khoác thêm áo cho Huy thân vương Lưu Thực, sau ánh mắt cảm động khiến cho Hiếu Đế cho là mình một lần tìm về được phần tình cảm anh em đã mất.

Đáng tiếc, lời nói vừa rồi của Lưu Lăng giống như một con dao nhỏ, lạnh lùng, mơ hồ như cắt đi phần máu thịt của đoạn tình cảm mềm mại kia trong nội tâm y không giữ lại một chút nào. Lưu Lăng đoán không sai, chỉ có người Hoàng tộc họ Lưu mới có thể ở trong rối loạn ổn định cục diện, chỉ cần giết mình, bất kể Vương gia nào họ Lưu đăng cơ, cũng không có trở ngại lớn.

Hầu Thân nhìn thấy trên mặt Hiếu Đế thoáng qua nét bi ai, hắn tâm tư cứng nhắc nói: - Phỏng đoán của Trung Vương không thể bỏ qua, nếu nhắc tới kia rồi, vi thần liền cả gan đoán một chút, khả năng lớn nhất là vị Vương gia ấy muốn làm việc lớn.

Hắn biết mình trong năm người này địa vị gần như là thấp nhất, Bùi Hạo tốt xấu gì còn được Bệ Hạ tự mình tán thưởng, mà chính mình bất quá là được Vương gia khen ngợi mới dần dần tiến được vào giới quyết định sách lược. Bất kể là Bùi Hạo mơ hồ là môn sinh Thiên tử, hay là hai đời vua đều làm Tể tướng Lư Sâm, lời mới nói vừa rồi đều thích hợp xuất ra từ miệng họ hơn là mình. Nhưng nhìn đến nỗi bi ai trong ánh mắt của Lưu Lăng, vị Lễ Bộ Thượng thư đại nhân tự thấy bản thân là người xử lý mọi chuyện theo lý trí không dùng tình cảm đã xử trí theo cảm tính mất rồi.

Hắn không đành lòng để một mình Lưu Lăng nói tiếp, Lưu Lăng cũng là một Vương gia, cũng là huynh đệ của Bệ hạ, tiếp tục để ngài ấy nói thì thật sự là tàn nhẫn. Lư Sâm là tên cáo già, mặc dù trung thành nhưng cũng sẽ không liều thân lao vào lửa. Bùi Hạo dù sao kinh nghiệm còn nông cạn, y nhìn không ra trong mắt Vương gia là sự bất đắc dĩ cùng thê lương.

Ác nhân này, để ta tới làm đi.

Hầu Thân hít một hơi thật sâu, hương vị đầu gỗ bị đốt xộc tới mũi hắn, cảm giác này thật không tốt, Hầu Thân tình nguyện tự mình hiện tại ra bên ngoài say sưa một trận đại tuyết, cũng tốt để cho mình tỉnh táo lại. Đáng tiếc, hắn đã không có đường lui.

Hắn không dám nhìn ánh mắt Hiếu Đế, cũng không dám nhìn ánh mắt Lưu Lăng. Hắn biết đề xuất vừa rồi của mình, cơ bản chính là đã chấm dứt con đường làm quan của chính mình rồi. Nghĩ tới những thứ này là do những ngày tháng tự mình từng bước từng bước một tiến lên, liền bỏ qua như vậy quả thật trong lòng có chút không cam tâm.

Hắn cười cười, không dám ngẩng đầu, nhìn lò lửa kia nói từng câu từng chữ: - Trong thành Thái Nguyên bây giờ có bốn vị Thân Vương, Ninh Vương Lưu Sơn, Huy Vương Lưu Thực, Lỗ Vương Lưu Nguyên, Triệu Vương Lưu Chuyên.

Nói xong bốn tên này, Hầu Thân cảm giác được Hiếu Đế đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh như băng của mình bằng ánh mắt thật giống như con dao nhỏ, còn có thể cảm giác được ánh mắt Trung Vương Lưu Lăng nhìn về phía mình đầy cảm kích và áy náy, cũng có thể cảm giác được ánh mắt Lư Sâm nhìn về phía mình thông cảm và cười nhạo.

Coi như xong rồi, dù sao tiền đồ cũng mất, dứt khoát sảng khoái một lần.

- Ninh Vương Lưu Sơn giỏi võ nghệ, ngày thường ở nhà rất ít khi đi ra ngoài, mời vô số danh sư nhưng cũng không luyện được một thân bản lĩnh. Gần đây giống như say mê luyện đan thuật, và rất gần gũi với mấy vị đạo sĩ tu hành, trước đó đã bỏ ra ba trăm quan tiền để cúng cho Tam Thanh Quan, đáng nhắc tới chính là, khi Triều đình kêu gọi quyên tiền chỉ có Ninh Vương là người Hoàng tộc Lưu thị không hề quyên góp tiền.

Không đợi người khác xen vào, bằng bất cứ giá nào Hầu Thân nói tiếp: - Huy Vương Lưu Thực, tài trí hơn người, là một người giỏi văn chương. Chỉ có điều từ nhiều năm trước bị mắc trọng bệnh, vẫn nằm trên giường ở nhà. Ngày bình thường cũng rất hay qua lại với nhiều văn nhân mặc khách bên trong Thái Nguyên Phủ, lúc trước Triều đình quyên tiền, Huy Vương quyên góp ba trăm quan. Theo hạ thần biết, Huy Vương ngày thường tiết kiệm, tiền này đều là bổng lộc ngài ấy tiết kiệm được.

- Lỗ Vương Lưu Nguyên, ham nữ sắc, thích ca vũ, cả ngày cùng Triệu Vương Lưu Chuyên vui chơi chốn thanh lâu phường nhạc ngày đêm không về, hai vị Vương gia còn thích du ngoạn sơn thuỷ, hiếm khi có thể tĩnh tâm ngồi thả câu, thường xuyên hẹn một đám bằng hữu dã ngoại, phong hoa tuyết nguyệt, hết sức tự do tự tại. Theo hạ thần được biết, thời điểm Triều đình quyên tiền hai vị Vương gia đều góp một khoản, chỉ là do ngày bình thường chi tiêu quá nhiều, ngược lại cũng không tích góp được gì.

Hắn vừa mới nói xong, Hiếu Đế mạnh mẽ đứng lên giơ tay chỉ vào Hầu Thân quát: - Hầu Thân! Rốt cục ngươi có tâm tư gì!

Hầu Thân cười khổ một tiếng, từ trên ghế chậm rãi đứng lên đem chính mũ miện của mình tháo ra, sau đó nhẹ nhàng cởi bỏ quan phục của mình, chỉ mặc một thân quần áo trắng tuyết bên trong, quỳ rạp xuống bên cạnh lò sưởi. Hầu Thân cúi đầu chạm đất.

- Thần một mình điều tra hậu duệ Hoàng thân quý tộc, tội đáng vạn lần chết, chỉ cần một lần Bệ Hạ niệm tình thần trung thành, miễn xá cho già trẻ nhà thần tội chết. Thần chết không có gì đáng tiếc, nhưng thần còn một câu phải nói. Lỗ Vương, Triệu Vương thật sự rất ngang ngược, còn ỷ thể ức hiếp người, nhưng theo thần thấy tuyệt đối không có ý mưu phản. Về phần Ninh Vương, đã theo đuổi trường sinh bất lão, có lẽ cũng không mơ ước đến đế vị, một người ngay cả thể diện Hoàng tộc cũng không để ý đến, thân là Vương gia tình nguyện cấp cho đạo quán ba trăm quan, Triều đình quyên tiền lại một đồng cũng không muốn bỏ ra, Bệ hạ có thể yên tâm, ai phản, Ninh Vương cũng sẽ không phản.

- Mà Huy Vương, thần nhìn không thấu.

Nói xong, Hầu Thân phục xuống đất khấu đầu nói: - Thần đã nói hết lời, cầu xin Bệ hạ ban chết, Thần từ nhỏ lá gan đã không lớn, tuyệt đối không dám tự vẫn, lụa trắng cũng không thoả đáng, vi thần sợ độ cao, hay là ban cho Thần một ly rượu độc đi, lấy lá gan của thần mà nói, không chừng rượu độc còn phải làm phiền Bùi đại nhân giúp ta rót vào miệng.

Trước khi chết còn dám trêu chọc hai câu, chính là Hầu Thân Hầu đại nhân rồi.

Lưu Lăng cười cười, nhìn khuôn mặt vì tức giận mà trắng bệch của Hiếu Đế, lại nhìn nhìn Hầu Thân đang chổng mông lên người quỳ rạp trên mặt đất, hắn phát hiện hoá ra thông minh nhất không phải người im lặng Lư Sâm, cũng không phải Bùi Hạo đang lạnh lùng nhìn Hầu Thân tức giận so với Hiếu Đế còn nhiều hơn, mà thông minh nhất chính là Hầu Thân đại nhân cố tình rơi vào mớ hỗn loạn đang quỳ trên mặt đất với một lòng muốn chết.

Bo bo giữ mình bản lĩnh của Lư Sâm đã tu luyện lư hoả thuần thanh, không phải vạn bất đắc dĩ lão nhất định sẽ không vì Hầu Thân cầu xin đâu. Hơn nữa dường như lão hồ ly kia đoán được tâm tư Hiếu Đế, đã bị chọc giận phát run nhưng Hiếu Đế lại không hạ chỉ cho người lôi kẻ cả gan làm loạn Hầu Thân ra ngoài chém, hà tất gì Lư Sâm lại lắm miệng?

Mà Bùi Hạo người này tận trung với Hiếu Đế, xem như môn sinh Thiên tử, so với chó Ngao Hiếu Đế nuôi trong nhà còn tốt hơn, ai gây khó khăn với chủ nhân y liền nhe răng ra với người đó. Cho dù không cắn chết, cũng phải cắn mất một miếng da. Mà con chó trung thành này hiển nhiên còn tức giận hơn so với chủ nhân, hiện tại sợ rằng chỉ cần Hiếu Đế nhìn y một cái, Bùi Hạo lập tức mang Hầu Thân tới Hình Bộ hầu hạ thật tốt rồi.

Nhất thời không khí trong phòng trở nên đông cứng, ngoại trừ Lưu Lăng, đoán chừng bây giờ ai cũng không cười nổi.

- Ngươi thật to gan! Cho là Trẫm không dám giết ngươi sao?

Hiếu Đế run rẩy quát.

Lưu Lăng đứng lên một cước đá vào mông đít vểnh cao của Hầu Thân, thân thể hữu ý vô ý ngăn ở phía trước Bùi Hạo, chỉ vào Hầu Thân nổi giận nói: - Cút ra bên ngoài quỳ, nghĩ chết tốt lắm sao vậy thì tự mình trực tiếp đi chết đi, đừng quỳ ở trong này khiến cho người ta thấy buồn nôn.

Bị Lưu Lăng đá một cước quỳ rạp trên mặt đất Hầu Thân khoé miệng nhướng lên như có như không mỉm cười một cái, lập tức nằm rạp xuống dập đầu với Hiều Đế mấy cái vang thành tiếng, nói thần tội đáng chết vạn lần rồi bò ra khỏi phòng Quân Cơ, quỳ gối một cách quy củ trong đống tuyết. Bên ngoài phòng Quân Cơ có tám tên thị vệ liên tiếp ghé mắt vào, trong mắt đều là kinh ngạc. Có người thở dài, có người vui sướng khi thấy người gặp hoạ, có người lo lắng, có người thì cảm thán.

Người có thể vào phòng Quân Cơ nghị sự đều được văn võ bá quan đối đãi như Tể tướng, bất kể đại nhân nào có thể đi vào phòng Quân Cơ cũng đều được tôn xưng một tiếng Tướng gia. Vốn tưởng rằng một tên Tô tướng bị quân kỷ xử trảm, một tên Âu Dương từ quan, sau ngày hôm nay chỉ sợ sẽ thêm một Hầu tướng, một Bùi tướng, ai biết lúc này mới qua bao lâu thời gian, Hầu tướng đã mũ áo quan phục bị lột, quỳ gối trong đống tuyết?

Bọn thị vệ đứng thẳng tắp, trên người đã có một lớp tuyết dày bám, hít thở, khói trắng lượn lờ, nhưng tốt xấu bọn họ còn mặc áo khoác, mặc áo bông thật dày, Hầu đại nhân này thảm rồi, chỉ mặc một thân nội y đơn bạc quỳ trong đống tuyết, đây là chịu cái tội gì?

Trong phòng Hiếu Đế tức giận run người, thở hổn hển. Lưu Lăng quỳ xuống nói: - Bệ hạ, Hầu Thân này quả thực to gan lớn mật, theo thần đệ thấy nếu không xử trọng tội mà nói chỉ sợ về sau các thần tử đều bắt chước hắn. Để triều thần về sau không lặp lại chuyện này, thần đệ xin chỉ tịch thu toàn bộ tài sản của Hầu Thân và giết cả nhà, mang đầu giắt ở cửa thành thị chúng.

Nói xong, Lưu Lăng đợi ý chỉ của Hiếu Đế.

Lư Sâm trong lòng hiểu ý cười, nhấc mông từ trên ghế quỳ xuống đất nói: - Lão thần tán thành, Hầu Thân tội đáng chết vạn lần, xin Bệ hạ nghiêm trị.

Hai người quỳ xuống nói như vậy, ngược lại Bùi Hạo có chút không biết phải làm sao. Y nhìn sắc mặt Hiếu Đế, lại nhìn nhìn Vương gia và lão Tể tướng, thở dài, quỳ xuống, nhưng không có lên tiếng.

Hiếu Đế hít một hơi thật sâu vào rồi thở dài: - Thôi, các ngươi đây là đang bức Trẫm thành hôn quân sao? Đừng tưởng rằng Trẫm không biết các ngươi đều có chút tâm tư trong chuyện này, Trẫm không ngu! Bùi Hạo, bảo Hầu Thân lăn vào đây gặp Trẫm, để hắn chết lạnh Trẫm còn phải mất một phần tiền ma!

Bùi Hạo sửng sốt, sự tình dường như cũng không đi theo hướng mà y nghĩ tới? Y đột nhiên có một loại cảm giác, chính là người bên trong phòng Quân Cơ, giống như trừ một mình mình ngu ngốc ra thì đều là người thông minh.

- Thần nghe thấy rồi, thần tự mình lăn tới đó là được rồi, không cần làm phiền Bùi đại nhân.

Rèm cửa bông cuồn cuộn nổi lên một góc, Hầu Thân đã sắp đông thành băng cuộn mình tiến vào. Hắn đi đứng đều đông cứng rồi, một đường nằm rạp bò đến dập đầu nói: - Người thần cương cứng lăn không nổi, đành phải bò tới, xin Bệ hạ tha tội, tạ ơn Bệ hạ đã không giết!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất