Chương 151
Như rơi vào hầm băng
Trị phòng của Quân Cơ Xứ không lớn mà còn thấp bé, vốn là một gian phòng nhỏ để quan viên châu phủ vào Kinh báo cáo công tác nghỉ ngơi sửa chữa thành, nếu nhìn từ bên ngoài, cam đoan sẽ không ai ngờ tới lúc này ngồi trong căn phòng là năm người nắm quyền lực cao nhất trong thiên hạ Bắc Hán.
Hiếu Đế và Lưu Lăng đương nhiên miễn phải bàn đến, một Đế một Vương, chính là nhân vật số một và số hai của Bắc Hán quốc. Lão tể tướng Lư Sâm, đứng đầu văn thần, bất kể là năng lực hay uy vọng đều vượt xa người khác. Lễ bộ Thượng thư Hầu Thân, Hình bộ Thượng thư Bùi Hạo vừa được tấn thăng trở thành đại thần của Quân Cơ Xứ, dù rằng so ra kém kẻ lõi đời Đại học sĩ Tô Tú, nhưng luận về sự ưu ái và tín nhiệm của Hoàng đế, vị Tô Tú đã mất thế kia căn bản đọ không được với hai tên vãn bối đang được sủng ái này.
Bởi vì Lưu Lăng tiến cử, Hầu Thân dần dần được Hiếu Đế trọng dụng. Đặc biệt là lần nghênh tiếp khâm sai Đại Liêu Tiêu Loan, Hầu Thân đã xử trí mọi việc vô cùng chu toàn, mặc dù ngoài sáng Hiếu Đế không cách nào ban thưởng cho y, nhưng lại có phần thưởng nào sánh bằng sự coi trọng và tín nhiệm của Hoàng đế chứ?
Về phần Bùi Hạo, người thanh niên này từ sau khi trở về từ Ngọc Châu đã như thay da đổi thịt, sự ngây ngô và lỗ mãng ngày trước đều đã bị chiến hỏa rửa sạch, thêm vào vài phần điềm đạm, vững chãi, ánh mắt càng thêm tinh túy, thỉnh thoảng lóe lên tia sáng cơ trí.
Hiếu Đế mỉm cười quét mắt một vòng nhìn bốn người ngồi vây trước mặt mình, bốn người này là thân tín của mình, là lương đống của Đại Hán, đồng thời là tâm phúc của Hoàng tộc Lưu thị. Ngoại trừ lão Tể tướng Lư Sâm, trong số mấy người còn lại lớn nhất là Hầu Thân cũng chỉ mới ba mươi hai tuổi, chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn hiển nhiên sẽ có thể duy trì đến khi Thái tử lên ngôi. Bùi Hạo hai mươi sáu, Lưu Lăng mới hơn hai mươi, ba người này chính là trợ thủ đắc lực của Thái tử.
Hiếu Đế rất vui mừng, cho dù sau này mình có buông tay nhân gian, y cũng để lại cho con mình mấy thần tử tâm phúc có thể đảm đương trọng trách.
Y chỉ vào Bùi Hạo và nói: - Bùi Hạo, khanh trước tiên thuật lại những lời Trẫm vừa nói cho Trung Vương nghe đi.
Bùi Hạo đang muốn thi lễ, Hiếu Đế đã từ trên giường gạch đi xuống ngồi ở bên bàn gần hỏa lò, nói với mọi người: - Không tất gò bó như vậy, hôm nay trong phòng này chỉ có vài người chúng ta, đừng có động chút là thi lễ mãi thế, đến đây đi, đều ngồi xuống bên hỏa lò nói chuyện, chỗ này ấm áp.
Y lại quay sang nói với hai tiểu thái giám muốn đi qua giúp: - Các ngươi đều ra ngoài đi, xem coi ở Ngự thiện phòng có gì ăn không, mang hết qua đây, tốt nhất là điểm tâm. Hôm nay Trẫm sẽ ở phòng Quân Cơ cùng các vị đại nhân cầm đuốc soi đàm chuyện thâu đêm, thuận đường nói với Hoàng hậu một tiếng, đêm nay Trẫm sẽ không qua.
Hai tiểu thái giám khom người lui ra ngoài, ở trong phòng chỉ còn lại năm người quân thần. Lưu Lăng biết con người hiền hòa này mới là tính tình thật của Nhị ca hắn, ngày thường vì uy nghiêm Hoàng gia mới bày ra bộ dạng lạnh lẽo như băng tảng ngàn năm. Hắn là người đầu tiên xách ghế đến bên bàn ngồi cạnh Hiếu Đế, sau đó dùng que cời than cời cho lửa cháy lớn chút.
Ba người Lư Sâm không tiện cự tuyệt, bèn vây quanh ngồi xuống bên hỏa lò, chỉ là ai cũng không dám ngồi hẳn, cái mông như muốn rơi ra khỏi ghế hơi có vẻ buồn cười.
Hiếu Đế cười nói: - Các ngươi vờ vịt cái gì, ở trước mặt Trẫm bày ra bộ dáng tri thức hiểu lễ nghĩa khiêm tốn kính cẩn nghe theo, về đến nhà thì có kẻ nào không phải là chủ nhân được hầu hạ chu đáo, áo tới giơ tay cơm đến há mồm chứ? Thành thật ngồi đàng hoàng cho ta, nếu thật thấy không thoải mái, các ngươi cứ việc ngồi xổm trước mặt ta một đêm cũng được.
Mấy người mặt mày đỏ như gấc, chẳng rõ là bị ngọn lửa cháy hừng hực trong bếp lò hun nóng, hay là bị Hiếu Đế đùa giỡn mấy câu mà trái tim ấm áp. Dù sao cũng có người mắt đục đỏ ngầu, lấy cớ là bị khói làm cay mắt, giơ tay lau lau.
Ngồi xuống hết cả rồi, Bùi Hạo không quên nhiệm vụ của mình, thuật lại từ đầu chí cuối những lời Hiếu Đế trước đó nói. Hiếu Đế có tổ chức đội ngũ Kỳ Lân thân vệ không phải là điều bí mật, mà năng lực thu thập tin tức của Kỳ Lân Vệ hơn xa so với các sai dịch dưới tay Hình bộ Thượng thư Bùi Hạo. Ngoại trừ Ảnh vệ dưới trướng Lưu Lăng, đoán chừng trong Bắc Hán không tìm ra được bất kỳ tổ chức đặc vụ nào có thể đánh đồng.
Bùi Hạo nói: - Mới rồi Bệ hạ đã nói, căn cứ theo tình báo Kỳ Lân Vệ thu thập được xem xét, mấy ngày nay dân chúng trong thành Thái Nguyên có động tĩnh không tầm thường, chính là có người ở phía sau màn giật dây. Chỉ có điều trước mắt chưa tra ra được là ai có năng lực lớn vậy, thời gian không tới vài ngày đã có thể phát động nhiều thuyết khách hiệu lực cho mình.
Y ngẫm nghĩ một chút, nói rằng: - Vi thần cũng đã phái ra thân tín âm thầm điều tra, đúng như lời Bệ hạ, hễ là nơi dân chúng tụ tập sẽ có vài người đứng ra bịa đặt sinh sự, cổ động dân chúng. Bọn chúng dường như được tổ chức rất nghiêm mật, có người diễn thuyết, có người canh gác, có người an bài đường lui, phân công rõ ràng, gọn gàng ngăn nắp.
- Hiện tại dân chúng trong thành Thái Nguyên đã bị bọn chúng kích động, mỗi ngày đều có rất nhiều dân chúng vây quanh các nha môn thậm chí là cửa phủ của quan to triều đình tổ chức biểu tình kháng nghị, yêu cầu triều đình xuất binh chinh phạt Liêu quốc. Đám dân chúng bị lừa gạt còn dễ nói, mà hiện tại nghe nói trong quân doanh cũng có không ít binh lính bị ảnh hưởng. Các tướng lĩnh cấp thấp tuy rằng ước thúc bộ hạ, chẳng qua đây là chuyện trên tư tưởng, khó mà khống chế. Bây giờ cảm xúc của dân chúng và bọn lính giống như một đống cỏ khô, nếu xử lý không tốt thì chẳng khác nào châm vào một mồi lửa, lập tức sẽ thiêu cháy tràn lan.
Y thở dài: - Bởi vậy có thể thấy được...
Hiếu Đế hừ một tiếng, cũng không ngại bẩn, thuận tay cầm lấy một cục than ném vào trong lò, trong bếp lò lập tức dấy lên mấy đốm lửa.
- Bởi vậy có thể thấy được, giang sơn của Trẫm có người nhung nhớ rồi! Đám người này hiển nhiên sớm đã có mưu tính trước, chỉ chờ cơ hội cho bọn chúng nhảy ra làm loạn thôi!
Hiếu Đế lạnh giọng nói.
Hầu Thân thấy sắc mặt Hiếu Đế không tốt, lập tức cười nói: - Theo vi thần thấy thì sự tình không đến mức nghiêm trọng như vậy, xưa nay kẻ tạo phản cuối cùng có thể mưu thành đại sự, đều đã trải qua sự chuẩn bị tỉ mỉ trong thời gian dài, một khi nắm được thời cơ sẽ lập tức ra tay, tuyệt không cho người cầm quyền cơ hội thở dốc. Còn những kẻ trước khi thời cơ chín mùi đã bị lộ ra lòng phản, chẳng một ai có thể thành sự. Đã năm sáu ngày rồi, mấy kẻ cổ động dân chúng còn tận hết sức chạy đến trên đường lớn la hét, lẽ nào thực sự nghĩ rằng Bệ hạ và văn võ cả triều dễ bị lừa gạt đến thế?
Hiếu Đế không so đo từ ngữ bất kính trong lời lẽ của Hầu Thân, ngược lại gật đầu tán đồng, nhìn sang Lưu Lăng hỏi: - Lão Cửu, đệ thấy thế nào?
Lưu Lăng đăm đăm nhìn vào ngọn lửa bên trong bếp lò, trong ánh mắt dường như có một ngọn lửa đang cháy rực, chẳng qua sắc mặt của hắn bình tĩnh, không biểu hiện ra bất kỳ sự giận dữ.
- Bệ hạ, nhìn từ mặt ngoài bọn chúng quả thật đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhân viên phân công rõ ràng, hơn nữa nắm bắt thời cơ vô cùng tốt, song chỉ cần phân tích sơ qua là sẽ phát hiện kỳ thực sự chuẩn bị của bọn chúng cũng không chặt chẽ, thậm chí có thể nói là quá gấp gáp. Đúng như Hầu đại nhân đã nói, tặc nhân cổ động dân chúng nhất định là quyết định lâm thời, hơn nữa còn thực hiện một cách lộ liễu, hiển nhiên là không sợ triều đình biết, hoặc giả nói... Hành động của bọn chúng chính là muốn triều đình chú ý đến.
Ánh mắt Hiếu Đế sáng ngời, hỏi: - Ý của đệ là, bọn chúng làm vậy không phải là muốn che giấu tai mắt người?
Lưu Lăng gật đầu nói: - Theo suy xét của thần đệ, chỉ sợ là như vậy. Từ xưa đến nay nếu trong tay không cầm giữ binh quyền, rất khó mưu đồ đại sự. Cho dù bọn chúng có thể cổ động toàn bộ dân chúng Thái Nguyên Phủ đứng lên tạo phản, chỉ cần nhân mã đóng trong Thái Nguyên Phủ xuất ra, đối với đám dân chúng không hề có sức chiến đấu đáng nói trong khoảnh khắc là có thể khống chế được. Mà bọn chúng lại tận sức giật dây dân chúng nổi loạn, e rằng mục tiêu là muốn dẫn dắt sự chú ý của triều đình, sát chiêu thật sự là đặt tại nơi khác.
Bùi Hạo hỏi: - Theo như lời Vương gia, chẳng lẽ là nói nguy cơ chân chính đến từ trong quân đội?
Lư Sâm lên tiếng: - Cũng không nhất định, hiện giờ đóng quân trong Thái Nguyên Phủ phần lớn là binh sĩ Vương gia từ chiến trường Ngọc Châu mang về, muốn cổ động bọn họ tạo phản rất khó. Tướng lĩnh cấp thấp dù có bị mê hoặc thì vẫn còn tướng lĩnh cao cấp thủ tại các doanh, bọn chúng không nhấc lên nổi sóng gió gì.
- Nhưng thật ra...
Lư Sâm nhìn Hiếu Đế, muốn nói lại thôi.
Hiếu Đế nói: - Lão Tể tướng không cần e dè, hôm nay quần thần chúng ta nói chuyện thoải mái.
Lư Sâm khom người nói: - Tạ ơn Bệ hạ.
Lão ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Tặc nhân tạo phản mục đích tất nhiên là muốn đánh đổ Đại Hán ta để tự lập, nếu muốn đánh đổ cơ nghiệp Đại Hán ta, quan trọng nhất không phải là cổ động dân chúng, mà là... Giết chết Bệ hạ!
Hiếu Đế biến sắc nhưng lập tức đã bình phục lại, y một bên thêm than vào bếp lò, một bên nói: - Ý của lão Tể tướng là, bọn chúng cổ động dân chúng chủ yếu nhằm gây ra hỗn loạn, sau đó thừa dịp quân phòng vệ trong thành Thái Nguyên bình ổn phản loạn mà ra tay ám sát Trẫm?
Lư Sâm khom người nói: - Như Bệ hạ phân tích, đây có thể xem như là một diệu kế.
Hiếu Đế gật đầu hỏi Lưu Lăng:
- Lão Cửu, đệ thấy thế nào?
Lưu Lăng gật đầu nói: - Sáu bảy phần hẳn là như vậy.
Hắn bổ sung: - Binh mã Cấm quân thủ hộ Hoàng thành chưa từng đến chiến trường Ngọc Châu. Nói không chừng, tặc nhân đã thả người lẫn vào bên trong, người này không tất có chức vị cao, chỉ cần có thể vào thời điểm quân giặc tấn công Hoàng thành mở ra cửa cung là đủ. Nếu tặc nhân là kẻ hiểu đạo dụng binh, trước tiên sẽ phái người phóng hỏa trong cung khiến cho bọn thị vệ phân tán ra, sau đó sẽ tập trung tinh nhuệ tấn công vào tẩm cung của Bệ hạ, chỉ sợ dựa vào mỗi thị vệ trong nội cung không thể ngăn đỡ nổi.
Bùi Hạo cau mày nói: - Dù là vậy, coi như là tặc nhân công phá được cửa thành đi, chỉ cần binh mã trong kinh thành nhanh chóng tiến đến trợ giúp, ý đồ của bọn chúng chưa chắc đạt được.
Lưu Lăng cười cười nói: - Lúc này tự nhiên là cần đến người có đức cao vọng trọng đứng lên nơi cao hô một tiếng, sau đó liệt kê ra các tội danh của Bệ hạ, thừa dịp hỗn loạn lập một con rối nào đó lên làm Đế, hoặc là...
Hắn liếc mắt Hiếu Đế một cái, trong ánh mắt có một sự bi ai sâu sắc, dù chỉ chợt lóe, nhưng đã bị Hiếu Đế xem rõ ràng.
- Hoặc là... kẻ tạo phản vốn chính là người Hoàng tộc Lưu thị, chỉ cần đẩy ngã sự thống trị của Bệ hạ rồi tự lập, có huyết thống Hoàng tộc Lưu thị chấn nhiếp văn võ bá quan bên dưới, đại sự thành cũng không khó. Chỉ cần người đăng cơ Đế vị vẫn là họ Lưu, các vị đại nhân bên dưới sẽ không quá khó tiếp thụ.
Hiếu Đế cảm thấy lòng rét lạnh, từ trong ra ngoài lạnh lẽo như băng, sắc mặt y trắng bệch, bả vai dày rộng kia vì rét mà không ngừng run rẩy, ngọn lửa lập lòe, trong phòng nóng hôi hổi, có điều ngọn lửa đang nhảy nhót bên trong bếp lò cũng không sưởi ấm được tâm của y.
Đúng vậy, chỉ cần Hoàng đế vẫn là người họ Lưu lên ngôi, chỉ sợ chúng đại nhân bên dưới cũng không mấy ai dám đứng ra phản đối.