Đế Trụ

Chương 153.1: Mưu

Chương 153.1: Mưu

- Trước tiên mặc quần áo vào đã, đừng cách xa lò sưởi quá, đợi thân thể ấm lại thì đến đây!

Hiếu Đế “ hung bạo” nói.

Y thở dài một hơi sau đó cười mắng: - Các ngươi mấy cái tên khốn khiếp này, đoán chắc là Trẫm tính tình thật tốt hả?

Lưu Lăng cúi đầu nói: - Thần không dám!

Lư Sâm phụ họa: - Thần cũng không dám.

Hiếu Đế bị mấy kẻ “gian nịnh” này làm cho tức giận, đặt mông ngồi lên ghế, đối với bên ngoài quát: - Tiểu Lục Tử! Ngươi chạy đến chỗ nào lười biếng rồi! Trẫm bảo ngươi đưa điểm tâm tới đâu?!

Tiểu Lục Tử sớm chờ ở bên ngoài rồi, chỉ có điều hắn thông minh, biết Bệ hạ đang nổi nóng nên không dám vào phòng. Để cung nữ đem điểm tâm đặt ở bên trong phòng bên cạnh để giữ ấm, tự mình mạo hiểm cơn tuyết lớn đứng ở bên ngoài đợi. Nghe thấy Bệ hạ gọi mình, Tiểu Lục Tử bày ra khuôn mặt tươi cười sau đó cố tình bước trượt, bịch một cái trực tiếp ngã vào trong phòng.

Vốn còn chưa nguôi cơn giận Hiếu Đế bị bộ dạng chật vật của hắn làm cho vui lên, một cước đá vào mông đít Tiểu Lục Tử cười mắng: - Ta bảo Hầu đại nhân lăn tới đây, chứ không bảo ngươi lăn tới đây!

Tiểu Lục Tử đỏ mặt, lẩm bẩm nói: - Bệ hạ tha tội, tuyết trên đường trơn trượt, vấp vào ngưỡng cửa... Đẩy nô tài một cái, nô tài đáng chết.

Hiếu Đế lườm hắn một cái nói: - Nên ngã chết ngươi!

Lưu Lăng và Lư Sâm trong lòng đều khen thầm một tiếng, Tiểu Lục Tử này ngược lại chính là người cơ trí.

- Điểm tâm đâu rồi? Bưng vào đây để mấy vị đại nhân dùng một chút, cũng không thể để cho người ta nói Trẫm lôi kéo mấy vị đại thần nghị sự nhưng lại ngay cả ăn chút gì cũng tiếc không cho, Trẫm không có nhỏ mọn như vậy!

Khi Hiếu Đế nói mấy chữ cuối cùng này, ánh mắt liếc nhìn sắc mặt Hầu Thân, bị doạ Hầu Thân lập tức cúi đầu xuống.

Tiểu Lục Tử vội vàng đáp: - Đã mang tới để ở trong phòng bên cạnh cho ấm, nô tài lập tức kêu người mang qua đây.

Nói xong Tiểu Lục Tử đứng lên chạy ra bên ngoài, “không để ý” dưới chân vừa trượt, người lại trực tiếp ngã lăn qua rèm vải bông ra bên ngoài, ai ôi!!! Một tiếng truyền vào trong phòng, Hiếu Đế tức giận xì một tiếng liền mỉm cười. Tiểu Lục Tử ghé tai vào trong đống tuyết nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng Bệ hạ cười, lập tức vui vẻ cười ha hả hai tiếng rồi đứng lên để các cung nữ nhanh chóng đem điểm tâm đưa qua.

Có Tiểu Lục Tử ồn ào như vậy, Hiếu Đế lại vui vẻ thêm vài phần. Thấy Hầu Thân quỳ ở góc phòng tuyết trên người đã tan, nước theo quần áo chảy xuống, trên mặt đất ướt sũng một vũng. Y hừ một tiếng rồi quay sang hỏi Lư Sâm:

- Trong phòng này hẳn là có quần áo ngươi thay mang đi giặt, tìm cho hắn một bộ để thay đi, lạnh chết hắn là chuyện nhỏ nhưng truyền ra ngoài nói Trẫm là một bạo quân mới là chuyện lớn!

Lư Sâm mười ngày thì cũng có nửa thời gian ở tại phòng Quân Cơ, lão đứng dậy đi vào phòng trong tìm vài món quần áo sạch đi ra, Hầu Thân dập đầu tạ ơn sau đó đứng dậy lập tức vào trong phòng thay quần áo, xem ra đúng là hắn bị đông lạnh rồi, như vậy làm cho người ta vừa tức vừa đau lòng. Một lát sau thay xong quần áo, trên mặt Hầu Thân cũng có lại chút huyết sắc. Hắn cung kính quỳ xuống dập đầu, tạ ơn Hiếu Đế tha không giết.

Hiếu Đế còn không để hắn đứng lên, Tiểu Lục Tử dẫn cung nữ bưng lên năm bát lớn chè gừng, nước chè gừng nóng hôi hổi làm cho người ta nhìn thấy liền cảm thấy ấm áp. Lư Sâm và Lưu Lăng không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn Tiểu Lục Tử một cái, đúng là bình thường không có chú ý đến tiểu thái giám này bây giờ bắt đầu nhìn hắn với cặp mắt khác trước.

- Bệ hạ, trời đông giá rét, nô tài sợ Bệ hạ lạnh, cố ý bảo Ngự Thiện phòng nấu một tô chè gừng lớn. Bệ hạ nhân lúc còn nóng uống vào để ấm thân mình, cũng có thể nâng cao tinh thần.

Hiếu Đế lườm hắn một cái, chỉ có điều trong ánh mắt lại không có chút tức giận nào, ngược lại còn mang theo ý tán thưởng khen ngợi. Tiểu Lục Tử này quả thực đủ thông minh, mình coi như không trách Hầu Thân thất lễ, cũng không thể ngay lập tức hoàn toàn quan tâm được. Không giết hắn đã là ân điển, để hắn đổi một bộ quần áo sạch đã là ân điển trên ân điển rồi. Làm tiếp Hiếu Đế sẽ mất đi uy nghiêm rồi. Ngược lại Tiểu Lục Tử thông minh, nhất định là thấy Hầu Thân đi ra bên ngoài quỳ nên để cho người nấu canh gừng, chỉ chờ có cơ hội mang đến đây. Đây cùng lắm là một chuyện nhỏ mà thôi, nhưng từ bên trong lại nhìn ra là một trí tuệ lớn. Mặc kệ Hầu Thân tương lai sống hay chết, tuy nhiên bê lên bốn bát canh gừng hay là năm bát canh gừng cũng không đơn giản như vậy.

Không quản canh gừng này có phải là do Hiếu Đế bảo Tiểu Lục Tử nấu hay không, phần ân tình này Hầu Thân tuyệt đối trọn đời khó quên. Giết hắn, về sau Hiếu Đế khó tránh khỏi sẽ hối hận. Không giết hắn, còn phải xem làm thế nào khiến hắn phục tùng. Tiểu Lục Tử vô hình trung giúp Hiếu Đế một việc, cũng giúp Lưu Lăng và Lư Sâm chiếu cố, càng giúp Hầu Thân nhiều, chỉ sợ một phòng các quan cao cực phẩm này về sau đều nhớ kỹ xếp hạng chỗ tốt cho tiểu thái giám này.

Người này nếu làm quan, nhất định có thể trở thành một quyền thần!

Lưu Lăng trong lòng đánh giá như vậy.

Trái lại xem thường tiểu thái giám này rồi, hắn nếu như không là thái giám, không thể thiếu được Bệ hạ phải ban cho hắn một chức quan bán tước đấy, đáng tiếc một nhân tài.

Lư Sâm ở trong lòng đánh giá như thế.

Hiếu Đế tức giận đã tiêu tan không ít, đầu y nảy sinh ý nghĩ từ trước đến nay căn bản mình chưa từng uống chè gừng một ngụm to, nhiệt độ từ cổ đi thẳng xuống bụng, ngay lập tức cảm thấy một loại cảm giác dễ chịu trước nay chưa từng có. Cũng không biết là tác dụng của nước chè gừng, hay là lời nói của tên Hầu Thân không sợ chết làm rõ khúc mắc trong lòng.

- Chưa từng uống nước chè gừng, hoá ra hương vị lại ngon như vậy.

Lư Sâm tiếp lời nói: - Mùi vị của nước gừng ngon hay không ngon ngược lại là thứ yếu, tâm tình của Bệ hạ tốt, khí độ tốt, thần kính phục.

Hiếu Đế khẽ cười nói: - Chưa từng uống qua nước chè gừng không biết mùi vị như thế nào hoá ra hương vị thật ngon, chưa từng nghe lão Tể tướng xu nịnh, hôm nay hai dạng khác biệt này đều nếm qua, quả không phụ công Trẫm đến phòng Quân Cơ một chuyến. Hầu Thân, mau đến đây uống hết chén chè gừng kia, Trẫm còn có lời muốn hỏi ngươi! Lát nữa ngươi không trả lời được, Trẫm cũng không ngại chém đầu ngươi!

Hầu Thân đáp lại một tiếng, liền quỳ dịch đến nâng bát chè lên uống. Hắn cũng không quản bỏng phỏng miệng, một hơi đem bát chè gừng đầy tràn uống hết vào bụng. Có chút cay, có chút ngọt, một loại hương vị khó nói lên lời, còn có một loại tâm tình cũng không nói lên lời. Lúc mới bắt đầu quả thật trong lòng hắn đã nghĩ rằng phải chết, tối thiểu quan phục trên người mình coi như mất rồi, nhưng lúc hắn nhìn trộm Trung vương Lưu Lăng thì thấy đối phương lặng lẽ ở một bên ra dấu cho mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất