Chương 153.2: Mưu
Động tác tay kia hắn không hiểu là có ý tứ gì, nhưng phát hiện ra Vương gia dùng một cánh tay tạo một thế kia vẫn khiến cho bản thân hắn an tâm hơn. Ngón cái ngón trỏ cong lại đối nhau, ba ngón còn lại duỗi thẳng, người hiện đại đều hiểu được nó đại biểu cho ý nghĩa gì, ngược lại cũng là làm khó cho Hầu Thân rồi có thể đoán được tám chín phần. (ra dấu ok)
Trong khoảng khắc đó hắn đoán được mình có lẽ sẽ không chết, cho nên mới có can đảm nói tiếp. Kỳ thật hắn phân tích vô cùng có lý, có thể nói mỗi lời bình của hắn đối với mỗi vị Vương gia đều là rất sâu sắc. Ninh Vương mê say thuật kỳ hoàng (*) theo đuổi trường sinh bất tử, tự nhiên đối với ngôi vị Hoàng đế thế tục đã không để mắt đến nữa rồi. Lỗ Vương và Triệu Vương hai người rất thông minh, dùng trò háo sắc để tuyên bố mình không ôm chí lớn không có lòng dạ gì với chuyện quốc sự, chỉ muốn làm Vương gia nhàn tản, ăn không ngồi rồi chờ chết yên vui mà thôi.
(*) Kỳ Hoàng là tên ghép của Kỳ Bá và Hoàng Đế, hai người đã viết nên “Hoàng Đế Nội Kinh” kinh điển trong y thuật Trung Hoa, từ đó thuật kỳ hoàng được dùng để chỉ y thuật, trung y.
Như thế xem ra khả nghi nhất chỉ còn lại có một mình Huy Vương Lưu Thực, nhưng cái vị Vương gia này còn cố tình làm một con ma ốm, nghe nói bệnh vô cùng nghiêm trọng, các Ngự y của Thái y viện cũng đều bó tay không có biện pháp.
Chỉ bất quá hắn tuy rằng đánh bạo đưa ra ý kiến, mọi người lại phát hiện sự tình lại trở về điểm xuất phát. Mấy vị Vương gia ai nấy đều không có điểm đáng ngờ, hơn nữa nhìn qua ai cũng không sạch sẽ.
Tỉnh táo lại Hiếu Đế suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng là không thể không đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Lăng.
Biết ý tứ của Hiếu Đế, Lưu Lăng uống một ngụm canh gừng, giơ tay đến bên ngọn lửa trên lò sưởi không ngừng xoa xoa, suy nghĩ thật lâu mới lên tiếng:
- Thần đệ bây giờ có thể nghĩ đến hai biện pháp chính, một ổn thoả, một mạo hiểm. Phương pháp ổn thoả chính là ngày mai mang toàn bộ Cấm quân hộ vệ hoàng cung đổi thành nhân mã đại doanh Kinh kỳ, đem các tướng lĩnh Cấm quân cách ly thẩm vấn. Lệnh cho Bát môn tuần sát ti và Thái Nguyên Phủ lập tức hành động, đem bọn tặc nhân mê hoặc lòng người trên đường lớn tất cả về nghiêm thẩm. Sau đó căn cứ vào khẩu cung để tiếp tục điều tra, đồng thời từ ngày mai đóng kín cổng thành, chỉ cho phép vào không cho phép ra, phàm là người đáng nghi đều có thể lập tức bắt.
- Biện pháp này ổn thoả chính là ổn thoả, lại khó tránh khỏi rút dây động rừng, tặc nhân sẽ không dám làm loạn nhưng mà cũng có cơ hội để ẩn náu, ngược lại sẽ không dễ tìm lại.
Hiếu Đế trầm ngâm một chút nói.
Lưu Lăng gật gật đầu: - Biện pháp còn lại là mạo hiểm vả lại phải yên lặng theo dõi một thời gian, Cấm quân trong cung cũng không phải đổi, chỉ cần âm thầm nhắc nhở các thị vệ, nếu như quả thật có người làm loạn chỉ cần đảm bảo Bệ hạ an toàn, chờ đợi nhân mã đại doanh Kinh kỳ đến trợ giúp.
Hiếu Đế nói tiếp: - Chỉ cần Trẫm bị nhốt ở Hoàng cung không ra ngoài được, mặc kệ Trẫm còn sống hay không, người muốn thay thế Trẫm sẽ khẩn trương đứng ra thu dọn tàn cục, đến lúc đó Trẫm quay giáo cho hắn lại một kích.
Lư Sâm lắc đầu nói: - Kế sách này quá mức nguy hiểm, nếu chẳng may ... nếu chẳng may thị vệ Cấm cung ngăn cản không nổi thì làm sao bây giờ?
Lưu Lăng nói: - Trong lúc nhất thời ta chỉ nghĩ đến hai biện pháp này thôi, tất cả mọi người chúng ta cùng suy nghĩ, nghĩ thử xem còn cách nào ổn thoả và có thể một lần giăng lưới bắt được hết bọn tặc nhân hay không.
Bùi Hạo vẫn không nói gì bỗng nhiên chen miệng vào nói: - Kim thiền thoát xác (ve sầu lột xác)?
Lưu Lăng hai mắt toả sáng.
Hiếu Đế ngẫm nghĩ một chút, lập tức mỉm cười nói: - Chỉ là như vậy có vẻ như Trẫm không được phóng khoáng, tuy nhiên cũng tốt, nếu tặc nhân muốn cùng Trẫm chơi trò trốn tìm, Trẫm cũng không ngại đùa giỡn lại bọn chúng.
Ăn điểm tâm uống canh gừng, quân thần năm người nghị luận đến tận giờ sửu. Hiếu Đế về Điện Thừa Tiên, mấy người bọn Lưu Lăng nằm ngay tại trong phòng chốc lát. Mới mơ hồ ngủ, giờ dần đã đến. Mấy tên tiểu thái giám đã mang nước rửa mặt đến hầu hạ rồi, sửa sang lại mũ áo thật tốt sau đó vào triều.
Còn có một nhóm người cũng giống như vậy gần như cả đêm không ngủ, ngay trong thành Thái Nguyên, ngay trong căn nhà rách nát của người đã từng là đệ nhất hào phú Thái Nguyên Đông Phương Luân Nhật. Người trong này sớm đã ẩn thân ở nơi hoang tàn này gần hai năm nay, rốt cuộc cũng kiên trì đợi được đến khi đại đông gia sau màn truyền lệnh. Ngay vào giờ tuất buổi tối nửa tháng sau sẽ hành động, kìm nén sự tức giận trong một năm cuối cùng cũng có thể giải toả ra rồi.
Mỗi người đều rất hưng phấn, cũng rất không yên. Làm chuyện lớn như vậy, ai cũng khó tránh khỏi sẽ khẩn trương. Đương nhiên cũng đã chuẩn bị từ rất lâu, nhưng sau khi bọn họ ở đây nhận được mệnh lệnh vẫn tránh không được mà thức trắng đêm. Thủ lĩnh áo đen ngồi ở ghế trên, ánh mắt nóng bỏng đảo qua mấy thủ hạ thân tín đang đứng trong phòng, trong ánh mặt hiện lên một ngọn lửa hừng hực.
- Đám nhỏ, chúng ta đã nhịn bao lâu rồi?
Gã thủ lĩnh hỏi.
Người áo đen phía dưới chỉnh tề trả lời: - Hai năm rồi thưa Thánh chủ!
- Đúng! Hai năm rồi!
Gã thủ lĩnh mạnh mẽ đứng lên, quơ cánh tay nói: - Vì hoàn thành nghiệp lớn, chúng ta đã ở nơi tối tăm này ẩn nấp hai năm, chỉ cần đợi nửa tháng nữa, chúng ta sẽ có thể hoàn toàn xoay người!
Khuôn mặt sau cái khăn đen của hắn có chút dữ tợn, bởi vì hưng phấn, khuôn mặt vốn nhã nhặn trở nên giống như dã thú khát máu.
- Các ngươi đã vì ta phụng sự, gọi ta một tiếng Thánh chủ, ta đây liền có trách nhiệm có nghĩa vụ dẫn theo các ngươi đi con đường đúng đắn nhất, cuối cùng mới có thể cho mỗi người một phần tiền đồ to lớn! Mà hiện tại, trăm dặm đường chúng ta đã đi qua chín mươi chín lý, dặm đường cuối cùng này là để cho chúng ta dùng làm nơi xung phong, các ngươi sợ sao!
- Không sợ! Thề chết theo Thánh chủ!
- Thề chết theo Thánh chủ!
Gã thủ lĩnh giơ cao cánh tay quát: - Để Bạch Liên kỳ của chúng ta thay thế Hoả Long kỳ, cao cao tung bay trên tường thành Thái Nguyên!
Người phía dưới cuồng nhiệt reo hò: - Cung chúc Thánh chủ hoàn thành đại nghiệp!
- Thánh chủ vạn tuế!
Gã thủ lĩnh hạ thấp tay đè xuống, ra hiệu cho thủ hạ yên tĩnh. Hắn xé toang ra cái khăn đen trên mặt, cười dữ tợn nói: - Người kia nghĩ rằng có thể lấy chúng ta làm con dao nhỏ, chúng ta liền cho hắn một vui mừng ngạc nhiên thật lớn, cho hắn xem xem, cuối cùng ai mới là người tài!
Tất cả mọi người trở nên phấn chấn sôi sục, duy chỉ có một người trẻ tuổi đứng phía sau nhăn mày nhăn mặt tức giận, vụng trộm thở dài, không nói được một lời.
Nếu có người dân trong thành Thái Nguyên này không cẩn thận xông vào trong gian phòng bí mật này, nhất định sẽ bị bộ dạng của tên Thủ lĩnh kia hù doạ lòng dũng cảm, bởi vì hắn không phải người nào khác, chính là Đông Phương Luân Nhật đã chết hai năm trước!