Chương 154
Kỳ thật, hắn không hiểu
Đông Phương Luân Nhật mỉm cười phân phó việc cho thủ hạ, thủ hạ các phân đường Đường chủ khí thế rất cao, điều này khiến cho tâm tình của hắn rất khoan khoái, chỉ có điều khi tất cả mọi người rời đi, tầm mắt của hắn như có như không dừng lại trên bóng lưng người trẻ tuổi kia một lát, như có chút suy nghĩ thoáng qua.
Thiếu niên kia tên gọi Loan Ảnh, là đệ tử cuối cùng của Đông Phương Luân Nhật. Về võ thuật chính là thiên phú cực cao, chỉ có điều tâm tư của y cũng không giống như những người khác trong giáo hội. Lần này chuẩn bị khởi sự, chỉ có một mình y đưa ra ý kiến phản đối. Bất quá bởi vì y là đệ tử cuối cùng của Thánh chủ Bạch Liên giáo, cũng không có nhậm chức, bất kể y nói gì cũng chỉ bị xem thường mà thôi. Ngay cả người làm sư phụ là Đông Phương Luân Nhật này đối với y hết sức không vừa ý, huống chi những người phía dưới mắt cao tay thấp như Đường chủ, Hương chủ?
Đông Phương Luân Nhật thu lại ánh mắt nhìn theo bóng lưng Loan Ảnh, tên đệ tử này, ai...
Vì sao y luôn không có quy tắc như vậy? Vì sao y luôn làm trái lại ý mình? Lấy tư chất của y, lấy trí tuệ thông minh của y, nếu thực lòng nguyện ý làm theo lời mình nói, chỉ sợ bất cứ chuyện gì cũng đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Thân làm đệ tử tận lực làm việc vì sư phụ, chẳng lẽ cũng là sai?
Đông Phương Luân Nhật thở dài, xoay người đi ra ngoài. Đi bảy tám vòng trong mật đạo ước chừng khoảng thời gian thưởng thức một chén trà, Đông Phương Luân Nhật dừng lại trước cửa một gian mật thất. Hắn đứng ở cửa hít một hơi thật sâu, sau đó thu lại tất cả tâm tình không vui, cố gắng tạo một nụ cười trên khoé miệng.
Đẩy cửa đi vào, Đông Phương Luân Nhật khẽ cười nói:
- Ta đã trở về, nàng đã ăn cơm chưa?
Một người nữ nhân ngồi ở đầu giường sửa sang quần áo, nghe được Đông Phương Luân Nhật nói chuyện, nàng ngẩng đầu nở ra một nụ cười ôn nhu.
- Phu quân, hôm nay sớm hơn so với hôm qua, có phải là có chuyện lớn hay không?
Nụ cười của nàng nhìn rất đẹp, giống như nước sông xanh. Tuổi của nàng đã không còn nhỏ, lúc cười đuôi lông mày sẽ hiện ra mấy nếp nhăn ở khoé mắt. Có lẽ bởi vì sống ở trong mật thất thời gian dài, sắc mặt của nàng có chút trắng bệnh. Chỉ có điều mặc dù năm tháng đang để lại dấu vết trên khuôn mặt nàng, lại không lấn át được nàng từng mang vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
- Tú Ninh, nàng bệnh nặng mới khỏi, nên nằm nghỉ ngơi nhiều một chút.
Đông Phương Luân Nhật đi qua ở bên giường rồi ngồi xuống, cơn bệnh nặng thập tử nhất sinh trước đó của thê tử khiến hắn bị doạ chết khiếp. Vợ chồng hai người cùng chung hoạn nạn cùng đi qua hơn nửa đời người, đã thành thói quen sống dựa vào nhau, nếu một ngày không nhìn thấy đối phương đều đã không nỡ. Thê tử Diệp Tú Ninh ngày trước cự tuyệt bà mối thay Lưu Nghiệp cầu hôn, kiên quyết đi theo mình lúc trước vẫn là một tên tiểu tử nghèo. Ân tình này, Đông Phương Luân Nhật vĩnh viễn không dám quên.
Sau này Lưu Nghiệp đã trở thành vua của Đại Hán, hắn đã hỏi thê tử của mình có hối hận hay không. Diệp Tú Ninh chỉ xin lỗi hắn đã là vợ chồng mấy năm mà vẫn chưa sinh được cho Đông Phương gia một đứa con trai, trong lòng hết sức áy náy. Trên mặt nàng chân thành tha thiết xin lỗi, ánh mắt lưu luyến vô vàn, tất cả đều khiến Đông Phương Luân Nhật thoải mái và cảm động.
Cho dù hiện giờ hai người cũng đều qua tuổi bốn mươi mà vẫn chưa có con, nhưng Diệp Tú Ninh vĩnh viễn chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn.
Cho nên Đông Phương Luân Nhật liều mạng cố gắng, hắn muốn cho thê tử những ngày tháng an lành, không kém hơn so với việc gả cho Lưu Nghiệp đã trở thành Hoàng đế! Hắn dùng mười lăm năm, đã trở thành người giàu nhất thành Thái Nguyên. Hắn hoàn thành lời thề, không để vợ phải trải qua những ngày tháng lo lắng cuộc sống cơm áo. Nhưng hắn lại nhìn thấy được trên khuôn mặt thê tử sự bất mãn, vì thế hắn đã nghĩ mình so với Lưu Nghiệp còn thua kém cái gì?
Là quyền lực, Hán quốc tuy nhỏ, nhưng dù sao Lưu Nghiệp cũng là chí tôn một nước, là Hoàng đế! Thê tử nhất định là cảm thấy ta ở điểm này không bằng Lưu Nghiệp, cho nên mới không vui!
Vì thế Đông Phương Luân Nhật quyết định muốn một lần tạo lên đại nghiệp, dựng lên một mảng giang sơn thật lớn để làm lễ vật dâng lên cho thê tử! Vì thế, hắn dựa vào số của cải to lớn tích góp suốt mười lăm năm vào Nam ra Bắc làm ăn, xây dựng mạng lưới quan hệ, sáng lập Bạch Liên giáo. Hiện giờ sau bảy năm, Bạch Liên giáo đã trở thành đại giáo trên thiên hạ có không dưới triệu đệ tử!
Không riêng gì ở Bắc Hán, Đại Chu, Hậu Thục, Nam Đường, thậm chí Tây Hạ, Đại Liêu đều có tín đồ của mình, chỉ cần mình phát hiệu lệnh, trong khoảnh khắc sẽ tụ hội được mấy vạn người thậm chí hơn mười vạn người vì mình mà dốc sức! Luận quyền lực, hắn đứng ở vị trí cao nhất trong Bạch Liên giáo, hắn cảm thấy mình không thua kém Hoàng đế Lưu Nghiệp!
Nhưng vẫn không thấy trên mặt thê tử sự thoả mãn, đây là vì sao? Đông Phương Luân Nhật suy nghĩ đi suy nghĩ lại mới thông suốt, thê tử nhất định là ghét bỏ vị trí giáo chủ của hắn không xuôi tai bằng Hoàng đế, giáo chủ, cho dù có triệu đệ tử tóm lại cũng không lên quá được mặt bàn đấy. So với Hoàng đế, cho dù là danh hiệu giáo chủ của đệ nhất thiên hạ đại giáo cũng hiển nhiên không bằng được.
Vì thế, hắn quyết định lật đổ Bắc Hán, giết Lưu Nghiệp! Gây dựng quốc gia của mình, chính mình đăng cơ làm đế, như vậy thê tử sẽ thấy thoả mãn.
Cho nên hắn cố ý tiếp cận Hình Bộ Thượng Thư khi đó là Tư Mã Luật, lấy thực lực của Bạch Liên giáo, biết được rõ ràng con người của Tư Mã Luật cũng không khó. Hắn vốn định biến người này thành trợ thủ của mình, nhưng bất kể là Tư Mã Luật này tham tiền đến như thế nào, chính mình đã tặng bao nhiêu vàng bạc châu báu, Tư Mã Luật cũng không chịu phản bội Lưu Nghiệp!
Cầm tiền, vẫn còn muốn làm trung thần? Đông Phương Luân Nhật phẫn nộ, hắn nghĩ phải loại trừ tên Tư Mã Luật bại hoại này. Bởi vì Tư Mã Luật đã biết mưu đồ của mình, một khi Tư Mã Luật liều mạng cá chết rách lưới đem chuyện quá khứ ra mà nói, cố gắng của mình qua nhiều năm như vậy đều sẽ uổng phí, cơ nghiệp lớn như vậy đều sẽ như nước chảy về biển đông!
Nhưng Đông Phương Luân Nhật qua hai ngày suy nghĩ cặn kẽ rốt cục nghĩ ra một cách khác, đó chính là giả chết. Chỉ cần khiến Tư Mã Luật nghĩ rằng mình đã chết, như vậy mình có thể ở một nơi bí mật gần đó hoàn thành hoành đồ đại chí! Kế hoạch tiến hành vô cùng thuận lợi, một chút dấu vết cũng không để lộ.
Đông Phương Luân Nhật chết rồi, toàn bộ người dân trong thành Thái Nguyên đều biết. Từ một nơi bí mật, mưu sự vĩnh viễn so với ngoài sáng dễ dàng hơn.
Chỉ có điều không biết vì sao, trong hai năm hắn giả chết này, mỗi ngày thê tử đều bồi bên cạnh mình xoá đi những lo lắng trước đây, hai người cùng ở trong căn phòng bí mật này trải qua hơn bảy trăm ngày không thấy ánh mặt trời. Rõ ràng chịu khổ, nhưng trên mặt thê tử mỗi ngày đều nở nụ cười hạnh phúc.
Kết quả Đông Phương Luân Nhật lại một lần nữa hiểu lầm ý của thê tử Diệp Tú Ninh, hắn nghĩ rằng thê tử đã phát hiện mưu đồ của mình rồi. Thê tử vẫn là hi vọng mình mạnh hơn Lưu Nghiệp, cho nên khi biết mình quyết tâm tạo phản nàng mới mỉm cười. Nàng nhất định muốn phu quân là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, là người đứng ở vị trí chí tôn đỉnh cao của quyền lực!
Hắn dù thế nào cũng không nghĩ ra chính là, kỳ thật điều thê tử muốn rất đơn giản, chính là mỗi ngày đều có thể cùng người mình yêu mến ở cùng nhau. Trước kia hắn theo thương đoàn đi nửa năm, đến khi trở về cũng là phong trần mệt mỏi, không ở nhà được mấy ngày lại phải đi xa, nhà dường như giống một căn nhà trọ. Nam chủ nhân không có ở nhà, nữ chủ nhân sẽ vui vẻ sao?
Sau này hắn thành lập giáo hội toan tính quá nhiều, thê tử lo lắng an nguy của hắn, sợ hắn chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng Đông Phương Luân Nhật lại coi đó là thê tử bất mãn đối với mình, vì thế càng thêm dốc sức.
Về phần hai năm qua vì sao thê tử trở nên hay cười, trở nên thoả mãn, cũng không phải giống như Đông Phương Luân Nhật nghĩ, chỉ là bởi vì, nàng có thể cả ngày đều nhìn thấy phu quân của mình, mỗi khi trời tối đều có thể yên bình gối đầu lên cánh tay phu quân chìm vào giấc ngủ. Nàng không sợ khổ không sợ nghèo, cũng không cần cuộc sống phú quý đại gia gì, cái nàng muốn chỉ là mỗi ngày đều có thể cùng phu quân của mình ăn cơm, mỗi khi trời tối đều có thể rửa chân hầu hạ phu quân, chẳng sợ thức ăn là rau dại, ngủ trên tấm gỗ thay giường cũng không sao cả.
Đáng tiếc, Đông Phương Luân Nhật đã đoán sai tâm tư thê tử, cũng không biết nàng muốn cái gì.
Cho nên, Đông Phương Luân Nhật càng làm càng hăng say, hắn cấu kết với một Vương gia họ Lưu có ý đồ tạo phản. Từ chỗ Vương gia kia hắn liên tục lấy được những tin tức trong triều đình, sau đó lần lượt nên các phương án. Đáng tiếc chính là, bởi vì tồn tại vị Trung vương bách chiến bách thắng Lưu Lăng kia, cái vị Vương gia hợp tác cùng mình chính là vì vậy mà không dám quyết định khởi sự! Đương nhiên Đông Phương Luân Nhật biết đối phương lo lắng không phải là không có lý, Bắc Hán tuy rằng suy yếu, nhưng hơn mười vạn quân như cũ không phải giáo đồ dưới trướng mình có thể ngăn cản được.
Cho nên hắn luôn luôn đợi một cơ hội, một thời cơ tốt để có thể làm một kích thật hiệu quả.
Tin tức Thiết kỵ Đại Liêu ở phía bắc thành Thái Nguyên bị Lưu Lăng đánh lui vừa truyền tới, ánh mắt Đông Phương Luân Nhật lập tức sáng ngời như tuyết! Cơ hội tới! Bắc Hán một nước nhỏ yếu như vậy sở dĩ có thể sinh tồn trong thời loạn thế là bởi vì được Đại Liêu bảo hộ! Một khi Đại Liêu và Bắc Hán xung đột dẫn đến chiến tranh, Bắc Hán lấy cái gì chống lại bốn trăm ngàn quân Cung Trướng, một trăm hai vạn binh Kinh Châu của Đại Liêu?
Chỉ cần Đại Liêu Thiết kỵ xuôi xuống phía nam, nhất định giang sơn Bắc Hán sẽ lung lay, mà mình chỉ cần thêm một mồi lửa, là có thể đem toà đại lâu Bắc Hán này đốt thành đống tro tàn không còn sót một mảnh. Cho nên hắn cảm thấy lợi dụng cơ hội lần này, nhất định phải thúc đẩy Bắc Hán và Đại Liêu đi đến cục diện không thể hoà giải!
Mà không ngờ cái vị Vương gia nhát như chuột kia cũng nhìn thấy cơ hội lần này, cho nên hai người quyết định khởi sự. Một sói một báo ngửi thấy được mùi thức ăn phía sau, không hẹn mà cùng nhau tới. Mà biết rõ lòng dạ của nhau, sau khi làm xong chuyện, chỉ sợ việc trước tiên hai người nghĩ đến chính là loại trừ đối phương.
Nhưng Đông Phương Luân Nhật không sợ y, bởi vì hắn chuẩn bị đầy đủ hơn so với người kia! Người kia mặc dù có mạng lưới các mối quan hệ uy vọng, hơn nữa lại mang họ Lưu, nhưng trong tay y không có binh! Đây là tình thế không thuận lợi nhất của người kia, mình có thể phất tay cái là triệu tập được hơn vạn giáo chúng ở Thái Nguyên phủ, y có cái gì?
Cho nên Đông Phương Luân Nhật rất tự tin, hắn tin tưởng chắc chắn mình là người có thể cười đến cuối cùng.
Diệp Tú Ninh từ trong con ngươi phu quân nhìn ra sự khác biệt, đó là một loại đắc ý, một loại hăng hái, một loại khô nóng. Diệp Tú Ninh căng thẳng trong lòng, theo bản năng nắm tay Đông Phương Luân Nhật hỏi: - Phu quân, có phải chàng đang có suy nghĩ gì hay không...
Đông Phương Luân Nhật mỉm cười cắt ngang lời thê tử nói: - Tú Ninh, ta đáp ứng chuyện của nàng, ta sẽ làm được. Ta nhớ ta đã từng nói với nàng, bất kể như thế nào ta cũng không để cho nàng phải hối hận khi gả cho ta. Những gì Lưu Nghiệp có thể cho nàng ta đều có thể cho nàng. Hắn không cho nàng được, ta phải liều mạng cũng sẽ phải cho nàng.
Hắn nắm tay vợ tự hào cười cười: - Ta biết tâm tư của nàng, nàng muốn làm Hoàng hậu, muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất thế gian này, ta nhất định sẽ thoả mãn nguyện vọng của nàng. Ta là Thánh chủ Bạch Liên giáo, nàng chính là Thánh mẫu, nhưng ta biết nàng kinh thường xưng hô thế này. Cho nên ta sẽ dùng sự cố gắng lớn nhất của ta, xây dựng một giang sơn thật lớn tặng cho nàng.
- Đến lúc đó, hai chúng ta đứng ở trong đại điện cao lớn, nhìn thần tử quỳ đầy phía dưới đại điện, giơ tay có thể ra lệnh cho thiên hạ. Nếu không phải nàng cổ vũ cho ta, Tú Ninh, ta sẽ không có khát vọng lớn như vậy. Cảm ơn nàng, Tú Ninh, thiên hạ này, là ta tặng cho nàng đấy, cũng là nàng tặng cho ta đấy.
- Từ nay về sau non sông ngàn dặm, mang họ Đông Phương!
Hắn hăng hái vung tay lên, chỉ có điều thế nhưng hắn không phát hiện, trên miệng thê tử tuy còn mang nụ cười, trong mắt lại là một loại khiến cho lòng người bi thương. Hắn chưa từng cảm nhận được, cái nắm tay của vợ, không biết từ khi nào đã trở thành lạnh như băng, giống như băng hàn.