Chương 59
Tiểu nhân cáo trạng
Lưu Lăng thấy Đô ngu hầu này rất lạ, không phải bộ hạ cũ lúc hắn còn ở phía Nam, nhưng từ ánh mắt sùng bái một cách cuồng nhiệt của người này có thể thấy được, người này rất hiểu về hắn. Thiếu niên này trông cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhìn kĩ thì thấy mặt mày thanh tú, hai hàng lông mày rậm rạp, lại thêm ba phần cương nghị.
- Ngươi tên gì? Nghe lệnh dưới trướng của ai?
Lưu Lăng hỏi.
Đô ngu hầu thiếu niên đó kích động đến mức phủ phục xuống đất nói: - Mạt tướng là tân binh dưới trướng Đỗ Nghĩa tướng quân thuộc Đại Doanh số 6 Phủ Viễn Quân, Dương Nghiệp! Tham kiến Đại Tướng Quân Vương!
Dương Nghiệp!
Não của Lưu Lăng ngừng lại trong giây lát, rồi lập tức như hiểu ra rồi. Dương Nghiệp a, đây đúng là một nhân vật lớn! Danh tiếng của người này trong tương lai còn vang xa hơn cả Bắc Hán quốc. Rất nhiều người không biết có một quốc gia nhỏ yếu như Bắc Hán quốc từng tồn tại trong lịch sử, nhưng rất nhiều người đều biết đến Dương gia tướng nổi tiếng như cồn!
Dương Nghiệp. Lưu Lăng ngẩn người. Trong lịch sử, Dương Nghiệp đâu phải nằm trong Phủ Viễn Quân ở phương Nam đâu? Lưu Lăng nhớ, phần lịch sử viết về Dương Nghiệp là như thế này: Dương Nghiệp, người Sơn Tây, Thái Nguyên. Cha là Dương Tín, “thổ hào Lân Châu”, người Lân Châu (phía bắc Thần Mộc Thiểm Tây ngày nay). Nhân sự hỗn loạn thời Ngũ Đại, chiếm cứ Lân Châu tự xưng Thứ Sử, do thời cuộc loạn lạc, y trước sau thần phục Hậu Hán, Hậu Chu. Hai người con của Dương Tín, trưởng tử Dương Trọng Quý, thứ tử Trọng Huấn.
Khi Dương Tín thần phục Hậu Hán, vì muốn kết giao với Tiết Độ Sứ Hà Đông đương nhiệm Lưu Sùng, đã phái thiếu niên Dương Trọng Quý đến Thái Nguyên. Sau đó Dương Tín lại đầu quân cho Hậu Chu, Dương Trọng Quý vẫn ở lại Thái Nguyên, làm việc cho Thế tổ Bắc Hán Lưu Sùng. Dương Nghiệp niên thiếu anh võ rất được Lưu Sùng xem trọng. Y nhận Dương Trọng Quý làm dưỡng tôn, ban họ Lưu, thay tên Kế Nghiệp.
Vị danh tướng danh chấn quan nội ngoại này, từ nhỏ đã thiện kỵ xạ, thích săn bắn, võ nghệ cao cường. Hai mươi mấy tuổi đã bước vào giới chính quyền Bắc Hán ở Thái Nguyên, đầu tiên y đảm nhận chức Chỉ Huy Sứ đội bảo vệ, nổi tiếng về sự hiếu chiến, dùng công trạng thăng tiến đến Tiết Độ Sứ Kiến Hùng Quân, được Hoàng Đế Bắc Hán tín nhiệm và trọng dụng. Do Lưu Kế Nghiệp chiến công hiển hách, không ai địch nổi, nên người trong nước gọi y là “Vô Địch”.
Thế nhưng chiến tích suốt ba mươi năm tại Bắc Hán của Dương Nghiệp lại bị mai một trong dòng chảy lịch sử, “Tống Sử”, “Liêu Sử”, đều rất ít ghi chép về vị danh tướng Bắc Hán này. Nhưng bất kể là Bắc Tống hay Liêu Quốc, đều vô cùng kiêng dè vị danh tướng này. Quốc gia nhỏ bé yếu ớt như Bắc Hán có thể sống sót giữa các cường quốc lâu như thế, không thể không kể đến công lao của vị tướng quân danh xưng Vô Địch này.
Có lẽ nói ra thì rất nhiều người cũng chẳng biết Dương Nghiệp là ai, nhưng nói tới Dương gia tướng, nói tới Dương Lục Lang thì không ai không biết.
Đây đích thực là một nhân vật lịch sử đỉnh đỉnh đại danh a!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lưu Lăng.
Tuy nhiên, chuyện mắc cười nhất chính là, vị đại nhân vật danh tiếng hiển hách trong hậu thế, lúc này đang muôn vàn kích động ngước nhìn thần tượng của mình… Trung Thân Vương, cũng chính là Lưu Lăng, người từng một tay xây dựng Phủ Viễn Quân và nhiều lần đánh bại quân đội cường đại của Hậu Chu.
Ngay cả bản thân Lưu Lăng cũng thấy mắc cười, nên hắn mới thất thần trong chốc lát. Nhưng với tâm cơ của Lưu Lăng bây giờ, hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Mặc dù Dương Nghiệp là danh nhân, nhưng Lưu Lăng biết, thân ở thời đại này, sau này sẽ còn gặp nhiều nhân vật lịch sử khác nữa, danh tiếng cũng sẽ lớn hơn nữa. Giả dụ như Hoàng Đế hiện tại của Hậu Chu Quách Vinh, cũng chính là Sài Vinh, cũng là một nhân vật đỉnh đỉnh đại danh. Lại giả như, hoặc giả hắn còn có thể gặp vị Tống Thái Tổ nhất thống Trung Nguyên, Triệu Khuông Dẫn!
Nhưng theo như tiến trình lịch sử, bây giờ Triệu Khuông Dẫn phải có chút danh tiếng mới đúng chứ, tại sao đến giờ vẫn chưa nghe nói Hậu Chu có một nhân vật như thế?
Nhưng lúc này đây không phải là vấn đề mà hắn phải quan tâm, điều hắn nên nghĩ bây giờ là làm sao đối phó với hai mươi vạn đại quân khí thế hung hãn của Hậu Chu.
Nghĩ một lúc, Lưu Lăng lại hỏi: - Nếu thủ thành Ngọc Châu là Đại Doanh Số 6 của Phủ Viễn Quân, không phải có gần vạn người sao? Còn nữa, lúc ta rời khỏi, không nhớ có chiêu mộ tân binh?
Dương Nghiệp cuối cùng cũng có thể gặp được thần tượng trong lòng mình. Y đè nén nỗi kích động trong lòng mình, hít một hơi thật sâu, cố gắng dùng ngữ khí bình thản nói với hắn: - Thưa Vương gia, Ngọc Châu và Đàn Châu đều là cửa khẩu phía nam của Đại Hán ta. Lúc Vương gia còn ở phía nam, Đàn Châu đồn binh một vạn rưỡi, Ngọc Châu một vạn, còn có một vạn quân Phủ Viễn Quân Đại Doanh số 3 thì ở Tiêu Châu, cùng với Đàn Châu tạo thành bố trí hình tam giác, chiếu ứng lẫn nhau, cho dù đại quân Hậu Chu đánh tới cũng có thể ứng phó dễ dàng.
- Năm đầu tiên sau khi Vương gia về đô thành, bố trí của Phủ Viễn Quân về mặt cơ bản vẫn không có thay đổi. Nhưng bắt đầu từ năm thứ hai, Chỉ Huy Sứ tân nhiệm của Phủ Viễn Quân, An Hằng, bắt đầu bài xích bộ hạ cũ của người, đầu tiên là ép chết tướng quân Lý Trinh của đại doanh số 3, đặt một vạn binh mã của doanh số 3 về Ứng Châu dưới sự quản lý của mình. Chỉ sau một tháng, hắn lại dùng chiêu cũ gạt tướng quân Đỗ Nghĩa của doanh số 6 tới Ứng Châu, ép Đỗ tướng quân tự mình từ đi chức vụ trong doanh số 6. Đỗ tướng quân không phục, đem theo thân binh chưa tới hai trăm người chúng tôi xông ra từ ba nghìn nhân mã của An Hằng.
- Về tới Ngọc Châu rồi, thì phát hiện một vạn quân tốt thủ thành của doanh số 6 đã bị An Hằng dùng binh phù điều đi, cũng là đóng tại vị trí gần Ứng Châu. Sau khi doanh số 6 đến Ứng Châu, tất cả thủ lĩnh từ Thiên phu trưởng trở lên đều bị An Hằng giết chết trên yến tiệc!
- Đỗ tướng quân không làm gì được An tặc, trước sau đã viết sáu đạo tấu chương đưa đến Đô Thành, kết quả đều bị người của An Hằng giết chết giữa đường. Vì bá tánh Ngọc Châu rất yêu mến và ủng hộ Đỗ tướng quân, An Hằng không dám trực tiếp phái quân vây thành để gây triều đình chú ý, thế nên hai bên giằng co tới giờ.
- Sau đó nữa, tướng quân doanh số 1 của Đàn Châu cũng bị ngưng chức tra xét, binh mã Đàn Châu chỉ có hai ngàn binh yếu lực tàn, tinh nhuệ thì đều bị điều tới vùng Ứng Châu, từ đó cả Phủ Viễn Quân cơ hồ đều rơi vào tay An Hằng. Hắn bài trừ dị kỷ, một tay che trời, để khống chế các tướng lĩnh bên dưới, người hắn giết không dưới một trăm!
- Đỗ tướng quân trấn thủ Ngọc Châu, thủ hạ chỉ còn chưa tới trăm thân binh chúng tôi, bất đắc dĩ đành chiêu mộ hương dũng. Vì uy vọng của Đỗ tướng quân, chúng tôi dùng ba tháng là chiêu mộ được một quân đội năm ngàn người. Đỗ tướng quân không dám tự lập phiên hiệu khác, vẫn xưng là doanh số 6 Phủ Viễn Quân, chỉ là thay vào đó là tân binh mà thôi. Mạt tướng chính là Đô Ngu Hầu tân quân được Đỗ tướng quân bổ nhiệm lúc đó, giúp Đỗ tướng quân huấn luyện tân binh.
- Đỗ tướng quân mỗi ngày đều phái do thám đến biên giới tuần tra. Thật ra lúc đại quân của Hậu Chu khởi hành, chúng tôi đã nhận được tin rồi. Đỗ tướng quân không ghi thù cũ, cấp tốc phái người đến Ứng Châu thông báo cho An Hằng. Nhưng… nhưng tên An Hằng đó, lại giết chết người đi báo tin! Còn nói Đỗ Nghĩa tướng quân nhiễu loạn quân tâm, ý đồ mưu phản!
Hiếu Đế nghe tới đây, nổi giận đùng đùng. Y đứng phắt dậy, rầm một cái đập tay xuống bàn: - Hay cho một An Hằng! Hay cho một tên quốc tặc! Năm xưa Tiên Đế từng nói An Hằng trung thành vô cùng, lại tinh thông binh thư, có thể trọng dụng. Bây giờ nhìn lại mới thấy Tiên Hoàng đã nhìn lầm người. Thật đáng giận! Trẫm ắt giết người này!
Ánh mắt của Lưu Lăng cũng giá lạnh như băng, hắn nắm chặt hai tay, trong mắt toàn sát khí như băng giá! Một đội Phủ Viễn Quân tốt như thế, lại bị tên An Hằng này phá tan thành từng mảnh như thế! Thủ hạ cũ của hắn toàn những tướng lĩnh thiện chinh thiện chiến hết, thế mà giờ lại từng người từng người một bị chính đồng bào mình giết chết!
Nói tới chỗ kích động, Dương Nghiệp đã nước mắt giàn giụa. Y nói với giọng khóc: - Đỗ tướng quân không còn cách nào khác, đích thân đem hai ngàn binh mã tới Đàn Châu bố trí phòng ngự. Thế nhưng, Đàn Châu sớm đã lòng người hoang mang, hai ngàn binh mã mà An Hằng để lại toàn già yếu bệnh tật, cơ hồ như chẳng có chút khả năng chiến đấu nào cả. Đỗ tướng quân đem người tới tu bổ tường thành, trấn an lòng dân, chiêu mộ hương dũng, cổ động bá tánh cùng nhau giữ thành.
- Nhưng, bốn ngàn binh mã thủ thành, một nửa già yếu, một nửa là tân binh, làm sao có thể chống đỡ lại tám vạn tinh binh tiên phong của Tôn Huyền Đạo và Sài Tín cơ chứ! Đỗ tướng quân đem quân chiến đấu ngoan cường được hai ngày, thủ hạ đã còn không tới hai ngàn, nhưng cho dù như thế, quân tốt thủ thành cũng không hề lùi một bước!
- Ai ngờ vào đêm thứ ba, Thái Thú Đàn Châu Lưu Học nửa đêm mở cổng thành, đem theo thân tín gia quyến đầu quân cho Hậu Chu! Đại quân Hậu Chu đồng loạt xông vào, Đỗ tướng quân chống đỡ không nổi, đem theo một ngàn tàn binh lui về Ngọc Châu. Quân Hậu Chu sau khi phá thành, liên tục thiêu đốt cướp bóc hết hai ngày, rồi Sài Tín trấn giữ Đàn Châu, nguyên soái Hậu Chu Tôn Huyền Đạo đích thân lĩnh quân thẳng tiến đến Ngọc Châu!
- Sau khi Đỗ tướng quân về Ngọc Châu, lại lần nữa phái người xin cứu viện từ An Hằng, nhưng tên An Hằng đó không những không phái người tới, còn nói Đỗ tướng quân chúng tôi cấu kết Hậu Chu, hai tay dâng Đàn Châu cho Hậu Chu!
- Tám vạn đại quân của Tôn Huyền Đạo vây khốn Ngọc Châu, bá tánh Ngọc Châu đã lên thành quyết sống chết với quân Chu, thế nhưng, tên An Hằng nắm trong tay sáu vạn quân tinh nhuệ của Phủ Viễn Quân lại không phái một quân một tốt nào!
Ngay đúng lúc này, đột nhiên một tiểu thái giám bên ngoài Thừa Tiên Điện lảo đảo chạy vào, quỳ xuống bẩm báo: - Bệ… Bệ hạ, đặc cấp quân báo từ phía Nam!
Ánh mắt của Hiếu Đế nghiêm lại: - Truyền hắn vào!
Tiểu thái giám đó lại chạy ra ngoài. Không lâu sau, một Thiên phu trưởng Phủ Viễn Quân áo giáp sạch sẽ, trông uy phong lẫm liệt nhanh chân bước vào đại điện. Sau khi Thiên phu trưởng này đi vào, rầm một cái quỳ mạnh xuống:
- Vi thần Thiên phu trưởng Phủ Viễn Quân doanh số bốn Tôn Chí khấu kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Hiếu Đế lạnh lùng hỏi: - Có chuyện gì cần bẩm tấu?
Chỉ thấy Tôn Chí đó lấy một phần tấu chương từ trong người ra: - Khởi bẩm bệ hạ, ngày hôm trước, Binh Mã Đại Nguyên Soái của Hậu Chu Tôn Huyền Đạo lĩnh binh mười vạn phạm biên. Tướng quân Lý Phi Quang của doanh số 1 Phủ Viễn Quân trấn thủ Đàn Châu đã giết chết Thái Thú Lưu Học, cấu kết Tôn Huyền Đạo, mở cổng thành nghênh đại quân Hậu Chu vào thành. Bây giờ Đàn Châu đã bị Tôn Huyền Đạo chiếm lĩnh rồi! Tướng quân Đỗ Nghĩa đại doanh số 6, không những không phái binh cứu viện Đàn Châu, còn dám phái người thầm liên lạc với Nguyên soái Hậu Chu Tôn Huyền Đạo, ý đồ tạo phản, dâng Ngọc Châu cho Hậu Chu!
- Chỉ Huy Sứ Phủ Viễn Quân An Hằng đại nhân, hôm trước đã đem người hỏa tốc đến Đàn Châu, ngày hôm qua đã đại chiến với Tôn Huyền Đạo một trận, chém địch bảy ngàn, toàn thắng. An đại nhân dẫn binh bao vây Đàn Châu, sẽ sớm ngày thu phục Đàn Châu!
- Quân tình khẩn cấp, An đại nhân đã đẫm máu chiến đấu hết hai ngày, còn Lý Phi Quang và Đỗ Nghĩa cấu kết Hậu Chu, An đại nhân bị địch bao vây trước sau, đặc lệnh vi thần hỏa tốc chạy đến Đô thành báo tin, xin Bệ hạ phán binh chi viện!
Nghe hắn nói xong, Hiếu Đế nhịn lửa giận, hỏi: - Ngươi nói Hậu Chu hôm trước đến phạm Đàn Châu, An Hằng hôm qua đã phái ngươi tới báo tin rồi?
Tôn Chí đó dập đầu xuống đất, nói: - Vâng, thưa Bệ hạ, bây giờ quân tình khẩn cấp, vẫn mong Bệ hạ niệm tình An tướng quân đẫm máu chiến đấu, sớm ngày phát binh!
Hiếu Đế hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: - Hôm qua ngươi mới xuất phát, một ngày là tới Thái Nguyên rồi, tốc độ của ngươi nhanh thật!
Tôn Chí cứng người lại, rồi lập tức khấu đầu: - Vi thần gót ngựa không ngừng, một ngày nửa đêm chạy chết ba con khoái mã, mới tới được Đô thành!
Hiếu Đế bỗng đập bàn: - Hay cho tên loạn thần tặc tử dám khi quân phạm thượng! Ngươi quần áo sạch sẽ giáp trụ gọn gàng, không hề có chút mệt mỏi, tưởng trẫm là thằng ngốc chắc? Ngự tiền thị vệ đâu, đem tên đầy miệng dối trá, không biết sống chết này ra chém cho ta!
- Vâng!
Bốn Ngự tiền thị vệ kim giáp lập tức xông lên, mặc kệ sự giãy giụa của tên Tôn Chí đó, kéo lên lôi ra ngoài. Tôn Chí đó bị lôi ra ngoài, còn hô lung tung: - Bệ hạ! Bệ hạ tha mạng! Vi thần một lòng trung thành!
Hiếu Đế tức tới run cầm cập, sắc mặt y trắng bệch, không một hột máu.
- Lão Cửu, đệ nói… làm thế nào đây?
Ánh mắt của y nhìn về phía Lưu Lăng, thần tình đột nhiên uể oải vô cùng, vừa định nói gì đó, thì phụt một tiếng, Hiếu Đế ói một ngụm lớn máu ra, té thẳng từ trên ngai vàng xuống!