Chương 4
Tiêu Hạc đang tuyên bố với thiên hạ rằng, Trần Hoàn đối với hắn là Hoàng hậu duy nhất không ai thay thế được.
Ngày biết tin vui, ta ngồi bên lan can dưới mái hiên nghe mưa.
Chứng kiến những giọt mưa từ trời rơi xuống tạo nên những gợn sóng, rồi hòa tan vào độ ẩm của không khí.
Để tránh xa những lời đồn đại về việc ta và Trần Hoàn bất hòa, ta chọn ở lại vườn Thấm Phương, không tiếp xúc với người ngoài, như vậy hẳn không thể nói ta bày mưu hãm hại được.
Sáng sớm nọ, Trần Hoàn sai người gọi ta đến, nói rằng nàng nhớ ra một chuyện.
Chiếc túi thơm ta tặng nàng, không phải lúc nào cũng đeo bên người.
Trần Hoàn kể với ta, nàng từng đi dạo cùng Thục phi của Thụy Phương Trai, khi trở về phát hiện túi thơm bị mất. Lúc đó nghĩ là đã khuya nên không để tâm, sau đó lại quên mất chuyện này. Chính Thục phi đã đích thân đến cung Khôn Ninh trả lại cho nàng.
Thục phi Trình Thư?
Ta từng thoáng nhìn thấy nàng một lần từ xa ở đình giữa hồ, nàng được bao quanh bởi những bụi hoa, cười duyên dáng, dung mạo vô cùng xinh đẹp.
"Ý của nương nương là, Trình Thư có vấn đề?"
Trần Hoàn lắc đầu, sau đó nhạt nhẽo mỉm cười, "Có lẽ là ta quá nhạy cảm rồi."
Sau khi rời khỏi cung Khôn Ninh, ta cố ý đi vòng qua hướng Thụy Phương Trai.
Cách một bức tường cung, ta nghe thấy tiếng đàn của nàng từ bên trong, âm thanh du dương uyển chuyển, cực kỳ dễ nghe.
Khi đi ngang cửa cung, thoáng thấy bóng dáng mảnh mai của nàng, những ý nghĩ trong lòng ta dần lắng xuống.
Để Trần Hoàn có thể sinh nở thuận lợi, Tiêu Hạc bất chấp lời phàn nàn của các phi tần khác, mỗi ngày đều ở lại cung Khôn Ninh.
Chỉ thỉnh thoảng mới đến vườn Thấm Phương ngồi một lúc, ta biết, nhất định là Trần Hoàn bảo hắn đến.
Ta vẫn như mọi khi, tự tay pha trà, nấu các bữa ăn. Để đợi Tiêu Hạc đến thư giãn tâm trí, giúp hắn xoa dịu những nỗi lo âu trên vầng trán.
Ngày tháng cứ thế chậm rãi trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày Trần Hoàn sinh nở.
Ta đã sai người chuẩn bị sẵn một món quà chúc mừng hậu hĩnh, trong lòng cũng rất chắc chắn rằng lần này với sự có mặt của Tiêu Hạc tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót!
Nhưng sự đời lại trái ngược mong muốn.
Trần Hoàn gặp khó khăn khi sinh.
Ta chạy vội đến cung Khôn Ninh, bất chấp mùi máu tanh tưởi trong điện, vội vàng kéo tấm rèm pha lê, thì thấy Trần Hoàn đã hấp hối.
Tiêu Hạc ngồi bên giường nắm chặt tay Trần Hoàn, mắt đỏ hoe, không ngừng an ủi nàng.
Ta dừng bước, nhìn gương mặt tái nhợt, vô lực của Trần Hoàn, lòng chợt đau đớn khôn nguôi.
Nàng thấy ta đến, bỗng trở nên kích động, yếu ớt giơ tay lên, dường như có điều muốn nói.
"A Kiều, A Kiều..."
Trần Hoàn chỉ về phía ta, mong ta mau chóng tiến đến gần.
Lúc đó ngoài tấm rèm pha lê còn có các phi tần từ các cung khác đứng đó, ta bèn đứng trước họ.
Trần Hoàn cố gắng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thốt nên lời, chỉ chỉ về phía ta, ánh mắt hướng về ta đầy vẻ không cam lòng.
Tiêu Hạc đột nhiên quay đầu lại nhìn ta.
Trong khoảnh khắc ấy, trong mắt hắn hiện lên sự tức giận và kinh ngạc, rồi nhanh chóng chuyển sang lạnh nhạt.
Trong lòng ta dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Trần Hoàn rốt cuộc vẫn không thể nói ra di ngôn, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Cả cung Khôn Ninh vang lên tiếng khóc than, Tiêu Hạc vì quá đau buồn mà khi rời đi chân bước loạng choạng, suýt ngã quỵ.
Hoàng hậu băng hà, cả nước đau thương.
Tiêu Hạc ba ngày không ăn không uống, cuối cùng mới chịu uống chút canh.
Ta không ngờ, trong lòng hắn, Trần Hoàn lại quan trọng đến vậy.