Đêm Cuối Cùng Trước Khi Rơi Đài

Chương 5

Chương 5
Vì Trần Hoàn qua đời, toàn cung phủ tang trắng.
Dưới gốc cây hương chướng, ta nằm trên giường nhỏ nghỉ ngơi, chợt mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Trần Hoàn yếu ớt và đau đớn ngã ngồi dưới đất, chỉ về phía ta và liên tục kêu gào thảm thiết.
"A Kiều, đứa trẻ của ta có sống được không?"
"A Kiều, A Kiều..."
Ta bỗng nhiên tỉnh dậy, những giọt mưa to như hạt đậu rơi từng hạt một trên má.
Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng hôm đó ở cung Khôn Ninh, Tiêu Hạc ôm Trần Hoàn bên giường, còn ta đứng xa xa đau khổ tột cùng.
Và qua tấm rèm pha lê trong suốt, phía sau ta, là một đám phi tần đang đứng!
Nếu di ngôn của Trần Hoàn là muốn nói với ta điều gì?
Ta nghĩ, ta đã đoán được.
Có lẽ trời cao cũng thương xót việc Trần Hoàn ra đi, đêm đó mưa lớn ào ào, sấm chớp đùng đùng.
Ta chống dù trong màn mưa gấp gáp chạy đến Ngự Thư Phòng, nhưng khi đến nơi thì được thông báo rằng hắn đã đến Thụy Phương Trai.
Ta lại vội vàng quay sang Thụy Phương Trai, nghĩ bụng nhất định phải kể cho Tiêu Hạc biết chuyện này, nói cho hắn biết kẻ thực sự hại chết Trần Hoàn là ai!
Mưa rơi mạnh và dồn dập, nước trên mặt đất tụ thành từng vũng, giống như những cái ao nhỏ.
Ta cúi đầu chạy vội, không để ý phía trước bị người ta chặn đường.
Ngay sau đó, chiếc dù bị hất tung, vài tên mặc trang phục thái giám và che mặt đẩy ta ngã xuống đất!
"Đừng để nó phá hỏng chuyện tốt của nương nương!"
"Đánh nó!"
Vô số nắm đấm và những cú đá giáng xuống người ta, máu nhanh chóng hòa lẫn với nước mưa chảy thành dòng.
Dần dần, ta mất đi ý thức.
...
Theo lời cung nữ kể lại, ta đã hôn mê suốt hai ngày.
Khi vừa tỉnh lại, Tiêu Hạc vừa mới rời đi, vì nương nương ở Thụy Phương Trai vừa được phát hiện mang thai.
Nửa canh giờ sau, thái y đến khám lại, khi kết thúc nhìn vào mắt ta há miệng định nói gì đó, nhưng lại thôi.
"Thương thế của ta còn nghiêm trọng không?" Ta không kiềm được hỏi.
Thái y lắc đầu.
"Hi Phi nương nương, những vết bầm trên người nương nương sau khi bôi thuốc mỡ đặc chế của thần, chẳng mấy chốc sẽ khỏi. Chỉ là mấy ngày nay, thần đã nhiều lần bắt mạch..."
Ta nhíu mày, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Thái y suy nghĩ một lát, nhớ đến tình bạn đồng môn với phụ thân ta ngày trước, bèn mở lời.
"Thần cả gan xin hỏi nương nương, có phải người đã dùng một loại thuốc nào đó lâu dài? Hoặc đeo một món đồ gì đặc biệt?"
Ta suy nghĩ một chút, nhưng không đáp lời.
"Nương nương ngài... e rằng khó có thể hưởng phúc con cháu đầy đàn."
Ta không thể tin được, hít ngược một hơi lạnh.
Thái y sợ ta giận cá chém thớt, vội vàng nói thêm: "Có lẽ thần phán đoán sai, nương nương đừng tức giận!"
Môi ta khẽ động, không biết đã trả lời thế nào.
Chỉ nhớ rằng khi thái y rời đi, ông dặn dò nhất định sẽ giữ kín chuyện này.
Buổi chiều, Ngự Thiện Phòng như thường lệ mang đến bát canh sâm. Ta nhìn bát canh nổi lềnh bềnh hành lá, phòng tuyến trong lòng hoàn toàn sụp đổ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất