Chương 8:
Đây là căn hộ cao cấp mà bố mẹ tôi mua cho tôi trước khi kết hôn, những người sống ở đây đều là trí thức, mỗi tầng một hộ, khắp nơi đều có camera giám sát.
Tôi cũng muốn biết, cô ta đã bị người khác quấy rầy như thế nào, thậm chí bị lôi đi ra sao.
“Là cô ta tự đến cửa nhà tôi chờ, liên quan quái gì đến tôi?
“Giữa đêm khuya, muốn lên cơn thì đi bệnh viện tâm thần, đừng có đến làm phiền tôi.”
Nói xong, tôi định đóng cửa lại.
Tôi từng là một người rất ôn hòa, nhưng người bệnh thì tính khí luôn hơi xấu.
Lần đầu tiên bị tôi mắng mỏ bằng giọng điệu này, Bùi Ngôn tức đến nỗi mặt mày khó coi vô cùng.
Giọng Nguyễn Điềm khẽ run run, như thể bị dọa sợ.
Cô ta nấp sau lưng Bùi Ngôn, kéo kéo vạt áo anh ta.
“Tổng giám đốc Bùi, tôi không sao, hai người đừng cãi nhau nữa.”
Bùi Ngôn hơi sững lại, dường như bây giờ mới nhớ đến sự tồn tại của cô ta.
Khi đang cãi nhau, con mèo nhỏ của tôi từ trong nhà đi ra.
Nguyễn Điềm cúi xuống ôm lấy nó.
Lực quá mạnh, nó dùng móng vuốt cào rách mặt Nguyễn Điềm.
Bùi Ngôn trực tiếp túm lấy nó.
Nguyễn Điềm đứng dậy:
“Tổng giám đốc Bùi, tôi không sao.
“Con mèo nhỏ này đáng yêu quá.”
Bùi Ngôn nhìn vẻ mặt căng thẳng của tôi, cười cười.
“Là anh nhặt về, anh mang về công ty, nếu em thích thì chúng ta cùng nuôi.”
Quen biết nhau mười mấy năm, anh ta luôn biết cách chọc giận tôi, chúng tôi quá hiểu nhau.
Con mèo nhỏ đúng là anh ta nhặt về cho tôi, nhưng tôi đã nuôi nó được bốn năm.
Tôi vội vàng giật lấy con mèo.
Ôm chặt không chịu buông.
“Không được, là của tôi.”
Bùi Ngôn tức đến bật cười.
“Nó quan trọng hơn con người sao?”
Tôi không hiểu anh ta nói gì, chỉ sợ anh ta sẽ mang con mèo đi.
Tôi hơi ngẩng cằm lên, nhìn anh ta:
“Đương nhiên rồi.
“Người, tôi không cần nữa, nhưng con mèo nhỏ của tôi thì không được.”
Bùi Ngôn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Người đã không cần, mèo cũng đừng cần nữa.”
Nói xong, anh ta giật lấy con mèo nhỏ của tôi, quay lưng bỏ đi.
Dáng vẻ sau lưng trông vô cùng tức giận.
Nguyễn Điềm đắc ý nhìn tôi một cái:
“Cô Khương, tôi sẽ cùng Bùi Ngôn chăm sóc nó thật tốt.”
Nói xong, cô ta đi theo Bùi Ngôn.
Tôi muốn đuổi theo, nhưng trước mắt lại mờ mịt, ngã khuỵu xuống đất, rất lâu sau mới hoàn hồn.
Tôi không vui, cũng không để Bùi Ngôn vui.
Anh ta đã mang con mèo đi.
Vậy thì tôi cũng sẽ mang đồ của tôi đi.