Đều Phải Trả Giá

Chương 5

Chương 5
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Lâm Minh Châu, giờ đã là Minh Quý phi, bế đứa bé đến bên cạnh ta, mỉm cười nói.
"Bổn cung nghe nói Thụy Vương phi chinh chiến sa trường, là một đại tướng quân khiến người người khiếp sợ. Hoàng hậu đã khuất lại càng là một người múa kiếm tuyệt luân, nay Hoàng hậu đã mất rồi, không bằng Thụy Vương phi vì ta và Thái tử, múa một lần kiếm vũ để thêm phần hứng khởi đi."
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều bất giác thả lỏng động tác.
Sau khi A Nguyệt chết, không một ai dám nhắc đến A Nguyệt trước mặt ta, không ngờ Lâm Minh Châu lại cả gan như vậy, trực tiếp sỉ nhục ta và A Nguyệt.
Ta nhìn sang Cố Vân Trạch bên cạnh, Cố Vân Trạch lại không kiên nhẫn nói.
"Múa một điệu thôi mà, có gì to tát đâu."
Cố Vân Tiêu ngồi trước bàn cũng nhìn chằm chằm vào ta, bỗng nhiên cười nói.
"Sao hả, Thụy Vương phi tính kháng chỉ sao?"
Ta đứng dậy, cười nhìn Cố Vân Trạch.
"Một mình ta múa có ý nghĩa gì."
"Không bằng Thụy Vương cùng ta so tài một lần đi."
"Thụy Vương thua, Minh Quý phi sẽ hát một khúc."
"Hoang đường!"
Lâm Minh Châu đột ngột vung tay áo, giận dữ nói.
"Ngươi là cái thá gì, dám để bổn cung hát cho ngươi nghe."
Ta không thèm để ý Lâm Minh Châu, trái lại còn lấy ra hổ phù.
"Thụy Vương thắng, hổ phù của Tô gia quân ta sẽ trao cho Minh Quý phi."
Vừa nhìn thấy hổ phù, Cố Vân Tiêu và Cố Vân Trạch lập tức đứng dậy.
"Cuộc so tài này, so hay không so?"
Ta quét mắt nhìn mọi người, khẽ cười nói.
"So!"
Không đợi Cố Vân Tiêu nói, Cố Vân Trạch đã lập tức đáp lời.
...
Cuộc so tài bắt đầu, Cố Vân Trạch ngay lập tức xông về phía ta.
Kiếm và kiếm va chạm phát ra âm thanh vang vọng, Cố Vân Trạch nóng lòng muốn thắng ta, nhưng vì thế mà trở nên vội vàng, đâu đâu cũng lộ ra sơ hở.
Chỉ sau bảy chiêu, Cố Vân Trạch đã rơi vào thế hạ phong.
Thấy bản thân sắp thua, Cố Vân Trạch trở nên tàn nhẫn, dứt khoát ra tay sát chiêu với ta.
Mặc dù vậy, ta vung trường kiếm một cái, thanh kiếm trên tay Cố Vân Trạch liền bị đánh bay, còn y thì bị trường kiếm kề cổ mà sợ đến không dám động đậy.
"Ngươi thua rồi."
"Minh Quý phi, hát khúc đi."
Ta đá Thụy Vương sang một bên, quay lại vị trí cũ, thong thả tự rót cho mình một ly rượu. Giây tiếp theo, Ngự lâm quân đã vây kín ta và Song Nương.
Cố Vân Tiêu nhìn ta một cách không thiện chí.
"Tô Ngôn Lê, ngươi dám lừa gạt ta. Việc để ta dùng Minh Châu đổi binh quyền năm xưa, tất cả đều là âm mưu lừa bịp của ngươi!"
Ta nhếch mép, mỉa mai nhìn Cố Vân Tiêu.
"Lừa gạt ngươi? Binh quyền chẳng phải ta đã trao cho ngươi sao?”
“Binh phù nắm giữ đại quân triều đình đã cho ngươi rồi. Nhưng binh sĩ của Tô gia quân ta, đương nhiên chỉ nhìn hổ phù của Tô gia quân!"
Cố Vân Trạch ôm ngực đứng dậy, chật vật nhìn ta.
"A Lê, giao hổ phù ra đây."
"Ta sẽ cầu xin hoàng huynh, tha cho ngươi một mạng, để ngươi an tâm làm một phế nhân ở Thụy Vương phủ."
Lâm Minh Châu lại càng hung hăng hơn, ngẩng cổ nói.
"Tô Ngôn Lê, nếu không muốn có kết cục giống như Hứa Truy Nguyệt thì ngoan ngoãn giao hổ phù ra đi!"
Nghe thấy tên A Nguyệt, ta đột ngột siết chặt hai tay, âm u nhìn bọn họ.
"Vậy ra, cái chết của A Nguyệt, quả nhiên là do các ngươi cố ý hành hạ đến chết!"
Lâm Minh Châu đứng ở cách đó không xa, đắc ý nói.
"Đương nhiên rồi. Tô Ngôn Lê, chỉ có thể trách ngươi và Hứa Truy Nguyệt có quan hệ quá tốt."
"Chính ngươi không thức thời, Bệ hạ đã bảo ngươi rút quân giảng hòa, ngươi lại cứ nhất định muốn đánh tiếp."
"Nắm trong tay trọng binh, không tuân theo hoàng mệnh, đương nhiên chỉ có một con đường chết."
"Oái oăm thay, chuyện thích khách lại bị Hứa Truy Nguyệt biết được, trong lúc cấp bách đã để lộ ám vệ của ngươi, khiến bản thân nàng ta rơi vào cảnh cô lập không người giúp đỡ."
"Vì muốn bảo vệ ngươi chu toàn mà nàng ta còn nói rằng hổ phù của Tô gia quân nằm trong tay nàng ta."
Nói đến đây, Lâm Minh Châu càng trở nên hưng phấn.
"Bệ hạ bọn họ vì tình nghĩa mà không muốn ra tay, vậy nên đương nhiên để ta làm."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất