Đều Phải Trả Giá

Chương 4

Chương 4
A Nguyệt nói đúng, trong lòng ta có một con dã thú.
Con dã thú này khiến ta trở nên cực đoan, hung bạo và thù dai, vì vậy nàng luôn cố gắng kiềm chế ta, giúp ta từng chút một che giấu con người thật của mình.
Nhưng nàng đã chết, không còn ai có thể kiểm soát được ta nữa.
Tình nghĩa hơn mười năm quen biết, chỉ đủ để ta cho Cố Vân Tiêu và Cố Vân Trạch một cơ hội.
Sự thật cho thấy, bấy lâu nay, ta và A Nguyệt đã quá dung túng, khiến bọn họ mất đi sự chừng mực.
"A Lê, Minh Châu bây giờ đã bị hủy dung, bị giáng xuống Quý nhân và giam lỏng trong cung, cũng đã chịu rất nhiều khổ sở rồi."
Cố Vân Trạch lời lẽ tha thiết khuyên nhủ ta.
"Dù sao nàng ta cũng là người thân duy nhất của ta và huynh trưởng, hãy tha cho nàng ta một lần đi. Hoàng tẩu không còn, nàng vẫn còn ta và huynh trưởng ở bên mà. Sau này nếu chúng ta có con, ta sẽ cho con đứng tên dưới danh nghĩa của hoàng tẩu."
Lâm Minh Châu bị Cố Vân Tiêu dẫn đến trước mặt ta, vết thương trên mặt nàng ta quá sâu, cho dù đã dùng loại thuốc tốt nhất cũng không thể xóa được sẹo.
Nàng ta quỳ trên mặt đất, giọng nói đáng thương.
"Tô tướng quân, ta biết là ta không nên tin vào lời gièm pha, khiến biểu ca hiểu lầm Truy Nguyệt. Nhưng mặt của ta đã bị ngươi hủy rồi, biểu ca cũng đã ghét bỏ ta. Cầu xin ngươi, hãy tha cho ta một mạng đi."
Thấy ta mãi không nói gì, Cố Vân Trạch không kìm được cơn giận nói.
"Tô Ngôn Lê, rốt cuộc nàng là vì Hứa Truy Nguyệt mà bất bình, hay là ghen tị vì ta thân thiết với Minh Châu, trong lòng nàng tự rõ."
"Nói đi nói lại, chẳng phải là hận ta vì Minh Châu mà lạnh nhạt với nàng sao? Có gì thì nàng cứ trút giận lên ta đi, chẳng lẽ không phải là Minh Châu phải chết thì nàng mới cam lòng sao?"
"Đúng!"
Gần như ngay sau khi y vừa dứt lời, ta lập tức đứng dậy đáp.
"Cố Vân Trạch, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì?”
"Ta không bao giờ để tâm đến nơi ở của rác rưởi, nhưng cái chết của A Nguyệt, ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy."
"Các ngươi không phải muốn binh quyền sao?"
"Muốn binh quyền hay muốn mạng của Lâm Minh Châu, các ngươi tự chọn đi!"
Cố Vân Tiêu và Cố Vân Trạch ngay lập tức sững người, cả hai rơi vào im lặng.
Lâm Minh Châu hoảng sợ, vội vàng bò đến nắm lấy áo Cố Vân Tiêu.
"Biểu ca, biểu ca huynh không thể để muội chết. Cầu xin huynh, muội sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Đừng quên, năm xưa chính các huynh đã nói, sẽ chăm sóc muội cả đời mà."
Lâm Minh Châu khóc lóc thảm thiết, thuốc trên mặt bị nước mắt cuốn đi không ít.
Nhưng Cố Vân Tiêu chỉ cúi người xuống, nắm lấy tay Lâm Minh Châu.
"Minh Châu, vì nàng đã có ơn với trẫm. Trẫm sẽ an táng nàng tử tế, để nàng được đầu thai vào một gia đình tốt."
Lâm Minh Châu trăm ngàn lần không muốn, nhưng vẫn bị Cố Vân Tiêu đẩy ra, và bị thị vệ kéo đi.
Ngay trước mặt ta, Lâm Minh Châu bị ép uống thuốc độc, chỉ chốc lát sau đã độc phát thân vong.
Thi thể của nàng ta được vội vàng cuốn trong một chiếc chiếu và mang đi. Cố Vân Trạch vì chuyện này mà giận ta, nhưng chỉ vài ngày sau, y vẫn mời ta về Thụy Vương phủ.
"A Lê, ta đã nghĩ thông suốt rồi. Chuyện này quả thật là Minh Châu không đúng. Bây giờ nàng đã giao binh quyền, sau này chúng ta hãy sống thật tốt với nhau đi."
Ta hiếm khi thuận theo mà không phản bác y, chỉ là từ chối ngủ cùng y, và mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, ta lại thấy y lặng lẽ rời đi, đến ngoại thành.
Cố Vân Trạch ngày nào cũng đi sớm về muộn, hoàn toàn không để ý rằng Thụy Vương phủ này, đã âm thầm thay một nhóm người mới.
Kinh thành dường như vẫn bình yên như xưa, cho đến khi Cố Vân Tiêu đi săn trở về, mang theo một cô nhi nữ trong dân gian, phong làm Minh Tần.
Vào cung chưa đầy ba tháng, nàng ta đã được chẩn đoán là có thai. Khi mang thai bảy tháng, nàng ta bất ngờ sinh non một hoàng tử.
Cố Vân Tiêu vô cùng vui mừng, phong nàng ta làm Minh Quý phi, trực tiếp phong hoàng tử mới sinh làm Thái tử, tổ chức yến tiệc linh đình.
Tại buổi yến tiệc, Song Nương đứng bên cạnh ta kinh ngạc nhìn Minh Quý phi ở đằng xa.
"Thuật thay mặt này thật sự kỳ diệu như vậy sao, mà lại có thể biến Lâm Minh Châu thành một bộ dạng khác?"
"Chỉ là một gương mặt của kẻ sát nhân mà thôi, tính thời gian thì chẳng mấy chốc sẽ thối rữa."
Ta khẽ cười khẩy, thản nhiên uống cạn chén rượu trong tay.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất