Dị Giới Dược Sư

Quyển 12 - Chương 301: Thiên triệu

Khi Mộ Dung Thiên và Tân Địch Á chạy tới hiện trường ở ven biển cách thành bắc chừng mười dặm thì không hề nhìn thấy cuộc chiến kịch liệt như trong dự đoán, tất cả mọi thứ đều trở về với quang cảnh gió êm sóng lặng. Không có Thủy La Sát, không có con biến dị ma thú lạ mới xuất hiện, cũng không có bầy hải ma đến quan sát "biến dị đấu loại", những gì còn sót lại chỉ là vô số bọt biển vẫn còn nổi lềnh bềnh trên mặt nước ở xa xa ngoài khơi mà thôi. Đó là minh chứng cho thấy nơi đây đã từng có việc không tầm thường xảy ra.

- Đan Ni Tư đại nhân!

Người đầu tiên đến báo cáo tình hình chính là người quen cũ của Mộ Dung Thiên và cũng là người đã từng giao thủ với hắn, doanh trưởng của doanh 10 thuộc sư đoàn 7, kiêm đội trưởng của doanh đoàn độc lập là ma pháp đoàn, nữ ma pháp sư Băng hệ xinh đẹp thành thục An Ny.

Mộ Dung Thiên chỉ về phía đám bọt biển ở xa xa rồi hỏi:

- Chuyện đó là thế nào vậy?

Trước kia, mỗi lần gặp mặt hắn thì nàng ma pháp sư xinh đẹp này vẫn thường nửa như vô ý, nửa như cố tình liếc mắt đưa tình với tên sắc lang, nhưng hiện tại vì có việc chính trước mặt nên An Ny đã khôi phục lại tác phong của một quân nhân. Sau khi hành lễ xong, nàng liếng thoáng đáp:

- Chúng ta đã tới trễ một bước. Căn cứ theo báo cáo của đội hải dương tuần tra đã đến đây đầu tiên, năm phút trước ở tại đây đã xảy một cuộc biến dị đấu loại, kết quả là con ma thú vô danh kia đã thắng. Sau khi nó biến mất thì các giống hải thú khác cũng lập tức giải tán theo. Bởi vì thực lực chênh lệch quá xa nên đội hải dương tuần tra của chúng ta đã không đuổi giết nó.

- Ừm!

Mộ Dung Thiên đưa tay lên vuốt vuốt cằm. Nếu là những người biết rõ tính cách của hắn như đám người Lộ Thiến thì họ nhất định sẽ biết, đây chính là tập quán cho thấy hắn đang gặp phải phiền phức. Quả thật rất phiền phức, hơn nữa còn là phiền phức rất lớn nữa đây. Mọi người đều biết, trong lúc ma thú bạo động, con biến dị ma thú vô danh kia sẽ gây vướng tay vướng chân nhiều lắm. Đối với Thủy La Sát, tuy rằng nó rất giảo hoạt và khó chơi, nhưng dù sao nó cũng là "bạn cũ", tác phong hành sự đều được nhân loại nắm rõ hoặc khả dĩ có thể suy đoán phần nào, vì vậy mà người ta sẽ có thể đưa ra sách lược để ứng phó. Còn đối với con biến dị ma thú vô danh kia thì trước nay chưa từng có tư liệu gì về nó, trí lực cùng với phong cách thống lĩnh của nó cũng chẳng ai biết chút nào, như vậy thì lại càng làm tăng độ khó cho lực lượng phòng ngự rồi.

- Đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?

Trên mặt An Ny cũng không giấu được vẻ lo lắng. Trước khi quân đội xuất hiện trên đại lục, nàng từng là thành viên của một dong binh đoàn có quy mô khổng lồ, là tiền thân của lực lượng chủ chốt trong quân đội, và đã từng tham gia chống ma thú bạo động rất nhiều lần, do đó có thể xem như là một quân nhân có tư cách lão luyện. Tất nhiên nàng hiểu rất rõ vấn đề nan giải này.

- Đã không còn việc gì nữa, vậy hãy cho lui binh đi.

So với người có tư cách lão luyện như An Ny, Mộ Dung Thiên chỉ là một tay mơ còn thiếu kinh nghiệm, nhưng hắn lại không tỏ ra sợ hãi hay lo lắng gì. Lúc này hắn lại tỏ ra ý chí kiên định, tựa như Thái Sơn có bị sụp đổ thì cũng sẽ không biến sắc; nhưng trên thực tế, trong lòng hắn cũng có phần lo lắng, chỉ là lúc này hắn hiểu rõ làm một thủ lãnh thì bất cứ lúc nào và bất luận ở đâu, hắn cũng phải trấn tĩnh ở trước mặt thuộc hạ; có như vậy thì mới tạo cho họ cảm giác cao thâm khó lường, và như vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho việc ổn định lòng quân.

An Ny lộ ra vẻ hết sức bội phục. Quả không hổ là Đan Ni Tư đại nhân, gặp chuyện đại sự như vậy mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh, chẳng trách nào tuổi còn trẻ như thế mà đã trở thành thành thủ của một tòa thành cấp một rồi.

Mộ Dung Thiên lại bổ sung thêm:

- À phải, An Ny đại nhân, hãy truyền lệnh của ta, lập tức thông tri cho những người đã chứng kiến việc này ở trong hải dương tuần tra đội, tất cả mọi người đều phải tuyệt đối giữ kín nó, chỉ nên nói với các binh sĩ khác đây là một đợt hành động diễn tập đại quy mô đột xuất mà thôi.

- Dạ, thuộc hạ sẽ lập tức đi làm ngay!

An Ny lại một lần nữa rất khâm phục sự ứng biến của Mộ Dung Thiên. Nếu là người chỉ có tài trấn định không thôi thì vẫn chưa đủ để trở thành một thống lĩnh, vốn không cần phải gấp gáp tham gia hải liệp để lấy chức nghiệp huy chương, rồi lại từ chức vị giám sát sứ của một thành thị cấp bốn mà từng bước bò lên cao như vậy.

Tân Địch Á bỗng như vô tình hỏi một câu:

- À, không biết ta có thể hỏi đại nhân là người xuất thân ở đâu không nhỉ?

Mộ Dung Thiên thản nhiên đáp:

- Ta đến từ Đan Đông Ni Á, là một quốc gia đã giải thể, vốn không đáng nhắc tới.

Đan Đông Ni Á là một nước nhỏ tọa lạc tại trung bộ của đại lục, nó nằm cạnh một trong những cấm khu của thần, có tên gọi là "U Linh bình nguyên". Tất nhiên, phàm là những địa phương nối liền với cấm khu của thần thì nhất định sẽ không được yên bình. Ở tại U Linh bình nguyên, có rất nhiều bóng u linh thoắt ẩn thoắt hiện, có người nói đó là một loại ma thú, và cũng có người nói đó là linh hồn của những chiến sĩ nhân loại bị tử vong trong cuộc chiến giữa thần và ma thời thượng cổ, thỉnh thoảng họ vẫn lượn lờ ở bên ngoài bình nguyên. Nếu những quốc dân của Đan Đông Ni Á lỡ gặp phải chúng thì rất có khả năng sẽ gặp phải tai vạ, hoặc là bị giết đi, hoặc là bị câu hồn đoạt phách và biến thành một thành viên của đám du hồn tại U Linh bình nguyên.

Phiền toái nhất là đám du hồn đó vẫn thường tụ tập thành bầy thành đàn giống như duyệt binh vậy. Bọn chúng thường kết bầy trong một khoảng thời gian ngắn rồi kéo nhau du lãng đến những nơi có đông dân cư tụ tập. Những trường hợp như thế cũng giống như những xác chết chạy loạn ở Địa cầu vậy, mỗi lần gặp phải tình cảnh du hồn duyệt binh như vậy thì quốc dân của Đan Đông Ni Á đều phải trốn vào các kết giới đặc chế mà tỵ nạn. Những tòa kết giới đó có khả năng ẩn giấu hơi tức của nhân loại, nhờ vậy mà họ mới có thể tránh khỏi tai ương được. Tuy nhiên, nhiêu đó cũng chưa hoàn toàn tránh được tai nạn xảy ra, bởi vì thỉnh thoảng cũng có những đám du hồn giống kỵ sĩ đoàn duyệt binh, tốc độ của họ cực nhanh, nên những người đã trốn trong kết giới chỉ có thể chết ở dưới trường thương của chúng mà thôi.

Vào ba trăm năm trước, các du hồn của U Linh bình nguyên rất ít khi chủ động rời khỏi bình nguyên mà tiến vào khu vực sinh sống của dân chúng. Lúc bấy giờ Đan Đông Ni Á chiếm được ưu thế về mặt địa lý, vùng biên giới của hai miền nam bắc đều giáp với biển, thường có ma thú lui tới, chỉ có vùng núi non Khải Liệt Đa Nhĩ ở miền đông là có nhiều hung thú uy hiếp. Chỉ cần triều đình dồn lực lượng phòng ngự vào biên giới phía đông là được. Nhưng từ khi u linh bắt đầu hoạt động trái với lẽ thường, số lần du hồn duyệt binh xuất hiện càng lúc càng nhiều thì ưu thế về mặt địa lý của Đan Đông Ni Á không còn nữa, chỉ nội khu cấm của thần không thôi cũng đủ nhức đầu rồi. Sau hơn một trăm năm đau khổ chống chọi, sau lần ma thú bạo động đợt trước, cuối cùng thì Đan Đông Ni Á đã đưa ra một quyết định khó khăn, đó là giải thể quốc gia. Toàn bộ dân chúng đều có thể đến những quốc gia khác theo ý mình mà định cư. Do đó, nói chính xác một chút, nó cũng không phải là một quốc gia bị diệt vong.

Sau khi Mộ Dung Thiên đến Tát La không lâu, hắn vẫn tự nhận mình là công dân cũ của Đan Đông Ni Á. Một quốc gia sau khi bị giải thể thì hầu như tất cả tư liệu đều bị mai một dần, không còn dấu vết gì để truy tìm chứng cứ nữa. Trong tình huống của một quốc gia trung lập với tình trạng ngày càng khẩn trương như Tát La, chỉ có làm như vậy thì hắn mới tránh được những phiền toái không cần thiết, và nó đúng là một quyết định sáng suốt nhất.

Mộ Dung Thiên trả lời xong, Tân Địch Á cũng không tiện truy vấn tiếp mà chỉ hết sức kinh ngạc, bởi vì theo nàng biết, Mộ Dung Thiên chưa từng đảm nhiệm chức võ quan nào, nên không ngờ hắn lại lão luyện đến như vậy.

- Gâu, gâu, gâu, gâu gâu!

Một loạt thanh âm kỳ quái vang lên làm ngắt đoạn suy nghĩ của hai người. Xác thực mà nói, những tiếng sủa đó đối với người khác thì xa lạ, nhưng với tên sắc lang thì lại rất gần gũi và quen thuộc.

Tràng tiếng sủa vang lên cách chỗ hai người Mộ Dung Thiên không xa, nhưng lại đang dần dần tiến đến gần hơn. Đám cung tiễn thủ tưởng rằng biến dị ma thú sắp xuất hiện nên nhất tề giơ cung lên nhắm sẵn về phía phát ra thanh âm. Trong trường hợp sinh mạng của trưởng quan tối cao có thể bị đe dọa, bọn họ có quyền hành động mà không cần chờ mệnh lệnh của cấp trên.

- Dừng tay!

Mộ Dung Thiên vội vàng quát bảo bọn cung tiễn thủ dừng tay.

Ngay lúc đó, một bóng vàng kim từ trong biển phóng nhanh ra, rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Mộ Dung Thiên. Quả nhiên không ngoài dự liệu, bóng vàng vừa xuất hiện chính là Tật Phong.

- Đồ ngu, đã bảo ngươi không nên chạy loạn rồi cơ mà.

Mộ Dung Thiên ngồi thụp xuống rồi gõ lên đầu nó một cái. Tuy rằng những ma thú phổ thông sẽ không tấn công Tật Phong, nhưng biến dị ma thú có như vậy hay không thì vẫn không biết trước được. Lỡ nó bị ngộ thương trong trận biến dị đấu loại kịch liệt như thế thì cũng là chuyện thường. Do đó mà Mộ Dung Thiên đã từng nhiều lần lo lắng căn dặn nó rồi.

Con Tật Phong vừa từ trong biển chui ra mà lại không có chút nhếch nhác nào, bộ lông vàng trên người vẫn mượt mà óng ả và không hề dính nước. Nó không thèm để ý đến lời nói của Mộ Dung Thiên mà chỉ ngửi ngửi khắp nơi một lượt mà thôi.

Trong lòng tên sắc lang cảm thấy hơi kỳ quái. Con chó này sao dám to gan chạy đến Truy Ưng hải hạp, hơn nữa xem nó vừa rồi hoạt động ở trong nước còn linh hoạt hơn cả cá nữa, tuy rằng chó biết bơi, nhưng cũng đâu được đến mức đó? Rốt cuộc đây là chuyện thế nào?

oooOooo


Sau khi mọi việc phòng ngự của Mễ Kỳ Tư được hoàn thành xuất sắc, dưới tác dụng của vận khí và quyết sách chính xác, quân dân của Mễ Kỳ Tư cũng diệt trừ được không ít biến dị ma thú đang còn nằm trong giai đoạn trưởng thành; hơn nữa, sự vận hành của xưởng thuốc cũng rất được thuận lợi, nhờ vậy mà có đầy đủ tài nguyên để cung cấp cho binh sĩ. Còn công việc của những chức nghiệp không thuộc về lãnh vực chiến đấu cũng không xảy ra trở ngại gì quá lớn, chỉ có mỗi chuyện về trận biến dị đấu loại kia thì vẫn lưu lại nỗi ám ảnh và gây phiền phức khá nhiều cho Mộ Dung Thiên mà thôi. Và con biến dị ma thú vô danh kia cũng không thấy xuất hiện thêm lần nào nữa.

Song song với các công việc liên quan tới ma thú bạo động, công việc ở các phương diện khác cũng đều được tiến hành cùng lúc. Sau một ngày qua đi, ngoài công việc chính của mình, Mộ Dung Thiên còn quan tâm đến tình thế của đại lục nữa. Nhìn qua biểu hiện lúc này của nó, các quốc gia đều tập trung vào công việc chống lại ma thú bạo động nên không rảnh để lo tới những việc khác. Những việc hành quân liên quan đến cuộc chiến ở hai bên bờ An Tác Tố Á đại dương cũng đều được ngưng lại, có lẽ đôi bên đã đạt thành hiệp nghị đình chiến nào đó, ngay cả những xung đột nhỏ cũng không hề xảy ra. Thế nhưng những người có chút kiến thức thì cũng đều thấy được đây chỉ là sự bình tĩnh trước cơn sóng gió mà thôi. Trong đó, sự gây rối của Lam Nguyệt đế quốc là rõ ràng nhất.

Ma thú bạo động hiển nhiên là một nguy cơ tự nhiên, và cũng có thể là một chuyển cơ cuộc nội chiến, chí ít đối với Lam Nguyệt thì đúng là như vậy. Tây Bắc liên quân vốn không quen thuộc với tình huống ma thú bạo động ở Lam Nguyệt, dĩ nhiên sẽ phải ứng phó rất vất vả. Hơn nữa họ chỉ chiếm được một tòa thành nằm sát biên giới, binh lực đóng quân tại phương nam rất thiếu thốn, chỉ có thể thủ thành, trong khi đó chủ lực thì lại nằm ở bên kia bờ đại dương, nên việc chi viện sẽ nằm ngoài khả năng của họ. Đợi sau khi ma thú công thành, lực lượng tại đó sẽ bị yếu đi, đến lúc ấy thì họ sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Đương nhiên, Tây Bắc liên quân đã có thể phát động "Lạc Nguyệt kế hoạch" thì cũng không phải là hạng ngu ngốc gì. Họ nhất định cũng đã nhìn thấy được sự nguy hiểm khi đối mặt với ma thú bạo động, nên cũng đã có hành động, đó là di chuyển mục tiêu về những nhân vật chính trong cuộc chiến này và cũng là một lực lượng mang tính quyết định thắng bại - Tát La và các hải quốc trung lập.

Lam Nguyệt đế quốc tuy đã cố hết sức để che giấu âm mưu của mình, nhưng dã tâm lang sói của họ vẫn bị bại lộ một phần lớn. Thông qua các thủ đoạn đê tiện như lợi dụng, cưỡng bức, phân hóa, vv....hầu như họ hoặc sáng hoặc tối đều có nhúng tay vào công việc chính trị có liên quan mật thiết đến chiến tranh của các hải quốc trung lập. Có người nói một số hải quốc gần bờ nhất như là Khải Nhi Lan Hoàng Thành, Phí Dạ, vv...đã thần phục Lam Nguyệt. Tuy đó chỉ là lời đồn đãi, nhưng không có lửa sao có khói? Thế nào cũng có nguyên nhân của nó, vì vậy mà người ta không thể bỏ qua tính chân thật của nó được.

Cũng may những quốc gia trong lời đồn đãi đó đều là những nước nhỏ, còn tuyệt đại đa số các hải quốc khác đều giữ vững lập trường, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì Tát La. Trong lòng quốc dân của các hải quốc, chỉ có Long tộc với huyết thống cao quý mới xứng đáng là thủ lãnh tối cao của họ. Đây chính là quan niệm đã được hình thành từ rất lâu đời, tuyệt đối không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.

Trong những mục tiêu quan tâm của Mộ Dung Thiên còn có Thủy Đô nữa. Sau khi Đạt Phần Ni Tư được Long vương ban tặng Kim phong ngọc lộ thì thương thế của gã đã gần như bình phục hẳn. Xem ra không bao lâu sau sẽ hoàn toàn khỏi hẳn, nhờ vậy mà mâu thuẫn giữa Sa chi gia tộc và Duy Đa Lợi Á cũng có thể hòa hoãn trở lại. Còn Cách Lôi Lâm với sự giúp đỡ của Mộ Dung Thiên, cuối cùng nàng cũng thành công nghiên cứu ra được một loại đan dược mới, có tên gọi là "Thú Ngu". Loại thuốc này ngoài việc giúp rút ngắn thời gian trưởng thành của hải thú tọa kỵ lại, nó còn khiến cho chúng mạnh hơn, đồng thời còn giúp cho sức phòng ngự yếu kém của các sủng thú tầm thường thuộc Mộc hệ và Hắc Ám hệ được mạnh hơn trước nhiều lắm.

Đây đúng là một tin tức oanh động thiên hạ, vô luận là đối với các hải quốc hay toàn bộ đại lục mà nói, lỡ như chiến tranh hải lục thực sự bộc phát, vậy thì hải thú tọa kỵ đối với các binh sĩ trong hải chiến cũng tương đương như tọa kỵ của các kỵ sĩ trong cuộc chiến ở trên cạn vậy. Nó sẽ là một nhân tố then chốt với tác dụng cực kỳ quan trọng, vì vậy mà ý nghĩa của "Thú Ngu" không cần nói cũng biết. Thế là tiếng tăm của Cách Lôi Lâm và Thiên Lý mục trường chỉ sau một đêm mà đã truyền đi khắp nơi trên đại lục.

Mộ Dung Thiên cũng đã từng thử nghiên cứu các loại đan dược nhằm bồi dưỡng cho loài động vật, chỉ tiếc là hiệu quả rất nhỏ. Thiên phú của hắn về phương diện này quả thật là chẳng có tí ti nào. Cùng là dược sư, nhưng lịch trình trưởng thành và lãnh vực chuyên chú cũng không giống nhau, tỷ như Cách Lôi Lâm vậy, nàng đặc biệt có thiên phú về lãnh vực thú dược, nên nghiên cứu sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Do bản thân mình không thể nghiên cứu thú dược thành công, nên Mộ Dung Thiên cũng có chút tiếc nuối. Tuy nhiên, bước nhảy này của Thiên Lý mục trường đã mang đến vốn liếng hùng hậu cho các hải quốc để chống lại sự tập kích của Lam Nguyệt. Đó cũng chính là nguyên nhân mà ban đầu Mộ Dung Thiên đã giúp cho Cách Lôi Lâm, coi như cũng không uổng một phen tâm huyết của hắn. Mỗi một việc mà hắn đang làm hiện nay, tất cả đều có mục đích riêng của nó.

Cuối cùng, sau một tháng, hoạt động của ma thú cũng dần dần tăng dần lên. Có rất nhiều giống ma thú thường ngày không thấy tăm hơi đâu, vậy mà bây giờ cũng bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, vô luận là số lượng hay chủng loại cũng đều tăng lên rất nhiều. Công việc phòng ngự cũng được chuẩn bị chu đáo, cả những hành động săn giết biến dị ma thú đến đây cũng kết thúc. Hiện tại tính xâm lược của ma thú mạnh hơn lúc trước nhiều lắm, cho nên nhân loại phải lui về giữ mình. Các quốc gia lần lượt phát ra cấm lệnh, nếu là người không được phép đặc biệt, kể cả binh sĩ, thì không thể ra khỏi thành, nhằm tránh mọi tổn thất không cần thiết trước lúc ma thú bạo động.

Trong thời gian càng lúc càng tới gần ngày ma thú bạo động này, những phương tiện giao thông giữa biển và đại lục đều hoàn toàn đình chỉ, nhưng điều kỳ quái nhất chính là những loại ma thú mà ngày thường vẫn luôn hoạt động tích cực là vậy, thế mà giờ đây chúng lại biến mất tăm hơi, chẳng còn thấy bóng dáng ở đâu nữa. Đã không còn chúng làm mưa làm gió nữa, toàn bộ đại lục có vẻ như được yên tĩnh rất nhiều; song, nói chính xác hơn một chút thì sự yên tĩnh quỷ dị đến cực độ đó lại là một sự tịch lặng đầy chết chóc.

Cùng lúc đó, bầu trời cũng bị mây đen cuồn cuộn tựa như những loài yêu ma quỷ quái đáng sợ, bao phủ dầy đặc, chúng hoàn toàn ngăn cách thế gian với ánh dương quang. Toàn thể đại lục giống như là đang tiến nhập vào thời kỳ giá rét của Địa cầu vậy. Các loại tâm tình phức tạp của con người đua nhau kéo về dày xéo lòng người, nào là lo nghĩ, sợ hãi, kinh hoảng, bất an, xao động, vv.....

Phải chăng đây chính là hiện tượng báo trước việc ma thú bạo động? Thiên triệu!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất